Góc Của Chan

CÁI GIÁ CỦA SỰ BUÔNG XUÔI- CHƯƠNG 5

12

Vậy nên tại sao tôi ghét ra ngoài chơi.

Chỉ cần rời công ty một chút thôi, là liền gặp phải những chuyện kiểu này.

Hai tay bị trói ra sau ghế, tôi chỉ còn cách dùng chân đá xuống sàn để thu hút sự chú ý của người phụ nữ đối diện.

“Tôi đã nói với bà rồi,” Tôi cười điên cuồng, “Bắt cóc tôi như thế này, làm sao đòi được tiền chuộc từ Thiệu Từ Lễ?”

“Nếu bà giết tôi, anh ta còn vui mừng thầm kín nữa là.”

Ban đầu bà ta không thèm để ý lời tôi nói, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên bà ta lại cười phá lên, như nghe được chuyện hài hước.

“Ha ha ha, ha ha ha? Cô nói gì cơ?”

“Người không hiểu rõ tình hình chính là cô đấy! Cô biết cô quan trọng với Thiệu Từ Lễ thế nào không?”

Rồi bà ta dừng cười, nhìn tôi sâu sắc.

“Ồ, tôi quên mất, cô đã không còn nhớ gì rồi nhỉ.”

Tôi còn chưa kịp hiểu ý của bà ta, thì bà bắt đầu gọi điện thoại, đồng thời nghịch chiếc dao trên tay.

Cuộc gọi được mở loa ngoài, giọng nói của Thiệu Từ Lễ vang lên rõ ràng.

Có lẽ âm thanh của máy không tốt lắm, nếu không sao bên kia lại hoảng loạn đến vậy.

“Trịnh Hòa Phương, bình tĩnh đi, bà muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

“Đừng nói mấy chuyện đó với Nhiên Nhiên.”

“Đừng nói…”

Chuyện gì vậy?

Tôi đứng lặng người, bỗng cảm thấy trong đầu rối như tơ vò.

Họ đang giấu tôi chuyện gì sao?

Như một sợi chỉ đứt rối tung trong tâm trí, khiến tôi không thể ngừng nghĩ ngợi.

Tôi nghe tiếng người phụ nữ nói năng điên loạn.

“Ha ha ha! Tại sao không được nói? Tôi nhất định phải nói! Phải nói!”

Bên kia, giọng Thiệu Từ Lễ kiềm chế cơn giận vang lên từng hồi.

“Bà không được nói! Không được…”

Một tờ giấy photocopy từ trong tay người phụ nữ bay thẳng về phía tôi.

Là giấy đăng ký kết hôn.

Của tôi, và Thiệu Từ Lễ.

Giấy đăng ký kết hôn.

Mọi thứ đến quá nhanh, như bom nổ trong đầu tôi.

Kết hôn?

Khi nào tôi kết hôn? Sao tôi lại có thể kết hôn với Thiệu Từ Lễ?

Trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không một ký ức nào.

Tôi bỗng nhận ra, suốt bấy lâu nay, cuộc sống của mình hóa ra chỉ là một giấc mơ không thật.

Mọi thứ đều bị đảo lộn, trắng thành đen, đen thành trắng.

Người phụ nữ bật một chiếc máy ghi âm, tiếng băng cọt kẹt vang lên bên tai tôi.

Tôi nghe thấy chính giọng nói của mình từ đó…

“Chào, tôi tên là Lục Nhiên Nhiên, năm nay 27 tuổi.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bắt đầu liệu trình điều trị MECT.”

13

Bố tôi nói không sai, tôi là một con quái vật.

Sự có mặt của tôi trên thế giới này chỉ để khiến mọi người kinh tởm.

Thế nhưng, khi còn bé, tôi chẳng hề biết tại sao mình lại là quái vật.

Tôi chỉ cảm thấy bản thân chậm chạp hơn người khác.

Đôi khi, tôi không thông minh bằng những đứa trẻ cùng tuổi.

Và rồi, bố tôi luôn muốn giết tôi.

Là kiểu, chỉ vì tôi mắc một lỗi nhỏ, ông ta sẽ đánh tôi thật tàn nhẫn, hận không thể đánh chết tôi ngay lập tức.

Sau này, khi tôi có mẹ kế, rồi có thêm một người chị, chị ruột của tôi.

Đến lúc đó, tôi mới biết, trước mẹ tôi, bố tôi đã từng có người phụ nữ khác.

Sau khi chị ấy tới, bố tôi rất mực cưng chiều chị ấy, và dần dần không còn quan tâm đến tôi nữa.

Đó là một trong số ít những khoảng thời gian tôi cảm thấy tự do nhất.

Sau này, Thiệu Từ Lễ được đưa đến nhà tôi.

Vị thế của Thiệu Từ Lễ trong nhà tôi, cũng như một con chó vậy.

Thế nhưng tôi lại cảm thấy tôi và anh ta giống nhau.

Tôi và anh ta đều là những thứ bị nhốt trong lồng.

Là quái vật, là những kẻ bị họ nhìn bằng ánh mắt khác biệt.

Ở trường, tôi cũng không khá hơn là mấy.

Thường xuyên bị bạn cùng lớp bắt nạt, vì tôi khá chậm chạp, học gì cũng chậm, không được thông minh. Học hành không tốt, bố tôi lại chẳng màng đến, khiến tôi thi đậu vào một trường cấp ba thuộc dạng đội sổ.

Ở đó, những kẻ đầu gấu càng nhiều hơn.

Vì vậy, tôi luôn cảm thấy những tháng ngày niên thiếu thật u ám.

Chúng kéo tóc tôi, nhấn đầu tôi vào bồn rửa mặt.

Tát tôi từng cái một, vừa tát vừa cười.

Nụ cười ma quỷ xuyên thấu màng nhĩ tôi, cứ như thể giẫm nát lòng tự trọng của tôi tan tành.

Giáo viên chủ nhiệm không dám quản chúng.

Còn bố tôi ư?

Bố tôi không đạp tôi đã là may mắn lắm rồi.

Hồi đó, việc tôi thường làm sau giờ học là trốn đến chỗ Thiệu Từ Lễ mà khóc.

Lúc tôi học cấp ba, Thiệu Từ Lễ đã không còn bị nhốt trong lồng nữa, mà ngủ ở tầng hầm nhà tôi, giúp ba tôi xử lý một số thứ không thể cho ai thấy.

Tôi khóc trước mặt anh ta, anh ta chỉ im lặng.

Tôi cứ nghĩ anh ta không thể nói chuyện, nhưng thực ra anh ta có thể.

Anh ta chỉ nhìn tôi, không nói gì mà thôi.

Sau này, có một lần.

Lũ người đó chơi đùa quá trớn, sự ngu dốt và tâm lý hiếu kỳ của tuổi thiếu niên trong lòng chúng ngày càng bành trướng. Giờ tan học, chúng lôi tôi vào nhà vệ sinh, lại còn định cho thứ gì đó vào mắt tôi.

Sự giãy giụa kịch liệt của tôi chỉ đổi lấy sự kiềm kẹp mạnh bạo và những trận đánh mắng.

Ngày hôm đó tôi về nhà.

Nói với Thiệu Từ Lễ, tôi hình như hơi nhìn không rõ nữa rồi.

Anh ta im lặng rất lâu.

Rồi quay lưng bỏ đi.

Lúc đó tôi cứ nghĩ, anh ta không quan tâm đến tôi nữa.

Thật ra mà nói, đối với tôi, anh ta chỉ giống như một cái hố đen để tôi trút bầu tâm sự.

Cho nên việc anh ta bỏ đi, có lẽ chỉ là một nhát dao không đau không ngứa cứa vào trái tim u ám của tôi mà thôi.

Nhưng những ngày sau đó.

Mấy đứa con gái bắt nạt tôi đều không đến lớp.

Thiệu Từ Lễ cũng biến mất.

Mãi sau này tôi mới biết. Là Thiệu Từ Lễ đã thay tôi trả thù, anh ta đã dạy dỗ tất một trận những đứa con gái bắt nạt tôi.

Sau đó việc này đến tai bố tôi, ông ta sai người đánh Thiệu Từ Lễ gần chết.

Khi Thiệu Từ Lễ trở về, anh ta gần như đã thoi thóp.

Cơ thể hầu như không còn chỗ nào lành lặn.

Tôi rất dằn vặt, đặc biệt dằn vặt, cả đời này chưa bao giờ dằn vặt đến thế.

Ngày nào tôi cũng chạy đến thăm anh ta.

Lấy tiền tiêu vặt của mình mua thuốc cho anh ta.

Tôi không biết phải đối xử với anh ta thế nào cho phải.

Và ánh mắt của thiếu niên trong ký ức ấy.

Luôn lặng lẽ dõi theo tôi.

Bước ngoặt xảy ra vào mùa hè năm lớp 11.

Đó lẽ ra là một mùa hè bình dị.

Tiếng ve sầu mùa hạ râm ran từ sớm tinh mơ, ánh nắng chói chang làm lóa mắt người.

Ngày hôm đó, tôi vốn dĩ không nên về nhà sớm như vậy. Thế nhưng vào tiết học áp chót buổi chiều, có người nghịch ngợm, tạt cả một xô nước vào người tôi. Cô giáo không chịu nổi, bảo tôi về nhà thay quần áo trước.

Thế là tôi về nhà sớm.

Trong nhà không có ai, tôi vào phòng thay quần áo.

Đang định mở cửa thì tôi nghe thấy tiếng động ở hành lang.

Đến giờ tôi vẫn còn may mắn vì đã không mở cửa phòng.

Tôi nghe thấy giọng nói của bố tôi, ông ta đang gọi ai đó là “cưng”.

Rồi tiếng nam nữ quấn quýt bên nhau càng lúc càng lớn.

Tôi bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng động nào.

Bởi vì tôi đã nhận ra giọng nữ đó là ai rồi.

Là.

Chị gái tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó lập tức chảy khắp cơ thể. Rồi dạ dày tôi quặn thắt.

Phòng tôi ở tầng một, tôi đã trèo ra ngoài qua cửa sổ. Ngã vào bồn hoa, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tôi lảo đảo, không định hướng, rồi theo bản năng, chạy đến nơi Thiệu Từ Lễ đang ở.

Thiếu niên đang dùng một mảnh vải bẩn thỉu lau con dao trên mặt bàn.

Nhìn thấy tôi, anh ta khựng lại.

Tôi lao đầu vào lòng anh ta.

“…”

“Đưa tôi rời khỏi đây đi, Thiệu Từ Lễ.”

“Đưa tôi đi, được không?”

Tôi không biết mình đang cầu xin điều gì.

Chỉ là theo bản năng tìm kiếm mùi hương của anh ta.

Trên người anh ta thật sự rất sạch sẽ, sạch sẽ đến bất ngờ.

Điều này càng khiến tôi thêm quyến luyến.

Anh ta chậm rãi, ôm lại tôi.

Giọng anh ta thực ra không trong trẻo như những người cùng tuổi, mà hơi khàn.

Tôi cảm nhận được anh ta vuốt ve tóc tôi từng chút một, nhưng lại nói với tôi: “Xin lỗi, tôi không làm được.”

“…”

Phải rồi. Anh ta là gì chứ, anh ta chỉ là một con chó bẩn thỉu dưới tay bố tôi.

Ngay cả mạng mình còn không giữ được, làm sao có thể đưa tôi đi?

Tôi vùi đầu vào lòng anh ta, rồi đột ngột ngồi dậy, nhìn anh ta.

“Vậy tôi cứu anh ra ngoài nhé, Thiệu Từ Lễ.”

Anh ta cúi đầu, cụp mắt nhìn tôi. Ngón cái nhẹ nhàng chạm vào má tôi.

“Em không làm được đâu.”

Tôi nắm lấy tay anh ta, nói với anh ta. “Nhất định sẽ làm được.”

“Anh cứ đợi đấy.”

….

Nói là làm.

Đây là lần duy nhất trong đời tôi khao khát thực hiện một điều gì đó đến vậy.

Tôi đã thật sự nghiêm túc lên kế hoạch.

Sản nghiệp của bố tôi quá đồ sộ.

Vì thế, dù ông ta có không thích tôi đến mấy.

Trong mắt một số thuộc hạ của ông ta, tôi vẫn là nhị tiểu thư đáng kính.

Tôi nghĩ, nếu muốn thoát khỏi nanh vuốt của bố tôi, cách duy nhất là đưa Thiệu Từ Lễ ra nước ngoài.

error: Content is protected !!