Góc Của Chan

CÁI GIÁ CỦA SỰ BUÔNG XUÔI- CHƯƠNG 2

5

Nếu được sống lại một lần nữa, nhất định tôi sẽ viết một cuốn sách, có tên là:

《Cách chống lại sự khó tính của Thiệu Từ Lễ và khiến anh ta phát điên》

Thiệu Từ Lễ có cả một đội thư ký.

Tôi không phải người duy nhất, nên tự nhiên tôi trở thành người… lười nhác nhất trong đó.

Anh ta giao cho tôi đi tìm tài liệu.

Tôi có thể ngủ ở phòng tài liệu từ sáng đến tối.

Tôi không nói quá đâu, ngủ là điều hạnh phúc nhất trên đời, vì khi ngủ, người ta có thể quên hết mọi thứ.

Bạn biết không, quên hết mọi thứ thật sự rất tuyệt.

Lần này khi tôi tỉnh dậy, ánh hoàng hôn mỏng manh chiếu xuyên qua khung cửa kính.

Tôi đứng dậy, chiếc áo khoác dài trượt nhẹ từ sau lưng.

Mùi xà phòng.

Các tổng giám đốc khác thường mang mùi nước hoa Cologne nồng nàn.

Còn anh ta, chỉ là mùi xà phòng đơn giản.

Thiệu Từ Lễ ngồi bên cạnh tôi, đang cầm một cuốn sách nào đó đọc.

Ánh hoàng hôn phủ lên góc mặt của anh ta, làm anh ta trông thật đẹp đẽ.

Ngày còn trẻ, tôi cũng từng bị vẻ ngoài ngây thơ, vô hại ấy của anh ta lừa gạt.

Người đàn ông đóng cuốn sách lại, lặng lẽ nhìn tôi.

“Tỉnh rồi sao? Đi thôi.”

Anh ta nắm lấy tay tôi và bước đi.

Tôi hỏi anh ta đi đâu, nhưng anh ta không đáp lại.

Dù sao thì… cũng chẳng có gì đâu.

Chắc lại đang nghĩ cách tra tấn tôi thôi.

6

Kết quả là đi tới một quán bar, mà người đó giữa chừng lại biến mất không thấy đâu.

Tôi bị đưa vào một phòng riêng.

Trên ghế sofa gọn gàng đặt một bộ quần áo.

Nói là Thiệu tổng dặn tôi phải thay vào.

Bộ đồ là chiếc váy liền màu trắng tinh, không có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi kín đáo quá mức.

Tôi thay xong, ngồi đợi trên sofa.

Suốt thời gian đó chẳng có ai tới, máy phát nhạc cũng không được bật, tôi nằm trên sofa dần dần buồn ngủ.

Cho đến khi bỗng nhiên có người lắc tỉnh, rồi thô bạo trói cổ tay tôi lại.

Cái cảnh đó thật khiến tôi cười ra nước mắt.

“Này, cậu nhẹ tay thôi.”

“Tôi đâu có định chạy đâu, sao cậu lại trói tôi?”

Người trói tôi, tôi không biết là ai.

Nhìn vẻ bề ngoài, có vẻ cũng là nhân viên phục vụ ở đây.

Suốt đoạn đường cậu ta kéo tôi đi, những lời lảm nhảm của tôi như gió thoảng qua tai cậu ta vậy.

Cuối cùng, cậu ta dẫn tôi đến trước cửa một phòng riêng.

Rồi đẩy tôi mạnh vào trong.

Tôi loạng choạng bước, ngẩng đầu lên.

Phòng rất tối mờ.

Chỉ có Thiệu Từ Lễ là tôi nhìn rõ nhất.

Anh ta ngồi ở vị trí chủ tọa, tựa lưng vào sofa, mái tóc rủ lòa xòa được vén lên một cách phóng khoáng.

Tôi nhìn ngón tay anh ta vuốt ve theo vành ly.

Tôi biết, anh ta đang dò xét, thử thách giới hạn của tôi.

Thái độ thờ ơ của tôi đôi khi chắc làm anh ta tức điên lên.

Giữa ánh đèn nhấp nhô lẫn lộn, tôi nghe anh ta từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng cười mà nói với tôi…

“Lết đến đây, cún con.”

7

Trong tình huống này, tôi nên làm gì đây?

Ánh đèn trong phòng mờ ảo nhấp nhô, cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông.

Anh ta khẽ ngẩng cằm lên, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú đầy tinh quái.

Tôi xắn tay áo lên, kéo nhẹ váy, từ từ cúi xuống…

Thật ra, những điều này với tôi… chẳng có gì đáng kể cả.

Trong gia đình trước đây, tôi đã trải qua những điều tàn nhẫn hơn thế rất nhiều.

Phẩm giá của tôi, từ lâu đã không còn nữa.

Điều buồn cười là, người cướp đi phẩm giá ấy không phải là Thiệu Từ Lễ, mà chính là tôi.

Tôi đã từ lâu…

Đột nhiên, cổ tay tôi bị ai đó nắm chặt, đầu gối không kịp chạm đất.

Tôi không hiểu tại sao khi tôi nghe lời anh ta, người cáu giận lại là anh ta.

Anh ta bóp cằm tôi mạnh đến nỗi tôi hơi đau.

Tôi chăm chú nhìn anh ta, còn anh ta hình như nghiến răng nghiến lợi.

“Đôi khi, cún con ngoan quá cũng khiến chủ chán đấy, biết chưa?”

“Và sau này, khi người ta bắt em quỳ, em không được phép quỳ đâu.”

Tôi nhìn anh ta một hồi lâu.

Rồi, lấy cằm chỉ vào mảnh giấy vụn dưới chân mình.

“Đại tổng Thiệu, tôi chỉ muốn cúi người nhặt một mảnh rác thôi mà…”

Tôi thật sự không quan tâm có quỳ hay không.

Nhưng việc tôi vừa muốn nhặt mảnh rác cũng là thật.

Những mảnh giấy vụn vương vãi ngay dưới chân tôi, chẳng biết ai vô ý vứt ở đây.

Bảo vệ môi trường, ai cũng có trách nhiệm.

Chúng tôi dùng im lặng để đáp trả im lặng.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta dừng lại trên cánh tay tôi.

Sau đó đưa tay, kéo nhẹ ống tay áo tôi lên một chút.

Những vệt đỏ hiện rõ trước mắt.

Tôi vô thức đưa tay che lại, nhưng bị anh ta mạnh mẽ giữ chặt.

Những vết thương cũ mới đan xen, những vết sẹo lồi lên như minh chứng sống cho những gì tôi đã trải qua, rõ ràng như vừa mới hôm qua.

Vết thương do ai gây ra, tôi và anh ta đều hiểu rất rõ.

Là người đã bán tôi cho anh ta, rồi lại bị anh ta đẩy vào tù.

Người bố tốt của tôi.

Anh ta cúi mắt nhìn chỗ ấy, tay muốn chạm vào nhưng lại dừng lại.

“Thiệu Từ Lễ, đừng giả vờ ngạc nhiên kiểu đó được không?”

“Những vết thương này chẳng phải đã có từ khi tôi ở bên anh sao?”

“Sao lại né tránh? Muốn xem thì xem đi, tôi cho anh xem.”

Tôi kéo ống tay áo lên rồi giơ sát mặt anh ta.

Thế nhưng, anh ta lại quay mặt đi.

Ồ, đúng thật.

Những vết sẹo chằng chịt ấy…

Có những vết sẹo, thật sự quá xấu xí.

Tôi buông tay áo xuống với vẻ thất vọng, thì bất ngờ bị anh ta ôm chặt vào lòng.

Anh ta đưa tay lên, che mắt tôi lại.

Bên tai, là những lời lắp bắp, hỗn độn:

“Đừng phát điên nữa.”

error: Content is protected !!