Góc Của Chan

ANH LÀ NAM CHÍNH CỦA EM- CHƯƠNG 8: END

14

Gần đây, tôi quen được khá nhiều “bạn bè” trong giới quý bà.

“Nhược Sơ, túi xách này là mẫu mới đúng không?”

Họ vây quanh, nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, “Khó mà săn được lắm đó, là tổng giám đốc Thẩm mua cho em đúng không?”

“Đúng vậy. Tôi tưởng anh ấy không thích tôi, ai ngờ… cưới rồi lại chiều tôi hết mực.”

Mọi người nhìn nhau, rồi liếc sang Hứa Nghiên Triều đang ngồi một góc, nói:
“Ngày trước có người còn thường nói tổng giám đốc Thẩm đối xử với cô ta thế nọ thế kia, giờ nhìn xem cô ta bị ghẻ lạnh thế nào rồi.”

Cả đám cười ồ lên vui vẻ.

Tôi đã tặng cho mỗi người một chiếc túi phiên bản giới hạn.

Chỉ duy nhất… tránh tặng cho Hứa Nghiên Triều.

“Sau này đều là người một nhà cả rồi, mong được giúp đỡ nhiều hơn.”

Nghe nói hôm đó, trên đường về nhà, Hứa Nghiên Triều đã nổi giận lôi đình.

Ngay cả cô bạn thân nhất đi cùng cũng bị cô ta đuổi xuống xe.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, tôi nằm úp trên sofa, mở trang chủ ra thì thấy lượng fan đã tăng lên đến 800 nghìn.

Thẩm Thư Cẩn đã trở về.

“Buổi tiệc thế nào? Vui không?”

Tôi xoay người, co chân lại nhường cho anh một chỗ.

“Hơi mệt một chút.”

“Vừa tốn tiền, vừa tốn sức.”

Thẩm Thư Cẩn kéo tôi lại, ôm vào lòng. “Anh thấy rồi đấy, hôm nay cô Lâm đây tiêu tiền không ít đâu.”

Trên người anh vẫn là mùi hương quen thuộc dễ chịu, từ sau khi cai thuốc, anh chưa từng hút lại dù chỉ một lần.

Tôi chăm chú cởi khuy cổ áo cho anh.

Thẩm Thư Cẩn ngẩng đầu lên, để mặc tôi loay hoay.

“Em định làm gì đấy? Còn sớm mà, ngoan nào, ăn cơm trước đã.”

“Đợi chút, em phải đăng bài lên vòng bạn bè.”

Thẩm Thư Cẩn: “Hả?”

Tôi đặt tay lên cổ anh, giơ điện thoại lên chụp lia lịa.

Anh lập tức nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn hỏi: “Em định cho ai xem?”

Tôi cười tít mắt: “Cho Hứa Nghiên Triều.”

Anh nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt có nét cười, “Em đúng là hào phóng thật.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Thật ra em có một kế hoạch.”

“Hửm?”

Tôi ghé sát tai Thẩm Thư Cẩn, thì thầm to nhỏ rất lâu.

Anh lập tức cau chặt mày, “Không được, quá nguy hiểm.”

“Nhưng mà, chỉ cần cô ta còn tồn tại, thì luôn là một quả bom nổ chậm. Chúng ta không thể trông mong một kẻ từng phạm pháp sẽ đột nhiên biết hối cải được.”

“Em hứa… sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.”

Dưới sự kiên quyết của tôi, cuối cùng Thẩm Thư Cẩn cũng dao động.

Còn dưới sự khiêu khích không ngừng của tôi, Hứa Nghiên Triều bắt đầu liên tục nhắn tin tới.

“Có người chống lưng thì tưởng mình là báu vật chắc? Không có Thẩm Thư Cẩn, cô chẳng là cái gì cả.”

“Tỉnh lại đi, sắc tàn tuổi xế chiều rồi, đến lúc Thẩm Thư Cẩn không còn yêu cô nữa, cô tính làm gì?”

Cô ta thậm chí thuê cả thủy quân, công khai bôi nhọ tôi trên mạng.

Độ hot kéo dài cả chục ngày, vẫn chưa hạ nhiệt.

Biên tập viên Đường có phần lo lắng: “Nhược Sơ, hay là mình tạm dừng một chút… đối phương dùng thủy quân mạnh quá.”

Tôi lắc đầu, từ chối.

Sau đó tung ra đoạn video Hứa Nghiên Triều đẩy tôi trong biệt thự, phá tan vụ làm ăn thứ hai của nhà họ Hứa.

Đối tác lập tức quay đầu sang hợp tác với nhà họ Thẩm.

Mà một khi đã cướp được từ tay đối thủ, có Thẩm Thư Cẩn đứng sau lưng, thì không có chuyện dễ dàng trả lại.

Dư luận trên mạng ngay lập tức đảo chiều.

“Tôi cứ tưởng cô ta là người tốt thế nào, hóa ra tinh thần có vấn đề à?”

“Đây mà là người thừa kế nhà họ Hứa á? Không khéo sẽ đốt sạch tài sản nhà mình mất thôi!”

Liên tiếp mất đi mấy vụ làm ăn, Hứa gia phải chạy theo sau đối tác mà giải thích.

“Con gái tôi thật sự không có vấn đề gì đâu.”

Bất đắc dĩ, họ kéo Hứa Nghiên Triều đi làm giám định tâm thần.

Rồi đích thân đem kết quả đưa cho đối tác.

Sau nhiều lần sự việc bị thổi phồng trên mạng, lượng người theo dõi tôi đã vượt mốc một triệu.

Sức ảnh hưởng của tôi giờ đã đủ lớn.

Tôi nhờ người chuyển lời đến Hứa Nghiên Triều.

Hỏi cô ta: “Tới tận bây giờ, cô vẫn cho rằng mình không sai sao?”

Tôi nhớ có người từng nói với tôi: Những kẻ từng chà đạp lên giới hạn của pháp luật, một khi đã nếm được vị ngọt từ đó… thì sẽ luôn có lần thứ hai.

Vì vậy, vào một buổi hoàng hôn, tôi lại một lần nữa đối mặt với bọn họ.

Nhiều năm trôi qua, chúng chẳng thay đổi gì.

Chỉ là gậy gộc giờ đổi thành dao phay.

Và sau lưng, là một chiếc xe van đậu sẵn.

“Em gái à… sao em cứ không biết điều thế nhỉ?”

Tên đàn ông cầm đầu cười khẩy, dáng vẻ cà lơ phất phơ:
“Năm xưa đánh mày một trận còn chưa đã tay đúng không? Giờ lại muốn thêm lần nữa à?”

Tôi vừa lùi lại, vừa nói:
“Tôi có tiền… tôi sẽ đưa cho các anh—”

“Hừ, bọn tao đâu có thiếu tiền.”

“Không, ý tôi là… cái thẻ này.”

Tôi rút ra một chiếc thẻ, đưa về phía họ. “Các anh cầm đi, tôi chỉ xin một việc, gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ các anh.”

Khi họ nhìn thấy tấm thẻ vàng của Thẩm Thư Cẩn, ánh mắt lập tức sáng rực.

“Thật không? Chỉ gọi một cuộc thôi à?”

“Ừ. Gọi bằng điện thoại của các anh, bật loa ngoài. Tôi sẽ không giở trò gì… Tôi chỉ muốn cầu xin cô ta, tha cho tôi.”

Vài người liếc nhìn nhau, rồi có kẻ rút điện thoại ra, bấm số và gọi đi.

Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi.

Giọng nói đầy khó chịu của Hứa Nghiên Triều vang lên từ đầu bên kia:
“Gì nữa? Xử lý xong chưa? Đánh chết nó chưa?”

“Cô chủ… người ta muốn nói chuyện với cô.”

Giọng bên kia chững lại một nhịp.

cạch — cuộc gọi bị ngắt.

Cả đám đàn ông ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.

Cũng đúng lúc đó, họ trông thấy chiếc điện thoại trong tay tôi, trên màn hình là gương mặt của chính họ, đang bị ghi hình lại rõ mồn một.

Buổi livestream với hơn một triệu người theo dõi, gần như ngay khi bắt đầu đã lập tức leo lên hạng nhất bảng.

Kẻ phạm tội từng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt bao năm, cuối cùng cũng sa lưới vào khoảnh khắc này.

“Hiện trường bắt cóc thật sao?”

“Chủ mưu là Hứa Nghiên Triều à? Tôi nhận ra giọng cô ta ngay!!!”

“@Cảnh sát mạng @Công an @Báo XX”

“Tôi không nghe nhầm chứ? Cô ta nói muốn… thủ tiêu tác giả à?”

“Đây không phải là một xã hội pháp quyền sao???”

Trong không khí lặng như tờ ấy, một đôi giày da đen dẫm thẳng lên ngón trỏ của kẻ vừa cúi xuống nhặt chiếc thẻ vàng.

“Xin lỗi, đây là đồ của vợ tôi, phiền anh bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của mình ra.”

Sau lưng Thẩm Thư Cẩn, ánh sáng đỏ xanh của xe cảnh sát rực cả một góc đường.

Cảnh sát bước xuống xe, chưa đến ba chiêu đã quật ngã toàn bộ đám côn đồ xuống đất, còng tay lại.

Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn lạnh lẽo, anh nhìn về phía một người đàn ông mặc đồng phục:
“Vụ này nhờ anh, đội trưởng Vương.”

Đội trưởng Vương gật đầu chắc nịch:
“Yên tâm, lần này chứng cứ rõ ràng, tuyệt đối không để anh thất vọng.”

Ông nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, nói:

“Cô gái trẻ, làm tốt lắm.”

Tôi thấy khóe mắt nóng bừng, khẽ gật đầu, rất lâu sau cũng không thốt nên lời.

Nhiều năm trước, khi tôi rời đi, đội trưởng Vương từng lén dúi cho tôi năm trăm tệ.

Ông nói, “Cháu còn nhỏ, không đấu lại được đâu. Hãy đi đi, chờ đến khi nào con đủ sức tự bảo vệ mình, hãy quay về… giúp chúng tôi.”

Tôi kể cho đội trưởng Vương nghe chuyện Hứa Nghiên Triều đã từng đi giám định tâm thần.

“Nếu cô ta định dùng bệnh tâm thần để thoát tội… xin đừng tha cho cô ta.”

15

Hứa Nghiên Triều đã bị bắt.

Nghe nói, ngày cảnh sát tới gõ cửa, cô ta sợ đến mức suýt nhảy từ tầng thượng xuống.

Thế lực nhà họ Hứa, bao năm qua bám rễ sâu trong thành phố này… cuối cùng cũng bị nhổ tận gốc.

Về sau tôi mới biết, tôi chỉ là một trong rất nhiều nạn nhân.

Thậm chí, còn được xem là người… tổn thương nhẹ nhất.

Thẩm Thư Cẩn đưa tôi đến thăm mẹ.

Bà đang nằm trong bệnh viện, có lúc tỉnh táo, có lúc lại không thể nhận ra người thân.

Thẩm Thư Cẩn nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, kiên nhẫn lặp đi lặp lại:

“Mẹ… con là con rể của mẹ đây.”

Vết bỏng trên người mẹ chằng chịt sẹo, mỗi lần bà nhìn ai đó, thường sẽ khiến trẻ con sợ hãi mà òa khóc.

“Con là con rể sao?”

Thẩm Thư Cẩn khẽ “ừ” một tiếng.

Mẹ đưa tay xoa đầu anh, vừa khóc vừa nói: “Tốt… tốt lắm.”

Cùng lúc đó, nhờ sự việc lần này, cuốn tiểu thuyết mới của tôi bỗng chốc nổi tiếng.

Tôi làm việc ngày đêm, viết không ngừng nghỉ, thường xuyên thức đến tận khuya.

Tính ra… cũng đã hơn nửa tháng rồi, tôi chưa ngủ cạnh Thẩm Thư Cẩn lần nào.

Thời gian trôi nhanh, tháng Tám dần khép lại, tiết trời cũng dịu mát hơn.

Một buổi sáng sớm, tôi bị Thẩm Thư Cẩn kéo thẳng vào phòng ngủ.

“Lâm Nhược Sơ, em có thời gian viết cảnh mập mờ, lại không có thời gian ngủ với anh à?”

“Em… buồn ngủ quá.”

“Muộn rồi.” Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác của tôi, thấp giọng nói: “Xem thử xem, tác giả viết mấy thứ gì nào.”

Tôi đỏ mặt, lúng túng: “Không được… anh không được đọc…”

Nhưng Thẩm Thư Cẩn chẳng mảy may để ý, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ ám muội, rồi cúi sát bên tai tôi, khẽ nói:

“Em hiểu nhiều quá nhỉ… dạy anh một chút đi?”

“Hoá ra là thế, làm với anh sẽ thích hơn…”

Tôi lặng nghe anh nhận xét, cuối cùng cũng mềm lòng nằm gục vào chăn.

Hiếm hoi một lần, tôi xin nghỉ phép vài ngày ở công ty biên tập Đường, cùng Thẩm Thư Cẩn đi du lịch nghỉ dưỡng.

Ở đó, tôi gặp đàn em của anh.

Cậu ấy lịch sự gọi tôi một tiếng “chị dâu”, rồi nói:
“Chị không biết đâu, lúc mua bản quyền truyện của chị, anh của em mất ngủ suốt ba đêm ba ngày, cứ trăn trở không biết chị còn thích anh ấy không.”

“Đến lúc định cưới chị cũng vậy, nguyên đêm không ngủ được.”

Thẩm Thư Cẩn vội lấy tay bịt miệng anh lại:
“Đừng nói nữa, không nói thì ai lại tưởng mày câm hả?”

Tôi ngây người nhìn Thẩm Thư Cẩn:
“Em cứ tưởng lúc đó anh rất ghét em.”

Anh nghiêm mặt, quay đi, tai đỏ bừng.

Đàn em của anh thì cười nói rôm rả:
“Ghét gì chị chứ! Anh ấy rất thích truyện chị viết đấy chứ, từng nói với em rằng, ‘Nam nữ chính phải đến với nhau.’ Nhưng do ghen ăn tức ở nên nói chị không biết viết.”

“Vì vậy em đã nói, chị tính tình tốt, nếu là em, ít nhất cũng phải phớt lờ anh ấy mấy năm.”

“Đừng nói nữa.” Thẩm Thư Cẩn cứng giọng, “Lấy vợ không phải chuyện dễ dàng.”

Phần thời gian còn lại, tôi cứ mỉm cười, nhìn anh say đắm.

Thẩm Thư Cẩn nghiêm túc cắt miếng bít tết cho tôi, nhưng khóe môi không giấu được nụ cười.

Ăn xong, anh đứng ở gần đó gọi điện thoại.

Đàn em của anh bất ngờ tiến lại gần nói, “Chị dâu à, thực ra có chuyện em muốn nói với chị từ lâu rồi.”

“Ừ?”

Cậu ấy nhìn sang chỗ Thẩm Thư Cẩn đang mải mê công việc, thở dài rồi đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.

“Mấy năm qua đây là vé máy bay của anh em đó.”

Mở hộp ra, tôi thấy một xấp vé dày, lòng chợt nghẹn lại.

Cậu ấy gãi đầu nói, “Để tìm chị, anh Cẩn đã chạy khắp thế giới. Nhà họ Thẩm làm ăn đàng hoàng, không thể so với mấy trò mờ ám của nhà họ Hứa được. Họ muốn giấu người ta thì quá dễ dàng.”

“Vậy nên em muốn nói, chị dâu, lúc mới gặp chị, anh Cẩn nói chuyện hơi nặng lời, đừng để bụng nhé.”

“Anh ấy chạy suốt mấy năm trời, ai mà không tức khi phát hiện người ta ở ngay trước mắt, viết nên một cuốn sách kết thúc có hậu, mà lại không tìm đến mình.”

“Ừ, chị hiểu.”

Tôi gật đầu, ôm chiếc hộp nhỏ, mắt bỗng dưng cay cay.

Khi tôi đang mệt mỏi vì gánh nặng cuộc sống, hóa ra trên đời vẫn có người đang nỗ lực tìm kiếm tôi.

“Còn chuyện bảo hiểm, anh ấy cũng không muốn em nói với chị.”

“Bảo hiểm gì cơ?”

“Lúc anh ấy mới về nhà họ Thẩm, gia đình nội chiến căng thẳng lắm. Mấy anh em nhà anh ấy, dù giờ đã bị bắt, trước đó từng định làm giả tai nạn để ‘đưa anh ấy đi’. Lúc ấy anh ấy nhờ em mua bảo hiểm, người thụ hưởng là chị.”

“Em nói thật, mẹ anh ấy có hay không cũng chẳng khác gì nhau.”

“Chị chính là người thân duy nhất của anh ấy trên thế gian này rồi.”

Bà Chu nhiều lần tự tử để ép anh ấy phải cưới Hứa Nghiên Triều.

Từ khi nhà họ Hứa sụp đổ, bà Chu cũng thôi không gây rối nữa.

Lần trước bà còn gọi điện, nhẹ nhàng hỏi tôi bao giờ sinh con.

Nói được vài câu thì Thẩm Thư Cẩn cúp máy luôn.

Có những chuyện, anh ấy không bao giờ nói ra.

“Cảm ơn cậu đã kể cho chị những điều này.”

“Chị dâu, khách sáo rồi.”

Tôi nhét chiếc hộp nhỏ vào ba lô, ngẩng lên, vừa kịp thấy Thẩm Thư Cẩn trở về.

“Đang nói gì thế?”

Thẩm Thư Cẩn cười hỏi.

“Không có gì đâu.”

Tôi vén nhẹ mái tóc bay trong gió, nắm lấy tay anh, rồi nói lời tạm biệt với đàn em của anh.

Thẩm Thư Cẩn giúp tôi xách túi, nhấc lên rồi cười tươi rói:

“Bỏ gì vào mà nặng thế này?”

Tôi bí mật cười, đáp:

“Đồ tốt đó mà.”

Mặt trời cuối ngày đã lặn khuất, biển trời hòa làm một, đường chân trời được viền lên một lớp ánh vàng rực rỡ.

Chúng tôi nắm chặt năm ngón tay.

Cũng như truyện mà tôi sáng tác, đã đi đến cái kết mà tôi mong muốn.

(HOÀN)

error: Content is protected !!