Góc Của Chan

ANH LÀ NAM CHÍNH CỦA EM- CHƯƠNG 1

1

“Nghe chưa? Thật ra nam nữ chính đâu có quay lại với nhau, là nữ chính đã bỏ nam chính đấy chứ.”

“Vì sao cơ?”

“Vì anh ta nghèo.”

“Về sau Thẩm Thư Cẩn trở thành người thừa kế, cô ta còn đến cầu xin anh ta, nhưng anh ta không đồng ý.”

“Thế mà còn mặt mũi viết truyện sao?”

Hệ thống điều hòa trong hội trường họp báo được chỉnh xuống 18 độ, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.

Tiếng chửi rủa của độc giả vang lên không ngớt.

Tôi cúi đầu, từng nét từng nét ký tên mình lên trang đầu cuốn sách.

Cuốn tiểu thuyết này tôi viết vào năm tốt nghiệp.

Không ngờ bây giờ lại nổi tiếng đến vậy.

Lúc trước độc giả “đu” truyện điên cuồng bao nhiêu, thì khi chuyện cũ giữa tôi và Thẩm Thư Cẩn bị khui ra, họ mắng nhiếc tôi tàn nhẫn bấy nhiêu.

Nhưng tôi không được phép không vui.

Dù có phải vừa cười vừa chịu chửi, buổi họp báo này cũng phải diễn ra.

Vì đó là yêu cầu từ phía nhà đầu tư.

Hiện tại, Thẩm Thư Cẩn đang ngồi dưới hàng ghế khán giả.

Bình thản và điềm tĩnh nhìn cô gái bên cạnh mình nhận phỏng vấn.

“Chúng tôi sắp đính hôn rồi, mong ai đó đừng tự mình đa tình nữa.”
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào.

“Nếu đã từng phá hỏng cả cuộc đời của người khác, mà vẫn còn hy vọng quay lại… thì thật là vô lý.”

Tôi biết cô ta là ai.

Hứa Nghiên Triều, bạn đại học của chúng tôi.

Gia đình cô ta và nhà Thẩm Thư Cẩn là chỗ quen biết từ lâu.

Khi tôi và Thẩm Thư Cẩn còn yêu nhau hồi đại học, cô ta đã chủ động tiếp cận tôi, xin làm bạn thân.

Vậy mà sau khi tốt nghiệp, chúng tôi lại chẳng khác gì người xa lạ.

Chiếc micro được chuyển sang cho Thẩm Thư Cẩn.

“Giám đốc Thẩm, nghe nói chuyện giữa anh và tác giả từng rất nổi tiếng, anh có thể chia sẻ lý do hai người chia tay năm đó không?”

Thẩm Thư Cẩn không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói:
“Chuyện đó, tốt nhất nên hỏi chính tác giả.”

Giọng nói lạnh lẽo như băng càng khiến lời đồn thêm xác thực, là tôi tự mình không biết lượng sức, là tôi đã vứt bỏ Thẩm Thư Cẩn.

Xung quanh vang lên những tiếng cười khe khẽ, như châm chọc, như thương hại.

“Có người nói, nguyện vọng đầu tiên của anh năm đó không phải kinh doanh, mà là làm nhà khoa học.
Anh có thể chia sẻ vì sao lại quyết định quay về thừa kế gia nghiệp không?”

Ánh mắt Thẩm Thư Cẩn xuyên qua đám đông, dừng lại trên người tôi, trầm mặc mà vô cảm.

Một lúc sau, anh dời ánh nhìn đi, không nói một lời.

“Lúc đó còn trẻ, chưa hiểu rõ mình thật sự muốn gì.”

“Thực tế đã chứng minh, con người vẫn nên quay về với những gì mình quen thuộc…”

“Chứ không phải… sai rồi mà vẫn cố chấp đi tiếp.”

Nói xong, anh quay sang, vẻ mặt không cảm xúc:
“Cô Lâm, cô thấy sao?”

Tôi đối diện với ống kính máy quay, đầu óc trở lên trống rỗng.

Vừa định mở miệng, Thẩm Thư Cẩn đã cụp mắt xuống, tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh, hoàn toàn không quan tâm tôi sẽ trả lời thế nào.

Trên màn hình lớn của hội trường, hình ảnh chuyển sang buổi phỏng vấn riêng với Thẩm Thư Cẩn.

“Vì sao anh lại mua bản quyền cuốn sách này?”

Giọng anh thản nhiên, lạnh lẽo:
“Nội dung quá kém cỏi, tôi không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa.”

2

Thật ra đến hôm nay tôi mới biết, Thẩm Thư Cẩn chính là nhà đầu tư đứng sau.

Buổi họp báo ra mắt sách mới, fan chẳng đến được mấy người.

Ngược lại, tôi còn nhận được lệnh phong sát.

Trang web sắp bị gỡ rồi, sách in cũng sắp ngừng phát hành.

“Nhược Sơ, chuyện chuyển thể thành phim… e là không được nữa.”

Sau buổi họp báo, quản lý gọi tôi lại.

Tôi đứng lặng trước cửa, hơi ngẩn người.

Ánh mắt anh ấy dừng lại ở tai tôi, thoáng do dự rồi hỏi:
“Tai của em…?”

Tôi khẽ chạm vào chiếc máy trợ thính giấu dưới mái tóc, có chút ngượng ngùng:
“Ừm… Bác sĩ nói có một công nghệ mới, em muốn thử xem sao.”

Mấy năm nay, thính lực của tôi ngày càng kém.

Nếu không nhìn khẩu hình của người khác, tôi gần như không thể hiểu họ đang nói gì.

Chi phí điều trị là mười vạn.

Nếu không có tiền nhuận bút, tôi căn bản không thể chi trả nổi.

Quản lý thở dài, “Xin lỗi, anh cũng hết cách rồi.”

Tôi hiểu, anh ấy cũng rất khó khăn.

Chúng tôi chỉ là một nhóm nhỏ làm việc ở một trang web bình thường, cố gắng mưu sinh qua ngày.

Ai mà ngờ, một tác phẩm tôi viết vào mấy năm trước, khi vừa mới tốt nghiệp, lại đột nhiên bị lôi ra, trở nên nổi tiếng, rồi cũng bị nhấn chìm bởi chính thứ gọi là “được giới tư bản chú ý”.

Tôi cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

“Không sao đâu, để anh nghĩ thêm cách khác.”

Anh ấy vỗ nhẹ vai tôi.

Chưa kịp nói hết câu, tôi bất ngờ bị ai đó va phải, cả người loạng choạng, chiếc máy trợ thính văng khỏi tai.

“Xin lỗi nhé…”

Cậu shipper biến mất nhanh như chớp vào trong thang máy.

Tôi cúi xuống, phát hiện máy trợ thính đã rơi vỡ.

Âm thanh xung quanh như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ đặc quánh, ù ù, chẳng còn rõ ràng nữa.

Cho đến khi ánh sáng trên đầu bị che khuất.

Một đôi giày da đen bóng dừng lại ngay trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu.

Thẩm Thư Cẩn, áo vest chỉnh tề.

Ánh mắt anh xuyên qua cặp kính gọng kim loại lạnh lẽo, dừng lại trên người tôi, không chút cảm xúc.

Tay anh khẽ chống vào một chồng hàng suýt đổ, lông mày hơi nhíu lại, mang theo vài phần mất kiên nhẫn.

“Cô không nghe thấy sao?”

Tôi nhìn rõ khẩu hình miệng của anh.

Cũng nhìn thấy người nhân viên đẩy hàng bên cạnh với vẻ mặt hoảng hốt, liên tục xin lỗi tôi.

Hóa ra là do tôi ngồi xổm ngay giữa lối đi, cản đường anh mà tôi lại không nghe thấy lời nhắc nhở.

Anh đẩy theo một xe hàng chất cao, không nhìn rõ phía trước.

Vì vậy mới suýt khiến tôi bị đổ hàng đè trúng.

“Xin lỗi, đã làm phiền.”

Tôi vội vàng giấu chiếc máy trợ thính vỡ nát vào trong túi xách, đứng lên, cúi đầu xin lỗi người đẩy hàng.

Thẩm Thư Cẩn thu tay lại.

Thùng hàng đổ xuống, rơi ngay sát chân tôi.

“Đây là công ty của tôi. Tôi không muốn bất kỳ sự cố nào xảy ra, chỉ vậy thôi.”

Nói xong, anh quay người rời đi, không chút lưu luyến.

error: Content is protected !!