Góc Của Chan

YÊU ĐƯƠNG VỚI CHÀNG MÈO – CHƯƠNG 3

08

Sau một hồi im lặng, tôi đưa tay ra trước mặt và khẽ đẩy anh ấy ra

Tư thế này thật sự không được ổn cho lắm

Tuy nhiên, sự đụng chạm vào da thịt rắn chắc của anh khiến tôi đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi được cơ thể của anh

Ngượng quá hóa giận, tôi ngân giọng lên cãi lại: 
“Anh nói cái gì cơ? Tôi là bảo mẫu của anh á? Bà đây sao lại là bảo mẫu của anh được, tôi nuôi anh, cho anh ăn, cho anh ở…Nói đúng hơn, tôi giống ân nhân của anh, tôi cưu mang anh, anh còn không biết ơn?”

Người đàn ông chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội:
“Nhưng mà, rõ ràng là em đem anh đi triệt sản trước, sau đó em lại mời anh đồ ăn thức uống. Đây đều là em chủ động, sao giờ lại đỗ lỗi cho anh?”

Tôi bị anh dồn cho cứng họng, anh như nắm được thóp, anh phán cho một câu khiến tôi giận đến điên người
”Cô gái ngu ngốc ạ”

Lúc đầu, tôi không cảm nhận được gì trong giấc mơ, đại loại mọi thứ đều mơ hồ, nhưng bây giờ anh chàng này đang đứng trước mặt tôi sau khi anh ta thực sự biến thành người.

Đặc biệt là trang phục lúc này tác động thị giác quá mạnh, qua thô bạo rồi đó

Tôi lùi lại một bước để giữ khoảng cách với anh: 
“Tôi đi tìm quần áo cho anh mặc, đứng đó, đừng động đậy”

Tôi quay người đi vào phòng ngủ, lục lọi một lúc rồi đi ra ném cho anh một bộ đồ ngủ. Tôi tay đưa mắt không dám nhìn thẳng vào anh
“Mau mặc vào đi”

Hắc Linh ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng lại cầm trong tay và nhìn nó nhiều lần.

Trong mắt anh hiện lên một tia cảm xúc, giống như không hài lòng.
“Đồ ngủ? Của đàn ông?”

Tôi sửng sốt và trả lơi theo tiềm thức: “Của bố tôi”

Bố tôi, trước khi qua đời.

Vì hoài niệm nên tôi đã không nở vứt quần áo bố mẹ tôi mặc khi còn sống mà mang đi giặt sạch rồi bỏ vào một chiếc thùng lớn. 

Đôi mắt của Hắc Linh tối sầm lại và anh ấy im lặng trong giây lát.
Nhặt bộ đồ ngủ lên, anh ngoan ngoãn đóng cửa phòng chứa đồ lại.

09

Tôi ngồi trên ghế sofa và uống một cốc nước trong sự bàng hoàng, ngỡ ngàng

Chợt nghe thấy bên tai có tiếng mở của nhẹ nhàng, quay đầu lại nhìn, vô tình đụng phải một đôi mắt xanh biếc.

Tôi bị khựng lại bởi bộ dạng của anh. Anh đang mặc trên người bộ đồ của bố tôi. Bố tôi gầy hơn, nhưng trong có vẻ bộ đồ ngủ đó vừa vặn với anh thật đấy

Người đàn ông đi chân trần bước xuống sàn, châm rãi tiến về phía tôi, bộ đồ ngủ chỉ cài đến nút thứ ba, để lộ xương quai xanh thanh tú và đẹp đẽ.

Thành thật mà nói, Hắc Linh trở thành người, dáng người thật sự không tệ.
Ngoại trừ đôi tai mèo của anh ấy.
Anh ấy đến ngồi cạnh tôi 

“Tô An An”

Anh gọi tên tôi, sau đó quay đầu lại: “Anh đói”

”Ồ”

Tôi chỉ vào góc tườn, “Bên kia có thức ăn cho mèo”

Hắc Linh sững sờ trong hai giây, sau đó khuôn mặt đột nhiên được phóng to trước mặt tôi.

Anh ấy dùng tay nhẹ nhàng bóp mặt tôi.

“Nhìn cho rõ đi, hiện tại anh là người”

Rất gần, thật sự rất gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Nhìn anh từ khoảng cách gần như vậy, đôi mắt ấy càng thêm đẹp, rất mê người.
Bốn mắt chạm nhau, làn da trắng nõn của anh dần trở nên ửng hồng.

Anh đột ngột ngồi trở lại chỗ của mình: “Đi nấu ăn đi, cô gái ngu ngốc”

10

Cho anh ấy ăn xong, bây giờ vấn đề mới phát sinh

Hắc Linh đã biến thành người, vậy anh ấy không thể tiếp tục ngủ trong ổ của mèo, phải không?

Nhưng trong nhà chỉ có một phòng.

Còn cái ghế sofa nhỏ gần như không ngủ được, tôi còn phải cuộn người lại mời nằm được.

Chưa kể Hắc Linh vừa cao lại còn chân dài nữa chứ, khổ quá.

Do dự một lúc, tôi ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ mặt giường: “Nào, mèo thái giám à, chúng ta ngủ cùng môt giường đi”

“Em nói cái gì cơ?”

“Ngủ chung chứ sao!”

“Không, em gọi anh là gì?”

”À thì… Được rồi, Hắc Linh”

Anh ấy không thèm tranh chấp với tôi nữa, gì vậy chứ, một con mèo suốt ngày chỉ biết so đo

Dù sao, cho dù trở thành người, nó vẫn là thái giám mà, tôi cũng nói đúng sự thật mà

Như được mở cờ trong bụng, Hắc liền nhảy vọt lên giường

Đúng, chính là nhảy, thật sự nhảy, đúng vậy, anh ta nhảy đấy! Nếu tôi không biết anh ta là mèo tinh thì chắc cũng nghĩ tên này có vấn đề rồi

Nhưng chắc do anh ấy vừa trở thành người, có lẽ chưa thích nghi được với hình dạng mới của mình.

Sau đó…..

Chiếc giường vốn kém chất lượng của tôi bị sập…

Chính xác, bây giờ tôi mới thấy bản thân mình xui xẻo như thế nào

“Anh nhảy cái gì đấy? Bây giờ anh không phải là một con mèo!”

“Anh… Anh… Sao em lại lớn tiếng như vậy với anh, bảo mẫu không được lớn tiếng với chủ nhân….” – Thấy tôi lên giọng anh hơi rối

Tôi ngân mặt lên, bị chọc cho điên:

”Bảo mẫu cái con khỉ! Anh cao ít nhất cũng 1m80 còn dám nhảy lên giường?”

Hắc Linh yên lặng nhặt chăn và trải lên mặt đất, làm xong mới ngẩn đầu nhìn tôi
“Vậy cùng nhau ngủ trên mặt đất đi?”

Người luôn kiêu ngạo gọi tôi là “cô gái ngu ngốc”, “Bảo mẫu của tôi” lúc này đang lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt có chút tha thiết, cho chút sợ tôi nổi giận.

Trong nhà tôi chỉ có một cái chăn bông, Hắc Linh quay lưng về phía tôi, có lẽ anh ấy biết cách tránh sự nổi giận của tôi, hơn nữa anh còn giữ khoảng cách của tôi và anh khá xa.

Anh cẩn thận từng li từng tí, trên người đắp một tấm chăn, nắm gọn như một chú mèo nhỏ vừa đắc tội với con sư tử, nhìn cũng đáng thương, nhưng tôi vẫn đang điên vì anh, nên bản thân cũng mặc kệ

Nhưng hành động anh chui rúc, bẻn lẽn như vậy, khiến tôi không khỏi tò mò vẫn đưa mắt nhìn. Tôi không biết anh ấy đang lạnh hay sợ nhưng từ góc độ của tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi vai của anh ấy hơi run.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Nhìn bộ dạng vừa hề hước mà lại vừa đáng thương.

Xem xét việc anh ấy vừa bị triệt sản, vừa mới biến thành người, thật tội nghiệp

Tôi mềm lồng kéo chăn lên đắp cho anh.

Giây tiếp theo….

Hắc Linh đột ngột quay lại và ngã vào vòng tay tôi
“Lạnh quá, bên ngoài còn đang mưa nữa, em cho anh ôm em nhé”

Anh tự giải thích, rồi lại vùi mặt vào lòng tôi

“Hắc Linh”

Tôi kiên nhẫn gọi nó: “Mày không còn là mèo nữa, mày phải để ý chứ. Nam nữ thụ thụ bất tương thân”

Vừa nói tôi vừa đẩy cánh tay anh ra. Anh lại ôm tôi chặt hơn

Anh lại dụi mặt vào lòng tôi một cách ngỗ nghịch, giọng nói dịu dàng hiếm có.

“Không có việc gì, không phải em nói anh hiên tại không phải là đàn ông sao?”

Tôi đỏ mặt, định chối thì lại nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn của anh
“Đừng chối, anh nghe trong lòng em nói như vậy. Tôi cũng trở thành thái giám dưới tay em rồi, sao em còn sợ chứ”

Tôi thầm chửi anh! Mặc dù tôi biết anh sẽ nghe được, nhưng bản thân chính là muốn cho anh nghe đây!

Tôi liếm môi không nói gì nữa

Bị anh ôm chặt cả tay chân, tôi cứng đờ không dám nhúc nhích.

Cho đến khi…

Lại một tiếng sấm nữa vang lên, khoảnh khắc tia chớp giáng xuống, căn phòng tôi sáng như ban ngày.

Tôi vô thức co vai lại, rúc người sát anh hơn, đồng tác rất nhẹ nhưng hình như anh ấy vẫn nhận ra.

Một tiếng thở dài khẽ khe phát ra từ cổ anh:

“Rõ ràng là bản thân cũng sợ sấm sét, vậy mà còn tỏ ra mạnh mẽ”

Nói rồi, Hắc Linh buông tay ra và kéo tôi vào lòng:

“Bổn công tử đây cho em mượn bờ vai nương tựa một lúc đấy”

Vẫn là giọng điệu độc nhất vô nhị của con mèo đen nhưng giữa những tiếng sấm vang trời của giông bão lúc này, nó phần nào khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn.

Không thấy tôi nói gì, Hắc Linh thấp giọng lẩm bẩm nói: 

“Sao, có phải em bị tôi làm cảm động đến muốn khóc không”

Tôi ngước lên nhìn anh, mong anh im lặng và đi ngủ.

Không ngờ, anh cũng cúi mặt xuống

Ở hình dạng con người, Hắc Linh có chiếc mũi cao và rất đẹp

Mắt chúng tôi chạm nhau, khoảng cách gần đến nỗi chóp mũi của tôi chạm nhẹ vào mũi của anh.

Chỉ cần gần một chút nữa, môi chút tôi sẽ chạm nhau.

Một tia chớp khác lóe lên trên bầu trời đêm, qua ánh sáng của tia sét, tôi nhìn thấy yết hầu của anh hơi động.

Trong giây phút tia chớp sắp biến mất, anh hơi nghiên người, che đi chút ánh sáng còn sót lại cuối cùng.

Mùi vị quen thuộc nhưng có phần lạ lùng bao quanh tôi.

11

Tôi đã bị một con mèo hôn!!??? Chính xác hơn tôi bị một con mèo cưỡng hôn?

Hơn nữ, nụ hôn vừa kết thúc, anh liền kéo tôi vào lòng, dụi cằm vào đầu tôi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tôi đã bị phân tâm, cứng đờ một khúc ở đó, không biết làm gì

Từ trước đến nay, không phải là tôi chưa từng yêu đương nhưng tôi vẫn bị nụ hôn khó hiểu này làm cho phân tâm, không biết diễn tả như thế nào

Tôi được bao bọc trong vòng tay anh, nhiệt độ cơ thể truyền qua từng lớp quần áo, dưới chăn nhiệt độ không ngừng tăng lên

Người tôi như nóng lên, bởi hơi ấm của anh, bởi nụ hôn bật chợt lúc nãy anh hôn tôi

Tôi thấy hơi khó thở nên đẩy nhẹ cánh tay anh ra và thoát ra khỏi vòng tay anh. May thay Hắc Linh chắc đã mệt, chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ một cách ngon lành.

Bây giờ, trong hình dạng của con người, da anh ấy không hề ngâm đen mà có làn da trắng, tôi thậm chí không thể gọi anh là “Hắc Linh” nữa

Mưa gió ngoài cửa sổ dần tạnh, tôi lặng lẽ nhìn anh dưới ánh trăng.

Con mèo đen nhỏ này đã biến thành hình người nhưng nó lại có một làn da đẹp, có thể nói còn đẹp hơn cả tôi. Tôi bị anh thu hút bởi vẻ đẹp ấy

Nhất thời không để ý, có chút ngẩn người.

Đột nhiên…..

Người đàn ông vươn cánh tay dài và kéo tôi vào trong vòng tay mình một lần nữa:
”Em thích nhìn anh đến thế cơ à?”

Tôi bị bắt qua tang, đôi co với anh: “Đừng mơ, tôi mà thèm nhìn anh sao? Anh nghĩ mình đẹp lắm sao?”

Anh cười chế giễu: “Anh có nói bản thân Anh đẹp đến xuất sắc đâu, nhưng vẻ đẹp của anh, chỉ dành cho em thôi, đã là của em, thì em muốn ngắm lúc nào cũng được”

“Không thèm, chỉ là mèo thái giám thôi mà, hóa thành người, thì cũng không còn đời trai, tôi đây không thèm”

“Vậy em muốn biết tôi còn là đàn ông hay là thái giám không?”

Tôi bị anh dồn đến xấu hổ, không biết nói gì, chỉ biết nằm im, mặt nóng ran, khi nhìn trộm bị anh phát hiên, đã vậy còn bị anh hỏi dồn dập. Và rồi, đột nhiên anh ấy thì thầm vào tai tôi:

“Tô An An, thật ra thì….”
“…..”
”Em ngốc một cách dễ thương”

Anh ấy ngủ cũng không quên gọi tôi là đồ ngốc, tôi thất sự phải cảm ơn anh! Gửi lời cảm ơn chân thành nhất, tên này chắc phải chọc tôi điên mới chịu được!

error: Content is protected !!