Góc Của Chan

CHỒNG CŨ MẤT TRÍ NHỚ- CHƯƠNG 1

1

Vòng vo, day dưa tam quốc mãi, cuối cùng vẫn không thể bước vào cục dân chính, để li hôn!

Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi chỉ đành đưa Lăng Tiêu về nhà trước.

Vừa vào cửa, tôi đã hỏi anh: 
“Anh sao vậy?”

Anh nhìn tôi, có lẽ anh cảm nhận được tôi đang bực mình, giọng có chút dè chừng thăm dò tôi:

”Vợ à! Em sao thế!”

Tôi cố gắng nhẫn nhịn, nhìn anh:

“Anh là người nói muốn ly hôn mà, sao hôm nay lại làm như thể em bỏ rơi anh vậy?”

Anh trố mắt nhìn tôi, với vẻ ngạc nhiên, đôi co cãi lại:

”Vợ à, ăn bậy được chứ không được nói bậy nha. Em… em đừng đổ oan cho anh! Anh chưa bao giờ có ý định ly hôn với em mà” 

Lăng Tiêu nắm chặt tay tôi, giữ khư khư tay tôi, giống như sợ tôi bỏ chạy, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất: 

“Anh… Anh nói muốn ly hôn lúc nào chứ? Không có mà! Anh không có nói, thật đấy!” – Giọng anh run run, nói không thành lời 

Chẳng nhẽ người đàn ông này uống nhầm thuốc à???

Ban đầu chúng tôi kết hôn với nhau cũng vì một số lí do đặc biệt

Và tôi thừa nhận, bản thân có thích anh ấy, nhưng còn anh? Thật sự anh không có tình cảm với tôi…

Tôi muốn cùng với Lăng Tiêu đi hết cuộc đời này, muốn cùng anh ấy trải qua dư vị bốn mùa của những năm về sau. Tôi muốn dành thời gian ở bên anh, chăm sóc anh. Chúng tôi cứ thế mà bên nhau, trải qua nhiều thăng trầm cuộc sống, có đắng cay, rồi sẽ vượt qua được. Hai bên sẽ có những khuyết điểm bộc lộ ra, rồi chúng ta từ từ thay đổi, từ từ thích nghi. Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần anh ấy ôm tôi một cái. Rồi khi về già, chúng tôi vẫn có nhau! Vậy là đủ rồi!

Nhưng hình như chỉ có mình tôi mơ mộng như thế! Là do bản thân tự ảo tưởng về viễn cảnh tương lai rồi!

Hiện tại, tôi không biết anh suy nghĩ cái gì? Thật sự anh có tình cảm với tôi không?

Tôi chán ghét cái cảm giác đó, bản thân thở dài một hơi, ngước mặt lên nhìn anh, nhếch mép cười nhẹ với vẻ mệt mỏi: 

“Anh xem em là trò đùa của anh đấy à?”

Anh lắc đầu lia lịa, nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, môi anh mím lại như thể đang kiềm chế cảm xúc của mình vậy!

Bản thân chính anh nói cái gì anh cũng không nhớ thì thôi đi, bây giờ lại còn mở miệng ra là gọi tôi một tiếng vợ, hai tiếng vợ….

Nực cười thật đấy!

Tôi kết hôn được hơn một năm, anh ấy luôn gọi tôi là Lâm Lộc, Lâm Lộc tự dưng bây giờ lại kêu tôi bằng vợ?

Hay thực sự là uống nhầm thuốc rồi! 

Tôi cẩn thận quan sát anh: 
“Hai ngày trước anh đi công tác về, nói muốn ly hôn với em, anh quên rồi sao?”

Lăng Tiêu khựng lại, nhìn tôi với vẻ đăm chiêu

”Hai ngày trước anh đi công tác á?” Lăng Tiêu dường như cẩn thận nhớ lại, cuối cùng đưa ra kết luận: 

“Hai ngày trước anh không có đi công tác mà?”

Hình như Lăng Tiêu không phải uống nhầm thuốc, mà do não anh ấy có vấn đề??

Nếu đã không ly hôn thì tôi vẫn là vợ anh ấy, tôi có nghĩa vụ phải đưa anh ấy đi bệnh viện.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, Lăng Tiêu hỏi tôi: 

“Vợ ơi, em đưa anh đến đây làm gì? Em bị bệnh à?”

Anh giữ vai tôi, vẻ mặt đầy quan tâm: “Vợ, em không khỏe chỗ nào?”

Tôi đẩy anh ra, nhẹ nhàng lắc đầu!

Bây giờ chỗ nào tôi cũng không thoải mái, không còn muốn anh đụng vào tôi, mỗi lần anh ấy gọi tôi là vợ, tôi đều nổi da gà khắp người: “Không, em không sao đâu!”

Đường Quân là bạn thân của Lăng Tiêu, cậu ấy đang làm phó chủ nhiệm khoa thần kinh ở bệnh viện này. Tôi liếc Lăng Tiêu một cái, đi đến bên cạnh Đường Quân, thấp giọng nói: 

“Anh xem đi! ”

Đường Quân vẻ mặt nghiêm túc đứng lên: “Làm sao vậy? Em nói cụ thể hơn anh nghe xem nào?”

”Anh ấy dường như không nhớ chuyện gì xảy ra vào hôm qua nữa. Lời nói anh ấy từng nói ra với em, cũng quên luôn rồi” Tôi trả lời.

Đường Quân nhìn Lăng Tiêu một lần nữa, đi qua chỗ Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đưa ánh mắt nhìn Đường Quân, rồi đẩy ánh mắt qua tôi hỏi vẻ ngạc nhiên

“Vợ, tại sao em lại muốn kiểm tra anh? Không phải người bệnh là em sao?” Lăng Tiêu ngây thơ hỏi tôi.

Đường Quân bất ngờ, sặc một cái, rồi lấy lại tinh thần, ho một tiếng để mọi người chú ý

“Xin lỗi” 

Đường Quân nắm chặt tay che môi, lại ho nhẹ một tiếng: “Vậy chúng ta đi kiểm tra trước đi”

Lăng Tiêu nhìn tôi: “Vợ, em ra ngoài đợi anh! Yên tâm, anh không sao đâu!”

Tôi im lặng một lúc, gật đầu rồi đi ra ngoài.

Khoảng hai mươi phút sau, Lăng Tiêu đi ra.

Tôi lập tức đi tới bên cạnh anh Đường Quân hỏi: “Anh ấy bị gì thế?”

Đường Quân cho biết: “Vẫn còn phải làm một cuộc kiểm tra chi tiết hơn. Ban đầu, anh nghi ngờ rằng dây thần kinh não của anh ấy đã bị tổn thương dẫn đến chứng hay quên có chọn lọc”

“Cái gì?”

Nghe có vẻ đáng sợ.

Đường Quân nhẹ nhàng giải thích: “Quên chọn lọc chính là quên chỉ một số sự kiện trong một thời gian nhất định hoặc chỉ là một phần của một sự kiện sang chấn”

”Sang chấn sao?”

”Đúng! Có vẻ cậu ấy đã trải qua một số việc cậu ấy áp lực mà bản thân luôn chịu đựng. Không biết bộc lộ với ai, dần dần nó sẽ loại bỏ những áp lực để bản thân thoải mái hơn. Hoặc cậu ấy có một cú shock nào đó mà khiến cậu ấy không chịu được”

”…..”

“Em có thấy thời gian này cậu ấy áp lực về việc gì không?”

Tôi chỉ lắc đầu, tôi thật sự không biết anh ấy đã trải qua những gì: “Anh ấy không nói! Nhưng mà vì vậy mà khiến một con người có thể thay đổi tính cách luôn sao”

Bác sĩ Đường Quân gật đầu: “Có chứ, cậu ấy đang cảm thấy thoải mái với tình trạng bây giờ. Vốn dĩ một phần nhỏ nào đó, bên trong cậu là như vậy mà, em cứ từ từ ở bên, quan sát nhiều hơn, em sẽ hiểu cậu ấy hơn đấy”

Tôi thật sự không biết anh ấy đã trải qua những gì, nhìn anh ấy với vẻ lo lắng!

Đường Quân vội vàng nói: “Chuyện này anh có thể lo được, yên tâm đi nhưng chắc sẽ có chút ảnh hưởng, cậu ấy có thể sẽ không nhớ rõ một số việc xảy ra trước đó đâu!”

Phải, anh ấy quên rằng anh ấy đã đề nghị ly hôn với tôi…. 

Tôi gật đầu: “Có anh đảm bảo như thế là tốt rồi, em dẫn anh ấy đi kiểm tra trước”

Kết quả kiểm tra cuối cùng cũng không khác gì mấy so với những điều Đường Quân đã nói trước đó. 

Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Mặc dù, tôi và Lăng Tiêu bây giờ cũng không thân thiết lắm nhưng tôi cũng không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì. 

Trước khi đi, Đường Quân gọi tôi sang một bên: “Lâm này, bệnh của cậu ấy bình thường không sao nhưng em không được chọc tức cậu ấy”

Điều đó có nghĩa là….

Đường Quân nhẹ nhàng giải thích:
“Lúc trước cậu ấy nói muốn ly hôn với em nhưng bây giờ cậu ấy quên rồi, em có thể đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa, được không?”

”Được! Anh yên tâm đi, em sẽ không nhắc đến chuyện đó đâu”

Đường Quân nói: “Nhận thức hiện tại của cậu ấy làm mối quan hệ giữa hai người trở nên rất tốt. Hiện tại hai người là một cặp vợ chồng hạnh phúc, nếu em đề nghị ly hôn, cậu ấy sẽ không chấp nhận được đâu, điều đó sẽ làm tình trạng của cậu ấy nghiêm trọng hơn. Vậy thì không tốt lắm…”

Tôi cười nhạt: ”Em biết rồi, em sẽ không nhắc đến”

Thực tế, tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc ly hôn nhưng trong lòng anh ấy đã có người mình thích rồi, tôi cũng không nên giữ chân anh ấy dưới thân phận vợ của anh ấy được

2

Trên đường về, tôi hỏi lăng Tiêu: “Anh muốn về nhà hay quay lại công ty?”

Lăng Tiêu nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy yêu thương, khiến tôi nghi ngờ bệnh tình của anh ấy không đơn giản như Đường Quân nói.

“Anh không khỏe lắm, muốn về nhà nghỉ ngơi” Anh nói, thậm chí còn mang theo một tia dụ dỗ: “Em yêu, anh muốn em về nhà cùng anh”

“…”

Không phải tôi không muốn ở nhà cùng anh mà là tôi ở nhà cũng chả giúp được gì, thậm chí có khi lại gây thêm phiền phức nữa đấy chứ.

Vì tôi không biết cách chăm sóc người khác.

“Hay là em gọi cho thím Trương để bác ấy đến chăm sóc cho anh nhé!” Tôi đề nghị.

Dù sao thím Trương cũng là quản gia trong nhà cũ của Lăng gia, còn là người chứng kiến Lăng Tiêu trưởng thành. Chắc chắn thím sẽ hiểu anh nhất, cũng sẽ chăm anh ấy tốt hơn là tôi

Lăng Tiêu làm ra vẻ đau lòngi: “Cục cưng à, em không muốn ở nhà với anh sao? Em không còn yêu anh nữa sao?”

Tôi nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây, sao tên này ‘khùng’ là cứ muốn dồn người khác vào đường cùng vậy nhỉ?

Tôi quay qua nhìn anh, anh vẫn đưa ánh mắt tỏ vẻ tội nghiệp nhìn tôi, như thể đứa trẻ vừa bị mẹ la xong vậy…

Quên đi, hôm nay tôi xin nghỉ vậy.

“Vậy về nhà! Em về nhà cùng anh”

Về đến nhà, tôi vừa xỏ dép vào, Lăng Tiêu đã ôm tôi từ phía sau.

Cằm đặt trên vai tôi, ,mặt anh dụi vào hõm cổ tôi như một chú cún.

“Vợ ơi, em thơm quá”

Tôi hơi bất ngờ, vì Lăng Tiêu anh ấy chưa từng như vậy….

Có chút không quen

Tôi định nói chuyện với anh ấy một một chút, tuy rằng hiện tại anh ấy có chút mất trí
“Lăng Tiêu, anh ngồi xuống trước đi” Tôi kéo anh đến sofa để anh ngồi xuống. 

Lăng Tiêu ngồi xuống, ánh mắt dán chặt vào người tôi, một khắc cũng không rời. Anh ấy chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy nhìn tôi. Ánh mắt nhẹ nhàng, dịu dàng, quá đổi ôn nhu. Anh vừa nhìn, vừa nở một nụ tươi trên môi, chăm chú lắng nghe tôi nói

Tôi cũng ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh, nhưng không biết mở lời thế nào!

Sau khi cân nhắc một lúc, tôi nói: “Lăng Tiêu, em không biết anh nhớ được bao nhiêu về quá khứ nhưng… anh có lẽ anh vẫn nhớ Trần Vân Như đúng không?”

Lăng Tiêu trầm mặc một lát, gật đầu: 

“Anh nhớ!”

Tôi ngập ngừng hỏi: ”Vậy… Anh còn nhớ gì nữa không?”

Chẳng hạn như là, anh thích điểm nào ở Trần Vân Như?

“Còn gì nữa?” Lăng Tiêu hỏi ngược lại.

Tôi có nên nói về vấn đề này không? Khi anh ấy đang bị mất trí tạm thời.

Lăng Tiêu thấy tôi không nói, anh đặt tay lên đầu tôi, nhẹ nhàng nói: 

“Vợ, em nghĩ anh thích Trần Vân Như à?”

”Không phải sao?”

”Đương nhiên không phải! Em nói bậy bạ gì đấy?” Anh trở nên hơi kích động: “Anh chỉ thích em”

Đường Quân chỉ nói với tôi rằng Lăng tiêu bị mất trí nhớ có chọn lọc nhưng bây giờ rõ ràng trí nhớ của anh ấy đã bị nhầm lẫn

“Anh…” Tôi cúi đầu ngập ngừng hỏi: “Có phảỉ anh xem em là Trần Vân Như rồi không?”

“Anh không có, anh biết rất rõ anh thích ai” Anh đứng dậy: “Anh chỉ bị tổn thương dây thần kinh trong não, chứ không phải tim”

Tôi gật đầu không dám nói nữa sợ chọc giận anh. Nhưng cũng vì câu nói của anh mà khiến tôi khựng lại, Người trong tim anh ấy sao?

Tôi nhìn anh:

“Vậy anh đi nghỉ ngơi đi, em còn có chút chuyện cần phải xử lí” 

Tôi đứng dậy, đi vào phòng sách.

Thật ra tôi không biết nên làm sao để hòa hợp với Lăng Tiêu nữa

Mặc dù chúng tôi đã kết hôn với nhau hơn một năm nhưng hai chúng tôi mới ở bên nhau chưa đầy nửa tháng. 

Cuộc hôn nhân này là một cuộc hôn nhân thương mại không có cơ sở tình cảm…

Không, nói đúng hơn là Lăng Tiêu không có tình cảm với tôi.

Tôi biết rõ điều đó.

Vì vậy, khi anh ấy gọi tôi bằng vợ và khóc lóc không chịu ly hôn ở cục dân chính, tôi thật sự bất ngờ. 

Có phải đó chỉ là suy nghĩ của anh ấy lúc bị tổn thương não? Nhưng tại sao dây thần kinh của anh ấy lại bị thương?

Bố tôi đột nhiên gọi điện đến và hỏi tôi: “Con đã đi chưa?”

Ông thở dài: “Là lỗi của ba, ba không nên lấy hôn nhân của con để bàn việc làm ăn, con ly hôn đi”

Tôi nhẹ nhàng bảo:

”Ba, không phải lỗi của ba, không ai có thể ép buộc chuyện con không muốn làm cả. Nếu con không thích Lăng Tiêu, làm sao con có thể đồng ý lấy anh ấy chứ….”

Đúng là trong hôn nhân, sẽ có rất nhiều người thích hợp hơn là Lăng Tiêu. Nhưng bản thân tôi cũng không biết, cho dù là hợp đồng hôn nhân, thì tôi vẫn muốn tôi và anh ấy sẽ có một số chuyện mà bản thân không lường trước

Tôi nhẹ nhàng bảo: “Ba à, chúng con sẽ không ly hôn đâu”

Ba tôi hơi khựng lại: “Sao vậy?”

”Ít nhất không phải là bây giờ!”

error: Content is protected !!