Góc Của Chan

CHẠY ĐẾN SƯỞI ẤM CHO ANH – CHƯƠNG 1

01.

Tôi biết anh chàng đẹp trai này – Mục Bạch – sinh viên năm nhất khoa giáo dục thể chất, người đang tập chạy nước rút.

Khi cậu ấy vừa chuyển đến, một nửa số nữ sinh trong trường đã bị cậu ấy thu hút, chỉ vì cậu ấy rất đẹp trai giống như mặt trời nhỏ vậy. Về cơ bản, cậu ấy đã chiếm được hầu hết sự ngưỡng mộ từ các cô gái trong trường.

Ấy vây mà, khi được cậu ấy cõng vào phòng y tế, tôi lại không hiểu sao trên đời này lại có người không chịu để ý đến vậy, này được gọi là thiếu tinh tế hay vô tư qúa vậy.

Bác sĩ trường hoàn toàn không hỏi tình hình, liếc nhìn tôi một cái rồi trực tiếp lấy cho tôi một lọ thuốc giảm đau, với ánh mắt mơ hồ:

“ Em tìm được người bạn trai rất tốt, rất quan tâm em đấy cô nương à”

Bác sĩ vừa dứt lời, Mục Bạch liền không vui, phản đối:

“Bác sĩ, bác sĩ cũng không xem mà cứ kê đơn thuốc giảm đau, thật quá vô trách nhiệm.”

Sau đó ủ rủ nói: “Học tỷ, cởi quần ra cho bác sĩ xem đi”

Tôi: “??????”

Thật sự không phải là bị thương mà….

Cuối cùng, tôi và Mục Bạch bị bác sĩ của trường đuổi ra ngoài.

Mục Bạch rốt cục cũng phát hiện ra tôi không phải bị cậu ấy đánh chảy máu, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn tôi.

“Chị, sao chị không nói sớm…”

Tôi cười khẩy: “Chị nói rồi, nhưng cậu đâu có nghe”

Mục Bạch không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của tôi, không nói lời nào, cậu ấy lập tức cởi áo khoác ra quấn quanh eo tôi, che đi chỗ khiến tôi xấu hổ.

Sau đó Mục Bạch đi theo tôi từng bước một, giống như thị nữ hầu hạ thái hậu, dang hai tay ôm lấy tôi, tựa như sợ tôi bị ngã.

Tôi bối rối: “Bạn trẻ à, tôi có thể thể tự đi về được mà”

“Như thế làm sao được”

Mục bạch nói rất chính trực: “Mẹ em nói, mấy ngày này con gái đều rất vất vả, chị không được khỏe em còn đánh trúng chị một quả bóng, hiện tại chị nhất định rất khó chịu”

Được rồi, tùy cậu ấy vậy, tôi đây chẳng còn đủ sức lực mà đôi co với cậu ấy

Ban đầu, tôi nghĩ chuyện này đã xong rồi nhưng tôi lại không ngờ rằng một bài đăng về 
[Mục Bạch yêu đương rồi nhưng bạn gái của anh ấy không phải tôi] đã làm nổ tung diễn đàn vào ngày hôm đó. 

Tôi đi vào hóng hớt, trên màn hình, Mục Bạch dang rộng vòng tay ôm lấy một cô gái, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn theo cô ấy.

Hả? Là tôi? Người trong ảnh là tôi?

Nếu nhân vật nữ chính đó không phải là tôi, có lẽ tôi đã ăn món thức ăn chó này ngập mặt rồi.

May mắn thay, bức ảnh không chụp được toàn bộ khuôn mặt của tôi, hy vọng không ai nhận ra được mình.

Tuy nhiên giây tiếp theo, tôi nhìn thấy tiếng than khóc trong khu vực bình luận: 

[F*ck! Đây chẳng phải là Tô Tích sao, các huynh đệ, tôi khóc đâyyy]

[Được rồi, vỡ mộng rồi]

02

Mục Bạch yêu tôi sao?

Qua một đêm, tôi đã trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ sinh trong trường.

Tôi cảm thấy mình phải làm gì đó để rửa đi những “lỗi lầm” của mình. Trong giờ ra chơi, tôi đã thảo luận với bạn cùng phòng Lý Thiến về cách lấy lại sự “trong trắng” của mình.

Lý Thiến nhanh nhảu nói:

“Trước đây, tớ đã xem Mục Bạch thi đấu.Cậu ấy nhanh như một cơn lốc. Tiếng la hét ở hiện trường gần như làm thủng màng nhĩ của tớ. Thành thật mà nói, với tài năng của mình, cậu ấy chắc chắn là một ngôi sao sáng trong cuộc thi chạy nước rút. Theo tớ thấy, cậu cứ để vậy đi”

Thật tàn nhẫn mà.

Tôi không phục, liền phân bua:

“Hai chúng tớ căn bản không phải như thế, tại sao lại phải để như thế chứ”

Lý Thiến khịt mũi: “Tớ nghĩ cậu chính là không quên được học trưởng Thi Vũ thì đúng hơn”

Thi Vũ là một sinh viên năm cuối hơn tôi hai lớp, anh ấy đã tốt nghiệp và hiện đang làm ở bộ ngoại giao.

Hồi đó chúng tôi đã hứa hẹn rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau khi tôi được nhận vào bộ ngoại giao.

Lý Thiến cười nhạo tôi vì điều này, nghĩ rằng nếu Thi Vũ thật sự thích tôi thì sao lại phải hứa hẹn như thế, những lời như vậy rõ ràng là khiến tôi tin tưởng mà chờ đợi anh ấy, chính là kiểu không thích tôi nhưng muốn trói buộc tôi trong đoạn tình cảm này.

Tôi không muốn thừa nhận điều đó và cũng không muốn nhắc đến anh ấy. 

Tôi nháy mắt với Lý Thiến và đổi chủ đề: 

“Cậu không hiểu đâu, nam nhân sợ nhất chính là nhanh. Cậu ta có nhanh hay không không quan trọng, ’làm’ được hay không mới là vấn đề”

Ngay khi tôi nói xong, Lý Thiến bắt đầu ho dữ dội về phía tôi.

Người này từ khi nào lại trở nên dè dặt như vậy chứ

Tôi vuốt mái tóc dài của mình một cách nghiêm túc: “Chỉ mới mấy ngày chị không dạy em mà sao em lại ngại ngùng như vậy. Đi chơi với chị, chị sẽ dạy em kiến thức và hiểu biết sâu sắc”

Và thật bất ngờ, khi tôi quay lại, tôi lại đang đối mặt với khuôn mặt của Mục Bạch

Mục Bạch cong môi, “Chị, em cũng đăng kí đi chơi với chị được không?”

Cảm giác thế nào khi nói xấu sau lưng người khác và bị người trong cuộc bắt quả tang chính là cảm giác gì??

Xấu hổ, xấu hổ. Đúng chính là loại cảm giác ấy

Giờ ra chơi kết thúc, tôi không hiểu tại sao Mục Bạch lại ngồi cạnh tôi.

Cô nàng Lý Thiến này đã xấu hổ mà chạy đến hàng ghế đầu, lén lút quay đầu nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.

Tôi tức giận liếc nhìn Mục Bạch bên cạnh, sợ người khác biết cậu ta là người lạ, cố làm cho lưng thẳng tắp, chăm chú học tiếng anh như một học sinh giỏi, hoàn toàn không có ý định trốn tiết.

Tôi kéo ống tay áo của Mục bạch, nhỏ giọng nói: “Cậu tìm chị làm cái gì?”

Mục Bạch chớp mắt, ghé sát vào tôi, bắt chước tôi hạ thấp giọng nói: “Đến chơi cùng chị”

Tôi xém nữa là sặc mất rồi!

Tôi nói không nên lời, Mục Bạch giải thích: ”Thật đó, em muốn nhờ chị kèm em học tiếng anh”

Mặc dù Mục Bạch là sinh viên thể thao nhưng nhà trường yêu cầu phải vượt qua tiếng anh cấp 4

Chỉ là Mục Bạch khác với đại đa số sinh viên thể thao, thành tích học tập của cậu đều ở mức trung bình khá.

Mục Bạch chân thành nói: “Thời gian, giá cả như thế nào cũng được, tùy chị quyết định”

Đúng vậy, những người ngu ngốc thường có rất nhiều tiền.

Tôi có vẻ xấu hổ: “Gần đây, chị sắp tham gia kì thi phiên dịch cao cấp, có lẽ không có thời gian…”

Sau đó, tôi cảm nhận được tâm trạng của Mục Bạch rất phiền muộn.

Rõ ràng tôi đã từ chối rất bình thường nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy tội lỗi ghê gớm.

Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc an ủi cậu, giáo sư đột nhiên hét lên: “Đôi bạn trẻ ở phía sau, học đã nói chuyện rất lâu rồi, trong lớp mà cũng hẹn hò được hay sao?”

Ngay sau đó, cả lớp nhìn tôi và Mục Bạch. 
Sau khi bị mắng, Mục Bạch cúi đầu xin lỗi tôi một cách sâu sắc, ngoan đến vậy sao?

Tôi lấy điện thoại ra: 

“Tại sao chúng ta lại không kết bạn wechat? Nếu có gì không biết cậu có thể hỏi chị”

Sau đó, tôi thấy vành tai của Mục Bạch có chút ửng đỏ, bàn tay cậu đang quét mã QR của tôi có chút run lên. Tôi cho rằng tâm lý của đứa trẻ này thật sự không tốt, hơn nữa khuôn mặt cũng quá gầy.

Chẳng phải giáo sư đã đem cậu ấy về để tập luyện sao? Sao lại thành ra một chàng trai như này chứ! 

error: Content is protected !!