Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN- CHƯƠNG 8: END

21

Kim đồng hồ chỉ ngày 16 tháng 3 năm 2023, ngày tôi đứng trên sân thượng.

“Ngôn Ngôn, như vậy mới đúng.”

“Em nhìn xem, thành phố này đẹp biết bao.”

“Ngoan nào, nhảy đi, nhảy xuống xem thử.”

Tôi đứng trên sân thượng, nhón chân nhìn xuống đám đông đông đúc trên quảng trường.

Bất chợt cười vang.

“Bác sĩ Cố.”

“Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng…”

“Mình có thể điều khiển một…”

“Người điên?”

Anh ta đứng sững tại chỗ, hoảng sợ trước sự tỉnh táo đột ngột của tôi.

“Em… không bị thôi miên sao?”

Tôi nhảy xuống bậc thang, đặt Hy Vọng xuống đất, cười nhìn nó chạy tung tăng.

Anh ta lùi lại vài bước, hoảng hốt, Hy Vọng sủa vang, dẫm lên bóng anh ta.

Anh ta không biết rằng, lần đó khi đang chữa trị trong phòng khám, anh ta đang rửa tay ở phòng bên cạnh, tiếng nước nhỏ giọt đã đánh thức tôi khỏi trạng thái thôi miên.

Rồi tôi nhìn thấy báo cáo nghiên cứu bị anh ta đè dưới một đống tài liệu.

Chữ nhỏ, thanh thoát, nét bút nghiêm chỉnh:

“Giai đoạn một, thay thế thuốc đã hoàn thành.”

Lúc đó, tôi không hiểu nổi bản báo cáo này.

Nhưng sau khi ba tôi mất, tôi bỗng chợt hiểu ra.

Đối tượng thí nghiệm của Cố Dữ chính là tôi.

Anh ta đúng là một kẻ điên vì học thuật.

“Ngày sinh nhật của tôi, anh đột nhiên xuất hiện dưới tầng nhà, thực ra là để thôi miên ba tôi, đúng không?”

Bị tôi vạch trần, anh ta chỉ lộ vẻ hoảng hốt trong hai giây.

Quả không hổ danh là bác sĩ tâm thần giỏi nhất thành phố, tâm lý cực kỳ vững vàng.

“Ngôn ngôn,” Anh ta cười nham hiểm, “Em có nghe về trò domino chưa?”

“Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một quân cờ…” Anh ta làm động tác gẩy ngón tay, “tất cả sẽ đổ theo.”

“Từ đại học tôi đã để ý tới em, một căn bệnh tâm thần tiềm ẩn, đề tài nghiên cứu tuyệt vời.”

“Đáng tiếc là… em thật may mắn, gặp được Trình Dã.”

“Có cậu ta bên cạnh, nếu may mắn, cả đời em sẽ không phát bệnh.”

“Nhưng, làm sao tôi có thể để mọi chuyện diễn ra như vậy?”

“Tôi muốn giành giải thưởng, trở thành người tiên phong trong lĩnh vực tâm thần học, nên…
‘Xin lỗi em nhé, Ngôn Ngôn.’”

Cố Dữ đặt tay lên cổ tôi, mạnh mẽ đè xuống.

Hy Vọng hét lên một tiếng, cắn vào bắp chân anh ta, khiến anh ta đau đến buông tay ra.

Khi cảnh sát tới nơi, anh ta lao đến đòn cuối cùng với tôi.

“Ôn Ngôn, chính em đã giết chết ba mình, sao em còn có mặt trên đời này được?”

Tôi tận mắt chứng kiến cảnh nhảy lầu, co rúm trong góc khóc thét.

Nước mũi, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt.

Không thể nói nổi một câu trọn vẹn.

Tôi bị đưa vào viện tâm thần.





Thời gian quay về ngày 1 tháng 3 năm 2023, chỉ một ngày trước khi tôi đi dự đám tang.

Tôi ngồi trên mặt đất, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên vai, nhưng không thể xua tan đi bóng tối trong lòng.

Trình Dã cầm một cây xúc xích, quỳ xuống trước mặt Hy Vọng, cố gắng dụ nó chui ra khỏi hang.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy cơ hội tuyệt diệu.

Dùng chính mình làm mồi, dụ kẻ săn mồi lọt vào bẫy.

Đường Khinh Khinh không ngừng khiêu khích, còn Cố Dữ thì cứ như xem một vở kịch.

Liệu giữa họ có điều gì liên kết không?

Chẳng bao lâu, giả thuyết của tôi đã được chứng minh.

Trình Dã, trong khoảng thời gian tiếp cận Đường Khinh Khinh, đã nhìn thấy những tin nhắn trao đổi giữa họ.

Từng dòng chữ như ngấm đầy độc dược.

Nếu mục đích cuối cùng của Cố Dữ là đẩy tôi vào cõi điên loạn,
Vậy thì, tôi sẽ phát điên cho anh ta thấy.

Một ngày mới lại bắt đầu, mặt trời vẫn như thường thức giấc.

Tôi đã đón nhận sự sống mới.

22

Bệnh viện Từ An có một quy định ngầm không ai nói ra.

Vào cuối mỗi tháng, bệnh nhân được phép theo bác sĩ đến bất cứ nơi nào họ muốn để giải tỏa tinh thần.

Tôi chọn bãi biển — nơi chúng tôi đã từng gặp nhau.

Trình Dã lấy trong xe ra một chiếc chăn, đắp lên vai tôi, cùng tôi ngắm nhìn những con chim hải âu bay lượn trên cao.

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

“Tôi muốn nhận một phần thưởng.”

Tôi mím môi cười nhẹ: “Tặng cậu giải Nam chính xuất sắc nhất nhé?”

Cậu ấy lắc đầu: “Chỉ vậy là chưa đủ.”

“Tức là cậu muốn làm gì?” Tôi nhìn Trình Dã cười.

Cậu ấy nghiêng mặt lại gần, tôi cố ý lùi lại.

“Tiểu thư Ôn Ngôn, chị trốn đi đâu thế?”

“Như cậu thấy đấy, tôi rất điên rồi.”

“Vậy thì sao?” Cậu ấy cười rồi ôm lấy tôi: “Không gặp chị, tôi cũng phát điên mất.”

Trời xám xịt, thủy triều lên xuống, thế giới của chúng tôi nhỏ bé bên nhau.

Nhỏ bé đến mức chỉ có thể chứa vừa nhau.

“Tôi thật may mắn khi gặp được cậu,” Tôi thổn thức.

Đôi tay quàng quanh eo tôi siết chặt hơn.

“Ôn Ngôn, tôi bị bệnh rồi.” Trình Dã bất ngờ nhíu mày.

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, nghi ngờ, “Sao vậy… ưm?”

Âm cuối bị Trình Dã nuốt mất hết.

“Trình Dã, cậu…” Tôi hơi cáu gắt.

Trình Dã luôn vô tình làm rối tung cả hơi thở của tôi.

Sau một tiếng cười thỏa mãn, cậu ấy đặt mặt vào hõm cổ tôi, mùi hoa nhài nồng nàn không phai.

“Năm mười bảy tuổi, tôi mắc một căn bệnh nặng, đến giờ vẫn chưa khỏi.”

Đôi mắt sâu thẳm như một chum rượu nho thượng hạng, càng để lâu càng đậm đà.

Những mảnh đối thoại vụn vặt thoáng hiện trong đầu tôi.

“Cậu cũng có bệnh, Trình Dã.”

“Ừ, căn bệnh đó là chị.”

Chúng tôi cùng nhau nhìn ra đại dương sâu thẳm.

Nhiều năm trước, cậu bé cô đơn đứng bên bờ biển muốn buông xuôi cuộc đời, cuối cùng cũng đã đón nhận một mùa xuân rực rỡ, chỉ riêng mình cậu có.

Còn cô gái đã cứu cậu, dưới sự đồng hành của cậu, cũng dần bước ra khỏi bóng tối u ám.

Hy Vọng giờ đây đã mệt rã rời, nó ngậm lấy quả bóng nhỏ, nghiêng nghiêng cái đầu lông xù mềm mại.

“Bố, mẹ và con cún nhỏ.”

“Cũng được gọi là một gia đình, đúng không?”

“Chúng ta đã có nhà rồi.”

“Vậy nên, chị có thể cố gắng thêm chút nữa không?”

“Ít nhất đừng bỏ chúng tôi đi quá sớm, được không?”

Vậy thì chúng ta đã hẹn ước với nhau rồi.

Dù con đường phía trước có gập ghềnh, hiểm trở đến đâu,

Chúng ta sẽ cùng bước tiếp, bên nhau.

Được chứ, Trình Dã?

Cậu ấy nói, được.

error: Content is protected !!