Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 2

3.

Trên thực tế, mục đích thực sự của việc tôi tìm Châu Trì Vũ không hẵn là để nhờ anh ấy đi họp phụ huynh

Mà là…

Lần này tôi siết chặt chiếc cặp sách của mình và tự tin nhìn những cô gái trẻ đang từ từ tiến lại gần tôi.

Vài ngày trước, tôi đã trở thành mục tiêu của bọn họ, ngày ngày đều chờ tôi ở cổng trường lúc ra về để có thể bắt nạt tôi.

Tôi không biết tại sao họ lại biết được chuyện gia đình tôi không bao giờ quan tâm đến tôi, sau khi tống tiền tôi hơn 100 nhân dân tệ*, họ càng trở nên quá đáng hơn.

*gần 400.000VND

Chiều ngày hôm đó, vẫn như mọi lần, họ vẫn đứng đợi tôi ở trước cổng trường, nhưng thật sự lần này tôi chẳng thể chịu nổi bọn họ nữa, nên tôi đã hét lớn lúc họ lại định đụng chạm vào người và cặp sách của tôi.

“Đừng đến đây.”

Tôi lùi lại vài bước, đặt cặp sách trước mặt.

“Tôi biết Châu Trì Vũ.”

Thật ra, tên của Châu Trì Vũ rất nổi tiếng là đại ca trong khu này, nhưng nó có lẽ không liên quan gì đến tôi.

Nhưng đổi lại lời vừa nói của tôi chỉ là một tràng cười giễu cợt.

“Châu Trì Vũ? Này, con nhỏ đó nói nó biết Châu Trì Vũ đó tụi bây hahahaha…”

Bàn tay dơ bẩn của bọn họ đã nắm sát cổ áo của tôi, kéo tôi lại gần hơn với vẻ mặt ghê tởm của chúng.

“Này em gái, em biết Châu Trì Vũ là ai sao, dám nhắc tới tên của hắn?”

Tôi khằn giọng tên đáp.

“Tôi thật sự biết hắn!”

Tôi tăng âm lượng để nói lớn hơn, thì cô gái dẫn đầu bước đến chỗ tôi.

Chiếc điện thoại di động màu hồng đung đưa trên tay của cô ta trước mắt tôi, tay còn lại cô vỗ vỗ vào mặt của tôi và bảo.

” Cưng thật sự biết hắn sao? Vậy mày gọi điện thoại cho hắn đi, chị đây muốn xem xem mày có thể gọi hắn đến không.”

Tôi lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra, mấy ngày trước tôi đã lưu số của anh ấy, nhưng đến lúc này, tôi không chắc liệu anh ấy có bắt máy hay không. Tôi chần chừ, chần chừ khoảng 10 giây rồi điện cho anh ấy

Quả nhiên, có một loạt tiếng bíp vang lên.

Không nghe

Tôi thật sự lại rơi vào hụt hẫng, từng dòng suy nghĩ anh là một người không đáng tin cậy cứ hiện lên trong đầu tôi.

Hết cách, theo quán tính tôi đứng dậy trước khi màn hình điện thoại hiển thị đầu dây bên kia đã tắt, dùng quán tính ném cặp sách vào mặt cô gái trước mặt rồi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó trước bao ánh mắt của bọn ăn hiếp tôi.

Phía sau tôi là tiếng la hét của một nhóm nữ sinh, bầu trời của thành phố vừa chìm vào ánh chiều tà, tuy đã cố chạy thật nhanh, nhưng làm sao một mình tôi có thể thoát khỏi bọn côn đồ đó, y như rằng tôi bị một trong số họ tóm lấy, và đè tôi xuống đất.

Cuối cùng, tôi điên cuồng giãy giụa, bị càng ngày càng nhiều người tiến lên ngăn lại, trong hỗn loạn không biết là ai đưa tay ra, thế là tôi cắn mạnh.

Ai ở đó đều nói tôi bị điên.

Cô gái đi đầu thản nhiên nhặt chai nước dưới đất ném thẳng vào đầu tôi, tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác bàng hoàng lúc đó.
Cơn đau làm tôi khó chịu không thể giải thích được, tôi vật lộn với chúng.

Cái kết tất nhiên là… tôi bị đánh một cách thậm tệ.

Mọi người xung quanh bu lại càng đông, những chẳng ai dám đứng ra giúp tôi cả, bọn họ chỉ biết chỉ trỏ trước những hành động của tôi.

“Có chuyện gì với người này vậy?”

“Thực sự coi tiền như tính mạng.”

“Thật xui xẻo, cô ta điên rồi.”

Tôi nắm chặt túi áo khoác, ngồi xổm trong góc thở hổn hển nhìn một nhóm người, thầm nghĩ tuy là lần này bị đánh nhưng vẫn đỡ hơn là cứ mãi để bọn chúng lộng hành mà không chịu chống trả.

Nhưng không biết vì sao, họ mất đi vẻ kiêu ngạo khi lần đầu gặp tôi, thay vào đó là hơi… sợ tôi, chắc là họ cũng cảm thấy tôi là người có vẻ khó đối phó hơn họ tưởng.

Mãi cho đến khi đoàn người đi xa, tôi mới thở dài.

Đồng phục học sinh bám đầy bụi, tôi dùng tay sạch lau khóe miệng dính đôi chút máu sau khi xây xát với bọn chúng.

Thở dài một hơi, thì cảm giác đau khắp cơ thể đã bắt đầu lan ra
Tôi thậm chí không thể đứng dậy.

Điện thoại trên mặt đất rung lên, tôi cầm lên xem, suýt chút nữa đã muốn ném nó đi”

Là Châu Trì Vũ đang gọi đến.

“Em gọi cho anh?”

Giọng anh khàn đặc

Như thể vừa mới thức dậy, tiếng vải cọ xát rõ ràng từ micrô, như thể anh đang mặc quần áo.

“…”

Tôi mở miệng và thấy rằng những từ tôi nói chỉ đơn giản là rời rạc.

“Ừm?”

“Lâm Tiểu Ngư.”

Anh dường như đã nhận thấy điều gì đó, ngạc nhiên và bối rối trong giây lát.

“Em đang khóc?”

Thật ra, đó là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể và tuyến lệ không thể không tiết ra nước mắt

Tôi vừa sụt sịt, và khi cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị ghì chặt xuống đất vì cơn đau.

Anh ấy rất nhạy bén

Nói cách khác, anh ấy rất quen thuộc với hoàn cảnh của tôi.

“Bị đánh? Em đang ở đâu?”

Tôi với giọng điệu tức giận nhưng có chút hờn dỗi, nói với anh

“ Em ở đâu là chuyện của em, không cần anh lo”

Trong lòng tôi vừa muốn gặp anh, vừa chẳng muốn thấy anh, tôi cũng chả biết lúc đó mình nghĩ cái gì trong đầu nữa, nhưng cơn đau vẫn cứ còn đó, thế thôi tôi đành chờ đợi để xem anh có thể tìm ra được tôi không.

Tôi đợi tại chỗ hơn hai mươi phút rồi mới đợi được anh.
Anh đến vội vàng, chỉ khoác trên mình chiếc áo khoác mỏng, ngồi xổm trước mặt tôi.

Ngón tay anh chạm nhẹ vào vết bầm tím trên trán tôi, tôi cúi xuống để cho anh không nhìn thấy rồi gạt tay anh ra, quay mặt đi hướng khác.

Nhưng tôi vẫn lén quay lại nhìn anh.

Anh chàng này đang cười.

Tôi tức giận hỏi.

“Buồn cười lắm à?” Tôi ngước qua lườm anh

Lông mày và mắt anh ấy cụp xuống, ngồi xổm trước mặt tôi, dùng bàn tay lau nước mắt cho tôi, nửa dỗ dành.

“Một mảnh nhỏ da đầu bị xé ra, khó trách em kêu đau.”

“Ai đánh? Anh, giúp em báo thù.”

Tôi đã chờ đợi những lời này của anh ấy, nhưng nó đã muộn với tôi, tôi lại lặng đi không đáp, nhưng lần này anh chọn không hỏi gì thêm mà chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời từ tôi. Thế là tôi đành kể với anh ấy

Tôi nói với anh ấy rằng nhóm người đó trông như thế nào, học trường nào.

Và tôi nhấn mạnh với anh ấy rằng tôi không muốn bị bắt nạt nữa, tôi không muốn anh ấy trả thù.

“Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện.”

Tôi nhìn anh đứng dậy, giọng vẫn rõ ràng như ngày nào.

Tôi ngồi trên mặt đất và nhìn anh ấy với vẻ mặt ngây thơ nhất mà tôi có thể tập hợp được.

Anh ấy nhìn xuống tôi trong một hoặc hai giây.

“Em thật sự coi anh là anh trai sao?”

Tôi vững vàng đáp

“Em không thể đứng dậy, Châu Trì Vũ. Anh mau tới cõng em dậy đi”

“…”

Châu Trì Vũ vừa cõng tôi vừa cho biết đây là lần đầu tiên anh cõng một cô gái trên lưng.

Còn chuyện ai có còn cõng ai ngoài tôi trên lưng không thì có trời mới biết anh ấy có nói thế với mọi cô gái.

Hoàng hôn đã lặn xuống thành phố, tôi vòng tay qua cổ anh, thật ra nét mặt anh sắc sảo, nhưng hôm nay có lẽ đã dịu đi bởi ánh đèn du dương lúc chạng vạng.

Tôi lướt ngón tay quanh một lọn tóc đen ngắn của anh ấy, và anh ấy bảo tôi đừng cử động.

“Đây là lần đầu tiên em được người khác giới cõng.”

Tôi tựa vào vai anh ấy và nói chuyện với anh ấy. Chợt anh ấy hỏi tôi
“Lúc nhỏ em chưa bao giờ được bố cõng sao ?”

Anh đoán

“Không hẳn.”

Tôi chỉ nói dối với anh ấy rằng

“Ông ấy đưa phụ nữ về nhà trước mặt em khi em chỉ mới sáu tuổi.”
“Lúc đó, ước mơ lớn nhất của em là được gia đình bế và quay vòng như những đứa trẻ khác”.

“…”

Anh im lặng một lúc rồi mỉm cười như mặt trời lặn rực rỡ nhất trong buổi tối.

“Được, hôm nay anh sẽ thực hiện ước mơ của em.”

error: Content is protected !!