18
Mối quan hệ của tôi và Quách Nhiên diễn ra rất suôn sẻ, nhưng tôi nghĩ ít nhất bố tôi sẽ phản đối.
Dù sao ông ấy cũng đã bắt tôi phải đi xem mắt và những người tôi gặp, họ đều là người có gia cảnh nổi bật.
Nhưng nào có ngờ khi bố tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ông đã nhìn tôi một cái rồi nói
“Nguyệt Nguyệt, con phải có cuộc sống thật tốt.”
Tôi: ? ? ? ?
Mãi đến khi kết hôn tôi mới biết, để cưới tôi, Quách Nhiên đã dùng tài sản mà anh ấy dày công làm việc ở nước ngoài làm quà đính hôn, xin bố tôi đồng ý
Bố tôi, một doanh nhân rất bí ẩn, ông đã từ người giàu nhất trở thành người siêu giàu.
Không sao, dù sao tiền của bố tôi thì sau này cũng sẽ là của tôi.
Đêm tân hôn, Quách Nhiên cẩn thận ôm tôi, nắm chặt tay của tôi, bên tai, tôi nghe thấy tiếng thở trầm ấm của anh: “Chúc mừng anh, anh đã đạt được điều mình mong muốn.”
Cuối năm tuyết rơi dày đặc, bụng tôi hơi to ra.
Quách Nhiên cẩn thận nắm tay tôi, đưa tôi ra ngoài mua khoai lang nướng dưới sự nài nỉ của tôi
Tôi đứng ở trước cửa đợi còn Quách Nhiên vào trong thanh toán
Một người đàn ông mà tôi đã từng xem mắt đi ngang qua và nhìn vào bụng tôi, bụng tôi giờ đây đã to hơn rất nhiều
“Em đã tìm thấy người khiến em có cảm giác an tâm chưa?”
Trong buổi xem mắt, anh ấy hỏi tôi: “Chúng ta có gia cảnh giống nhau, cũng có nhiều điểm chung, tại sao không thử một lần?”
Tôi từ chối anh ấy.
“Không đâu, không phải anh ấy. Tôi sẽ cảm thấy bất an.”
Tôi quay đầu lại liếc nhìn Quách Nhiên trong cửa hàng, sau đó quay lại mỉm cười.
“Ừm, tôi đã thành công tìm được nơi chốn của riêng mình rồi”
Giống như việc tôi bị hạ đường huyết.
Bố tôi sẽ tức giận hỏi tôi tại sao không ăn đúng giờ.
Còn Quách Nhiên…
Anh ấy sẽ ôm tôi đi tìm kẹo.
Khoảng nửa năm sau khi sinh con, tôi đi tạ lễ.
Cũng là ngọn núi đó, tôi leo được một đoạn thì cảm thấy mệt, và Quách Nhiên đã cõng tôi trên lưng gần hết quãng đường.
Khi tôi quỳ xuống, tôi vẫn thành kính như cũ
“Cảm ơn ngài”
“Quách Nhiên thực sự đã quay về để cưới tôi.”
18
Ngoại truyện của Quách Nhiên
Năm đầu tiên tôi ra nước ngoài, là vào ngày cuối cùng của tháng 10 là ngày Halloween.
Những đứa trẻ tíu tít rủ nhau đi xin kẹo từng nhà
Ban ngày ồn ào, ban đêm cô đơn.
Tôi ngồi trên chiếc ghế xếp ở sân sau, lắc lư và ngắm trăng.
Quách Ngữ Nguyệt gần đây đang yêu đương, bận nói chuyện điện thoại với bạn trai nên không có thời gian trả lời cuộc gọi của tôi.
Cho đến khi tôi không thể nhận được tin tức về Đuôi Nhỏ bằng cách nói bóng gió nữa.
Cô ấy bây giờ đang làm gì? Có gặp rắc rối gì đến mức phải cau mày không?
Nửa năm đã trôi qua, khi giật mình thức dậy sau những giấc mơ lúc nữa đêm, tôi luôn tự hỏi cô ấy viết bức thư tình đó cho ai?
Chàng trai nào có thể giành được sự yêu thích của cô ấy?
Cô ấy nói rằng lời tỏ tình của cô ấy đã bị từ chối, điều đó khiến trái tim tôi đau đớn, nếu như người cô ấy thích là tôi thì tốt rồi
Khi A Tư hỏi tôi thích mẫu con gái như thế nào.
Tôi không nói trực tiếp tên của cô ấy
Vì vậy, khi tôi ngày đêm bị dằn vặt bởi nỗi nhớ, tôi đều cảm thấy mình đáng bị như vậy.
Tôi phải kìm nén nỗi nhớ đang xâm nhập vào trái tim mình, nếu không thành công, nhà họ Quách sẽ không thể lọt vào mắt của chú Thời
Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất, tôi ngẩng đầu cầu nguyện.
“Mặt trăng ơi mặt trăng, ngươi có thể nhìn thấy khắp mọi nơi”
“Nếu ngươi nhìn thấy cô ấy thì hãy nói với cô ấy rằng ta rất nhớ cô ấy.”
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, tháng mười đã hoàn toàn kết thúc.
Tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh của Đuôi Nhỏ suy nghĩ
Tháng mười của Quách Nhiên không có Thời Nguyệt*
*Tháng 10 đồng âm với Thời Nguyệt
Hai tháng sau, mùa đông đầy tuyết.
Tôi tiếp khách hàng, uống chút rượu và đi dạo phố một mình.
Đường phố vắng tanh.
Không biết đứa trẻ nghịch ngợm nào đã buộc chiếc khăn của mẹ mình vào thân cây.
Tôi bước tới, chạm vào chiếc khăn và bổng cảm thấy buồn bã
Chiếc khăn này giống như chiếc khăn mà Đuôi Nhỏ đã tặng tôi.
Mùa xuân năm sau.
Tôi có một chú chó Phốc sóc, nó rất dễ thương và biết làm nũng
Tôi nhớ cô ấy nhiều đến nỗi tôi đặt tên chú chó đó là Đuôi Nhỏ
Ban đêm tôi sẽ ôm nó trên giường và cùng nhau xem ảnh cô ấy trong ví.
Vào tháng 10, A Tư giúp tôi về nhà lấy tài liệu và quên đóng cửa.
Đuôi Nhỏ bỏ chạy và không bao giờ quay trở lại.
Tôi ra ngoài tìm và bị tai nạn
Trước khi bác sĩ thông báo tôi bị bệnh nặng thì tôi đã tìm luật sư và lập di chúc
Chín mươi phần trăm tài sản thừa kế được tặng cho Thời Nguyệt
Đây là năm thứ hai, tháng mười của Quách Nhiên không có Đuôi Nhỏ bên cạnh
Khi tôi trở về Trung Quốc vào năm thứ ba, khi chúng tôi gặp lại nhau, Đuôi Nhỏ lao vào vòng tay tôi và mắng tôi còn biết quay về
Tôi rất vui vì cô ấy vẫn nhớ đến tôi.
Vào tháng 10 năm thứ ba, tôi cầu hôn và Đuôi Nhỏ đồng ý. Tôi đã đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô ấy.
Và kể từ bây giờ, tháng mười của Quách Nhiên sẽ luôn có Thời Nguyệt ở bên cạnh.
(HOÀN)
Xem Bảng vàng Donate – Tuần 3 (17/11–23/11)
