Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 6

16

Quách Nhiên gắp một miếng thịt cá vào bát của tôi.

“Nếu em không muốn nghe thì có thể bịt tai lại”Anh ấy nói với tôi
Anh không hề phủ nhận, điều đó cũng chứng minh những gì học trưởng nói đều là đúng.

Trong cốc có một ít nước ấm, tôi nâng ly lên và chạm ly với học trưởng

“Thật tiếc khi em và anh ấy đã bỏ lỡ nhau một khoảng thời gian dài như thế”

Thẳng thắn đến mức kiêu ngạo.

Không còn cách nào khác, tính cách tôi vốn dĩ là như vậy

Hai người đàn ông có mặt rõ ràng là đang bất ngờ trước lời nói của tôi, cả hai đều im lặng nhìn tôi.

Sau năm phút im lặng, tôi bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng tôi không thể làm một con rùa rụt cổ được, tôi thà bị gi.ết còn hơn là trốn tránh

“Quách Nhiên, em đã từng rất thích anh”

“Lần đầu tiên em viết thư tình là vì anh, lần đầu tiên em leo lên ngọn núi cao là vì anh, lần đầu tiên cầu nguyện một cách thành tâm nhất là vì anh”

“Em cầu nguyện rằng hy vọng anh sẽ có một tương lai tươi sáng nhất, tiền đồ vô hạn.”

Năm đó khi anh vừa lên máy bay, em đúng lúc cũng đang ở đỉnh của ngọn núi, em đã thắp hương, quỳ trên đệm và cầu nguyện với Đức Phật.

Tôi thậm chí còn không hỏi thăm về tương lai của chính mình mà chỉ thốt ra ước muốn anh ấy thành công trong mọi việc.

Quách Ngữ Nguyệt hiểu rất rõ về tôi, cứ luôn nói tôi yếu ớt

Nhưng lần này mặc dù trên đường đi gót chân của tôi đã chảy máu, thì tôi vẫn cố gắng để có thể lên đến đỉnh, thậm chí đến mức ngày hôm sau tôi không thể đi bộ

Bất cứ khi nào Quách Ngữ Nguyệt nhắc đến Quách Nhiên với tôi thì đêm đó tôi đều không thể ngủ ngon.

Tôi sẽ thức suốt đêm và vẽ vô số Quách Nhiên, rồi cuối cùng những bức ảnh đó được để vào một chiếc hộp khóa lại cùng với bức thư tình tôi đã cất giữ bấy lâu

Những lời “nhẹ nhàng, thích cười và dễ ngại ngùng” cũng không đủ để khiến tôi bỏ cuộc

Mà điều khiến tôi chấp nhận buông tay và chờ đợi là khi ở phòng làm việc của bố, tôi đã nghe ông gọi điện cho bố của Quách Nhiên và mắng ông ấy

Ông ấy muốn Quách Nhiên dỗ dành tôi và làm mọi việc theo ý muốn của tôi.

“Quách Gia là nhờ có Thời Gia mới có được như ngày hôm nay. Từ bỏ cơ hội ra nước ngoài vì con bé thì có làm sao đâu”

Quách Nhiên vốn dĩ cũng là một đại công tử kiểu ngạo nhưng anh ấy lại trở thành gia sư của tôi chỉ vì nguồn tài chính của cha tôi cao hơn nhiều so với nhà anh và nhà anh cũng nhận được yêu cầu đó từ nhà của tôi

Quách Nhiên là bị cha anh ấy ép buộc mới phải dạy học cho tôi.

Dù anh ấy có nói câu tỏ tình với tôi hay không thì bức thư tình năm ấy vẫn sẽ được tôi giấu mãi, không bao giờ được gửi đi

Lúc nãy còn có một câu tôi chưa nói xong, tôi nói rằng tôi cầu nguyện anh ấy sẽ có một tương lai tươi sáng và tiền đồ vô hạn

Phía sau còn có một điều ước nho nhỏ là: “Hy vọng Quách Nhiên sẽ sớm quay về cưới tôi.”

Nếu anh không muốn cưới tôi thì cũng không sao cả, vì tôi chỉ hy vọng Quách Nhiên sẽ sớm thoát khỏi xiềng xích và bay đi một cách kiêu hãnh.

17

Học trưởng thở dài và đứng dậy rời khỏi, nhường không gian cho Quách Nhiên và tôi.

Anh giống như một cỗ máy bóc xương cá, anh chỉ im lặng sau khi nghe tôi nói.
Thịt cá được chọn lọc từng miếng một được cho vào bát của tôi.

Cho đến khi tôi không cho anh bỏ vào bát nữa, anh mới ngơ ngác ngẩn đầu lên, tôi thấy nước mắt chảy anh ra từ khóe mắt.

Tôi nắm lấy chặt lấy tay anh

Anh ấy đã nói những lời chưa nói khi xem pháo hoa

“Đuôi Nhỏ, em không hiểu đâu, anh đã thích em từ rất lâu rất lâu rồi.”

Vâng, tôi không hiểu.

Giống như anh ấy không hiểu tôi thích gì.

Nhưng tôi biết rằng nếu hiểu quá sớm thì có lẽ chúng tôi cũng sẽ không có một kết cục tốt đẹp.

Suy cho cùng, không phải tình cảm của ai cũng đều có thể thuận buồm xuôi gió.

Đêm đó chúng tôi ở trên núi và học trưởng đã đặt cho chúng tôi một phòng đơn sang trọng.

Khi thẻ phòng được đưa cho Quách Nhiên, học trưởng đã ngượng ngùng ho một tiếng.

Quách Nhiên trả phòng và đã đổi sang phòng có giường đôi.

Lúc đó tôi đã tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề, nằm nghiêng trên giường, một tay đỡ đầu.

Quách Nhiên sau khi tắm xong cũng thèm nhìn lấy tôi một cái

Tôi vỗ vỗ vào khoảng trống nhỏ bên cạnh mình.

“Có muốn ngủ chung không?”

Quách Nhiên cầm điện thoại, không trả lời tôi.

Tôi cười lớn.

“Aiya, sao anh cầm điện thoại ngược vậy?”

Quách Nhiên mím chặt môi, đặt lại điện thoại di động, vẫn không nhìn tôi, tắt đèn.

Ha, tiểu tử này cũng chịu đựng khá tốt đấy

Ngày hôm sau tôi thức dậy rất muộn, hơn nữa tối qua tôi ăn không ngon nên sáng nay tôi đã bỏ bữa sáng.

Khi bước lên bậc thang, chân tôi mềm nhũn, phải dựa vào cánh tay của Quách Nhiên.

Môi trắng bệch

Quách Nhiên đỡ tôi, anh ấy nghiến răng nghiến lợi sau khi bị tôi trêu chọc cả đêm, phải đi tắm nước lạnh.

“Đuôi Nhỏ à, em đừng đùa nữa, anh thật sự…”

Câu này anh ấy đã nói suốt đêm qua

Tôi xoa xoa cánh tay anh và nói: “Em bị hạ đường huyết.”

Quách Nhiên, người vừa hung dữ với tôi, hoảng sợ bế tôi lên, vừa chạy vừa la lớn.

“Có ai mang kẹo nữa không?”

Với dáng vẻ của anh ấy, những người không hiểu sẽ nghĩ rằng tôi sắp chết.

Lễ tân của khách sạn tìm cho tôi một chiếc kẹo và đưa cho tôi,khi đó tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc này tôi cũng nghe thấy một cô lao công lẩm bẩm điều gì đó rất khó nghe

Tôi nắm lấy quần áo của Quách Nhiên, cảm thấy khó chịu dựa vào anh ấy
Toàn thân Quách Nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng: “Em có thể nói chuyện được không?”

Cô lao công thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.

Quách Nhiên ôm tôi vào lòng và đi đến phàn nàn với quản lý khách sạn. Anh ấy nói một cách rất thuyết phục khiến cho quản lí khách sạn không nói được gì

Sau đó, cô lao công quay lại xin lỗi tôi, Quách Nhiên mới đưa tôi đi với vẻ mặt bình tĩnh

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!