Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 4

11

Tôi ngồi ở hàng ghế sau của lớp học với một đôi mắt đen láy.

Trong lớp, Quách Nhiên luôn là người rất được mọi người yêu mến, nhiều đến mức chẳng thể đếm được

Tôi nằm trên bàn, nhìn qua vai mọi người, lén nhìn anh qua khe hở.

Sau khi anh ấy nói những lời đó tối qua, điện thoại của tôi rơi xuống sàn và cuộc gọi bị cúp máy, tôi nhấc máy lên nhưng không đủ can đảm để gọi lại.

Bây giờ tôi không thể nói rõ cảm giác của tôi dành cho Quách Nhiên

Rung động thưở niên thiếp đã trôi qua rất lâu rồim tôi đã sớm không còn nhiệt tình như thế

Trong thời gian Quách Nhiên làm gia sư cho tôi, tôi đã yêu anh ấy cực kì điên cuồng.

Đùa thôi, khi bên cạnh bạn có một người đẹp trai, lại còn dịu dàng như ngọc, hơn nữa còn luôn mỉm cười và nói với bạn rằng ‘Không sao đâu, cứ từ từ nhé’ khi bạn mắc lỗi, bạn sẽ xử lý thế nào? ?

Dù sao thì tôi cũng là một người tầm thường nên việc tim đập thình thình là việc không thể nào tránh khỏi

Đến năm nhất đại học, tôi vẫn thích anh, khi anh chuẩn bị ra nước ngoài du học

Tôi viết một bức thư tình dài 3.000 chữ một cách rất hùng hồn, những lời sến súa cứ nối tiếp nhau bày tỏ tình yêu với anh

Tôi vẫn nhớ rằng cảnh hoàng hôn trên bầu trời hôm đó giống như sự dịu dàng của anh ấy, nỗi lo lắng của tôi dịu đi đôi chút.

Tôi gặp Quách Nhiên ở một góc phố, anh cùng bạn của anh đang đi cùng nhau trên phố

Ngay khi tôi định gọi anh thì đã một cô gái chạy đến cùng với một bó hoa trên tay. Lá thư cô ấy cầm còn dày hơn cả lá thư của tôi.

Quách Nhiên có lẽ đã quen nên nhanh chóng từ chối, cô gái đỏ bừng mắt rời đi.

Người bạn đi cùng lắc đầu hỏi anh: “A Nhiên, rốt cuộc cậu thích kiểu con gái như thế nào vậy?”

“Nhẹ nhàng, thích cười, dễ ngại ngùng.”

Tôi dừng lại và nhìn vào lưng anh

Tôi biết rất rõ rằng người anh ấy đang miêu tả không phải là tôi

Bạn của anh tặc lưỡi nhiều lần.

“Xem ra không phải là cái đuôi nhỏ của cậu rồi”

“Cái đuôi nhỏ thật sự đáng thương quá”

12

Cái đuôi nhỏ, là tôi đây.

Vốn dĩ tôi có cái biệt danh này là vì luôn đi theo sau Quách Nhiên

Tôi đây không phải là người cứ bám chặt không buông, tôi rất tỉnh táo và ý thức được bản thân

Bạn của Quách Nhiên phát hiện ra tôi đầu tiên và vỗ nhẹ vào vai anh ấy.

Anh quay lại, nhướng mày khi nhìn thấy tôi, mỉm cười nhẹ và gọi đùa tôi là “Đuôi Nhỏ”.

Ánh mắt anh nhìn xuống lá thư trong tay tôi.

Nụ cười tắt dần, anh nghiêm túc hỏi:

“Lá thư trong tay em là…”

Tôi gấp lá thư lại, ôm nó vào lòng và nhún vai.

“Tỏ tình”

Quách Nhiên nheo mắt lại, tôi không thể đoán được cảm xúc của anh ấy.

“Nhưng đã bị từ chối rồi.”

Sau khi tôi nói xong, vẻ mặt anh có chút u ám.

Khi Quách Nhiên ra nước ngoài, tôi đã uống nhiều đến mức nôn mửa và phải nhập viện.

Sau khi xuất viện, tôi vẫn sống một cách rất bình thường

Quách Ngữ Nguyệt thỉnh thoảng kể cho tôi nghe về công việc của anh, tôi gật đầu và tiếp tục làm công việc trước mắt.

Bây giờ gặp lại, chỉ mới hai ngày mà con nai nhỏ tvốn dĩ đã chê.t vì anh đã bắt đầu nhảy nhót trong lòng tôi.

Còn ở phía anh lúc này, có một cô gái ngồi bên cạnh lấy điện thoại di động ra lén lút quay phim Quách Nhiên, lẩm bẩm với bạn học: “Hôm nay thầy không vui à?”

Tôi thừa nhận, Quách Nhiên không thay đổi một chút gì. Lúc không vui anh ấy luôn rất nghiêm túc

Khi lớp học sắp kết thúc, Quách Nhiên xoa xoa lông mày, một tay ôm lấy bục giảng.

“Chờ tan học xong, có vấn đề gì cứ đến hỏi tôi”

Có những cô gái ở góc sau táo bạo hơn, cười đùa đi đến

“Thầy ơi, hôm nay tâm trạng của thầy không tốt sao?”

Bầu không khí trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức tưởng không còn gì để nói nữa, Quáh Nhiên lấy tay che miệng ho khan.

“Ừm, lời tỏ tình của tôi bị từ chối rồi”

Tôi: ? ? ? ?

13

Mọi người đều náo động, thậm chí có người còn phát ra âm thanh tiếc nuối.

“Vẫn còn có người từ chối thầy sao”

“Một người xuất sắc như thầy mà vẫn bị người khác từ chối ư?”

Quách Nhiên liếc nhìn mọi người trong lớp, tôi cúi đầu.

“Ừm, đối với cô ấy, tôi chỉ là Quách Nhiên”

Tôi: ? ? ?

Cuộc gọi tối qua vô tình bị cúp máy, làm anh ấy nghĩ là tôi từ chối?

“Thầy thích người như thế nào?”

Tôi siết chặt tay mình thành nắm đấm, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh.

Câu trả lời của Quách Nhiên vẫn không thay đổi.

“Nhẹ nhàng, thích cười, dễ ngại ngùng.”

Con nai nhỏ trong lòng như bị ai đó đâ.m trúng, chảy máu, sắp ch.ết.

Vậy là hôm qua Trình Dã nói dối tôi sao?

Có người tiếp tục hỏi: “Là cô ấy à?”

Quách Nhiên phủ nhận

“Không.”

Quách Nhiên bỗng nhiên mỉm cười, lông mày cong lên.

“Nếu là cô ấy thì chỉ cần có khả năng điều khiển được em gái tôi là được.”

Oh haha.

Con nai nhỏ bé trong lòng tôi đã sống lại.

Trình Dã đã không nói dối tôi.

Trong lúc tôi đang chăm chú lắng nghe thì điện thoại của tôi reo lên.

Tôi đã quên chỉnh độ rung.

Bài hát chủ đề của Spirited Away, “Dear Traveller”, vang lên ầm ĩ.

Tôi vội vàng cúp máy, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt đều tập trung về phía tôi

Tôi nhìn về phía bục giảng và bắt gặp ánh mắt của Quách Nhiên.

Đôi mắt anh chuyển từ sốc sang dịu dàng, và nụ cười của anh ngày càng tươi hơn.

“Bạn học này, mời bạn đứng lên.”

Thật xấu hổ mà

Tôi dũng cảm đứng dậy.

“Hãy giới thiệu bản thân một chút đi.”

Xung quanh là những biểu hiện hả hê.

Tôi nuốt nước bọt.

“Tôi tên là Thời Nguyệt…”

“Khoa nào và lớp nào?”

Tôi thực sự nghi ngờ việc Quách Nhiên cố tình làm điều đó.

Anh ấy tức giận vì tôi đã cúp máy tối qua.

Chuông tan học vang lên, Quách Nhiên lại không nói gì, cũng không ai dám động đậy.

Tôi nhẹ nhàng ném chiếc điện thoại lên bàn, ánh mắt tôi có phần dạn dĩ hơn một chút.

“Quách Nhiên, em không từ chối anh.”

Nào, hãy cùng nhau xấu hổ nhé!

Quách Nhiên giật mình, ấm áp nói:

“Tan học”

Nhưng rõ ràng là không ai muốn rời đi.

Có người bị sốc và hét lên.

“Thầy ơi, cô ấy là ai thế?”

Quách Nhiên cong môi.

“Nhân vật nữ chính trong câu chuyện của tôi.”

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!