Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 3

8

“Cậu hay thật!! Cậu là điên rồi đúng không.” Trình Dã kinh ngạc nhìn anh.

Quách Nhiên không trả lời, rót cho tôi một cốc nước.

“Ban quản lý tòa nhà đã gửi tin nhắn nói rằng thang máy có lẽ phải sửa đến hai tiếng. Em có thể đợi được không?”

Không phải là không thể, chủ yếu phụ thuộc vào tính khí của bên A
Nếu tranh thủ vẽ, đợi thì không sao nhưng nếu xấu một chút họ liền sẽ chào hỏi ông bà tổ tiên nhà tôi

Tôi siết chặt tay mình, suy nghĩ về điều đó và quyết định sẽ chịu đựng thay vì cố gắng xoay chuyển vì…

Tầng mười lăm, cũng không cao lắm mà chính là muốn mạng của tôi

“Thật ra… chúng ta có thể đợi.”

Quách Nhiên thấy tôi ngượng ngùng, ánh mắt tối sầm: “Em có cuộc hẹn quan trọng à?”

Sau khi anh ấy hỏi câu này, ngay cả Trình Dã cũng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nhấp một ngụm nước và nói: “Không hẳn.”

Quách Nhiên mấp máy môi, nhưng lại dừng lại khi muốn nói điều gì đó.

Trình Dã nóng lòng hỏi tôi: “Với bạn trai của cô à?”

Tôi ngẩng đầu lên và uống nước trong cốc.

Quách Nhiên ngồi tựa lưng vào ghế sofa, thả lỏng người.

Tôi nhún vai đáp lại Trình Dã: “Không, tôi không có bạn trai.”

Không khí im lặng trong hai giây.

Trình Dã vừa rồi đang vuốt ve con chó đột nhiên nhảy tới trước mặt Quách Nhiên

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, Mẹ kiếp! Quách Nhiên! Cậu có nghe thấy không?”

Trình Dã phấn khích đến mức làm tôi bối rối.

Ánh mắt Quách Nhiên cứng đờ.

Anh quay đầu lại và cố tình tránh ánh mắt của tôi.

Nhưng tôi biết rõ đường cong của môi anh.

Anh đang cười. 

9

Chính Trình Dã là người đã tiễn tôi khi tôi rời đi.

Quách Nhiên nói tay anh đột nhiên run, sợ mình lái xe sẽ không an toàn

Trình Dã dài giọng hỏi.

“Tay cậu đang run hay tim cậu đang run?”

Quách Nhiên nhéo nhéo lông mày, cười lớn.

“Đừng lắm mồm nữa, đưa cô ấy về nhà đi.”

Sau khi lên xe của Trình Dã, tôi ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe.

“Không rời xa nhau được à?”

Trình Dã hỏi tôi một cách đùa cợt.

“Không thể rời xa cái gì?”

Tôi đặt lại chủ đề.

Trình Dã cười lớn.

Tôi ngồi thẳng dậy và dùng đầu ngón tay gõ gõ vào đầu gối vì buồn chán.

“Cô và Quách Nhiên quen nhau như thế nào vậy?”Trình Dã lên tiếng hỏi

“Tôi và em gái anh ấy là bạn cùng lớp, còn anh ấy là gia sư cho tôi trong kỳ nghỉ hè được vài năm.”

Đến đèn đỏ, Trình Dã dừng lại và nhìn tôi với vẻ thích thú.

“Mối quan hệ của cô với em gái của Quách Nhiên thế nào rồi?”

Cả người anh tràn đầy vẻ hóng hớt, làm bầu không khí trở nên khá thoải mái

Nhưng đối với tôi mà nói tất cả câu hỏi đều là những chuyện râu ria

Tôi trả lời một cách nhanh chóng

“Vẫn luôn tốt.”

Quách Nhiên có một cô em gái rất dễ thương và mạnh mẽ.

Tên là Quách Ngữ Nguyệt, và cô bé là một người rất khó để kiểm soát.

Con bé thường nhéo mặt tôi và nói.

“Ôi trời ơi! Sao cậu đẹp thế”

“Tớ yêu cậu ch.ết đi mất, Nguyệt Nguyệt~”

“Nếu cậu bảo tớ đi về phía đông, dù có là chuồng chó tớ cũng chui qua vì cậu!”

Mấy năm nay Quách Nhiên ra nước ngoài du học, thỉnh thoảng tôi cũng nghe được tin tức về anh ấy, đều là từ Quách Ngữ Nguyệt

Đèn chuyển sang xanh

Trình Dã khởi động xe, điều khiển vô lăng và cười tươi.

“Này, cô Thời, cô có biết Quách Nhiên thích mẫu con gái như thế nào không?”

Tôi dừng lại với hai tay gõ nhẹ vào đầu gối.

Nhìn ra cửa sổ.

Xe cộ cứ đến rồi lại đi, từng người từng người cứ qua qua lại lại

Ký ức bắt đầu giằng xé tôi, tôi có chút sợ hãi khi nhớ lại

Trình Dã nhìn tôi không trả lời nên đã tiếp tục nói

“Tôi hỏi qua rồi.”

“Cậu ấy nói……”

“Cậu ấy thích người có thể kiểm soát được em gái mình.”

Gió thổi qua cửa kính xe làm xao xuyến lòng người.

Tôi nhéo đầu ngón tay và nhìn Trình Dã

“Thật trùng hợp, chỉ có tôi mới có thể làm được việc đó.”

10

Tôi đã ngủ không ngon cả đêm.

Một loạt tin nhắn tấn công tôi từ Quách Ngữ Nguyệt

Cuối cùng tôi cũng không thể chịu đựng được nữa.

[Bảo bối à, cậu có thể cho tớ đi ngủ được không?]

[Ngày mai tớ sẽ lên núi đao, xuống biển lửa để hái sao và trăng xuống cho cậu được không?]

Tôi trả lời: [Không.]

[Vậy cậu muốn gì, mạng sống của tớ à?]

Tôi suy nghĩ một lúc, gõ một dòng chữ rồi xóa đi.

Sợ Quách Ngữ Nguyệt ngủ quên, tôi chỉnh sửa dòng chữ và nghiến răng gửi nó.

[Tớ muốn lịch trình ngày mai của anh trai cậu]

Thành thật mà nói, tôi biết cô ấy rất ngang tàng, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại ngang tàng đến vậy.

Ba phút sau Quách Nhiên lập tức gọi điện đến

Giọng nói dịu dàng của anh ấy hoàn toàn trái ngược với sự hoảng loạn của tôi.

“Không ngủ được à?”

“Tôi có thể… tôi có thể… tôi có thể ngủ được.”

Quách Nhiên mỉm cười.

“Chiều mai anh có một vài lớp học, thời gian còn lại anh đều rảnh”

“……”

Quách Ngữ Nguyệt không đáng tin cậy! ! !

“Thật ra… tôi chỉ… hỏi thôi, haha.”

Nói xong là một khoảng không im lặng

Tiếng bật lửa đột nhiên phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

Tôi sợ xấu hổ nên thản nhiên hỏi.

“Đang hút thuốc à?”

Với một tiếng “ding”, tôi tự động tưởng tượng ra cảnh Quách Nhiên hút thuốc.

Hình ảnh Quách Nhiên hiện lên trong đầu tôi với một tư thế lười biếng và uể oải, tư thế đứng thẳng, xung quanh là khói thuốc, gương mặt đẹp đẽ cùng với một ánh mắt xa xăm

“Ồ, em muốn quản anh không?”

Tôi run rẩy và chiếc điện thoại tôi đang cầm gần như tuột khỏi tay tôi.

“Hả?”

“Thời Nguyệt, em có muốn quản anh không?”

“Nếu em bảo anh đừng hút thì anh sẽ không hút điếu thuốc này.”

Bây giờ tôi đang ngồi xổm trên ban công, với căn phòng trống phía sau.

Và trước mặt tôi là một màu đen vô tận.

Có lẽ màu đen làm tăng thêm sự cô đơn, nhưng chỉ vì một câu nói của Quách Nhiên mà trái tim tôi đập điên cuồng.

“Vậy anh…đừng hút nữa?”

Tôi nói một cách thận trọng.

Đầu bên kia điện thoại, Quách Nhiên vui vẻ mỉm cười.

“Ừm, được”

“Tôi chỉ nghĩ rằng hút thuốc là có hại cho sức khỏe.”

“Ừm.”

“Là anh bảo tôi quản, nên tôi mới nói…”

“Anh thích em”

‘Bụp

Điện thoại bị trượt xuống và cuộc gọi kết thúc một cách đột ngột.

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!