Góc Của Chan

ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ QUA MẠNG LÀ IDOL CỦA TÔI- CHƯƠNG 2

4

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, điện thoại của tôi tràn ngập những tin nhắn chưa đọc từ tối hôm qua.

Sau khi nhâp thử vào nó, tôi phát hiện ra rằng tin tức về việc hẹn hò của tôi đã lan truyền khắp cả trường, tôi quay sang nhìn ba người bạn cùng phòng, và lời giải thích của họ là:

“Tớ chỉ là vừa nói chuyện với chị em tớ một chút.”

‘Tớ chỉ là đăng một chút trong diễn đàn.”

Tớ chỉ là vừa bình luận trên diễn đàn một chút “

Vào buổi tối, giáo sư mời chúng ăn tối, và tin tức này chắc chắn sẽ được đưa ra làm chủ đề trên bàn ăn tối, vừa thấy đến cái cảnh này thôi thì tôi chẳng biết nên kím chỗ nào có thể đào được cái hố lớn mà chui luôn xuống dưới.

Các học tỷ học muội đều trêu chọc tôi xem ai là người may mắn như vậy, và thậm chí cả giáo sư khá cổ hủ cũng tham gia bàn tán chung với mọi người ở đó.

Thầy ấy tỏ vẻ tiếc nuối: “Có bạn trai rồi hả? Thầy đã nói là để thầy giới thiệu cháu thầy cho cho em cơ mà.”

Câu nói này gây ra một tràng cười lớn khác.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ lặng lẽ uống cốc nước, rồi muốn chuồn đi thật nhanh ra khỏi bàn ăn.

Trong tiếng cười, giáo sư Cố đã nghe điện thoại và sau đó nói với chúng tôi: “Một lát nữa còn phải thêm một người nữa, các em không thấy phiền chứ?”

Ai cũng lắc đầu tỏ vẻ bảo không sao.

Buổi tiệc tối nay đều là do giáo sư chiêu đãi.

Học kỳ trước, thầy ấy thường xuyên bắt tôi và một số đàn anh, chị giúp thầy ấy thu thập số liệu thực nghiệm, rất tốn thời gian và sức lực, thầy ấy cứ nói không có thời gian để mời chúng tôi ăn tối nên cứ đùn đẩy đến tận bây giờ.

Trong lúc nói chuyện, giáo sư ra ngoài đón ai đó, tôi chợt nhận được tin nhắn từ Tống Thời Nghiễn.

Tống Thời Nghiễn: [Bữa tối em ăn gì thế?]

Nhan Thi: [Có người mời em ăn tối. Là một bữa ăn thịnh soạn.]

Tổng Thời Nghiễn: [Thật tốt]

Nhan Thi: [Còn anh thì sao? Buổi tối anh ăn gì rồi?]

Tống Thời Nghiễn [Vẫn chưa biết nữa]

Tổng Thời Nghiễn [Anh có hẹn ăn cơm với chú, nên có lẽ sẽ ăn hơi nhạt.]

Tôi cười đáp: [Vậy em gửi cho anh xem ảnh, và em sẽ ăn thay cho anh luôn]

Tống Thời Nghiễn đã gửi một biểu tượng cảm xúc nhỏ “búa đập vào đầu”

Chẳng mấy chốc, các món ăn đã được dọn ra nóng hổi để trên bàn.

Cửa quán ăn lúc này cũng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Giáo sư khoác vai một người, kích động nói: “Nào nào nào, để tôi giới thiệu… Này,biểu cảm của các em thế này là sao? Các em đều biết nhau à? Vậy thì tôi sẽ không giới thiệu nữa.”

Với vẻ mặt đặc ý. Thầy ấy vỗ nhẹ lên vai người đàn ông. “Tiểu Tống, chào mọi người đi nào.”

Chàng trai nhìn xung quanh và nói một cách hào phóng.

“Xin chào mọi người, tôi là Tô Nghi”

Trời ơiiii, giống như có sấm sét nổ tung trên mặt đất, tai mọi người đều ù đi.

Đại khái là không ai nghĩ tới người mà giáo sư mời đến là đại minh tinh Tô Nghi, bọn họ nhất thời không kịp phản ứng lại với cảnh tượng có chút bối rối này.

Không biết là ai dẫn đầu vỗ tay mấy lần, sau đó trong phòng vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Trong cơn mê, tôi cũng làm theo mọi người vài lần.

Mãi cho đều khi bữa ăn bắt đầu, trong phòng lúc này mới dần dần trở lại những cuộc trò chuyện bình thường.

Có người còn tò mò hỏi: “Thầy, sao lại gọi anh ấy là Tiểu Tống?”

“Đó không phải là bởi vì hắn …

Tô Nghi ho khan một tiếng, như muốn cắt ngang lời thầy định nói.

Giáo sư liếc nhìn anh ấy một cái rồi nói tiếp: “Cậu ấy họ Tống. Công ty mà cậu ấy kí hợp đồng cũng là của gia đình cậu ấy đó”

Mọi người lại sửng sốt, không mấy người biết Tô Nghi chính là thái tử gia của Tống Chi Entertainment.

Thấy rằng đã có chuyện để bàn luận, mọi người lần lượt vui lên.

Trong khi nghe mọi người bàn luận, tôi đã gửi một tin nhắn cho Tống Thời Nghiễn.

Nhan Thi [Trời ạ!]

Nhan Thi [Giáo sư của bọn em thực sự biết Tô Nghi, và đã mời anh ấy đi ăn tối chung với bọn em nèee!]

Nhan Thi [Họ của Tô Nghi là Tống, cũng giống anh đó]

Tôi vẫn đang mãi mê nhắn tin gửi cho Tống Thời Nghiễn nên chỉ ngồi im lặng nghe mọi người nói chuyện rôm rả với Tô Nghi mà không tham gia vào.

Nhưng khoang, hình như là tôi vừa thấy điện thoại di động của Tô Nghi trên bàn đột nhiên có ba tiếng thông báo vang lên liên tiếp.

Tôi ngạc nhiên nhìn lên, ngón tay tôi vô tình chạm phải, và một dấu chấm nữa đã được gửi đi.

Cũng ngay sau đó.

Điện thoại của anh ấy lại kêu ding dong giống với tiếng của tin nhắn vừa đến.

Tô Nghi ngẩn mặt lên, và tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy hình như có vẻ ngại ngùng nhìn tôi.

Trong cơn mê, đầu tôi nảy ra một ý tưởng đặc biệt kỳ lạ.

Có khi nào, Tô Nghi là Tống Thời Nghiễn không?

5

Trước khi tôi có thể đưa ra kết luận, bạn tôi ở bên cạnh đã trực tiếp giật lấy điện thoại di động của tôi.

Cô ấy thắc mắc “Thần tượng của cậu ngồi đối diện mà cậu vẫn có thời gian nghịch điện thoại à?”

Tôi của lúc này quả thật là không biết nên diễn tả cảm giác tuyệt vời như thế nào cho người bạn kế bên của tôi biết.

Bởi ngay bây giờ, tôi rất muốn nói cho cô bạn đó biết suy đoán của tôi về thần tượng của mình, vì tôi cứ có cảm giác như có thể anh ấy đang là người đang hẹn hò qua mạng cùng tôi.

Để tránh cứ phải nghĩ đến chuyện đó phiền lòng nữa, tôi vội lấy lại điện thoại và gửi một tin nhắn khác như để chứng minh điều đó.

Nhan Thi: “?”

Lần này điện thoại của Tô Nghi không đổ chuông nữa, thậm chí màn hình cũng không có sáng lên lên.

Tôi vẫn không yên tâm nên đã gửi thêm một số tin nhắn liên tiếp khác.

Vẫn không có âm thanh, không có ánh sáng gì hiện lên.

Không hiểu sao, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nó dường như chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Rượu và thức ăn đầy ắp, bữa tiệc tối chậm chạp kết thúc, mọi người đều vây lấy Tô Nghi để hỏi chuyện bát quái.

Giáo sư chịu không nổi nữa, hận không thể nói: “Năng lượng này của mấy cô cậu khi nào mới dùng vào học tập nghiên cứu đây?!”

Mọi người đều cười khúc khích và bối rối, nhưng họ không bận tâm với lời nói của giáo sư.

Tô Nghi hào phóng nói rằng anh ấy có thể ký tên tặng họ nên một đám người lại vây lấy anh ấy.

Mặc dù tôi đã có chữ ký của anh, nhưng những thứ này không bao giờ là đủ với một người hâm mộ như tôi cả, tôi cầm cuốn số và xếp hàng bên ngoài vòng tròn.

“Em thật sự yêu đương rồi?” chợt có ai đó phía sau lên tiếng nói

Khi tôi quay mặt lại, thì thấy đó là đàn anh Hạ, người đã luôn không nói chuyện trên bàn, anh ấy đã theo đuổi tôi trước đó, nhưng tôi đã từ chối anh ấy.

Tôi gật đầu: “Ừ

Anh ấy nói thêm. “Không phải em đã nói rằng em không nghĩ đến việc hẹn hò trong lúc học đại học sao?”

Tôi mở miệng, đang do dự không biết nên trả lời như thế nào, thì nghe thấy một giọng nói từ phía trước: “Tô Nghi ký vào đây đi “

Như đang trong cơn mê Tô Nghi bị kéo trở lại dòng suy nghĩ của mình, anh khẽ mỉm cười và viết tên mình lên tờ giấy ngay ngắn.

Tôi thản nhiên đáp: “Tự dưng em muốn yêu đương thôi”

Trở lại trường học đã rất muộn, Tống Thời Nghiễn im lặng từ lúc đó tới giờ cuối cùng cũng gửi được một tin nhắn cho tôi.

Tống Thời Nghiễn: “Sao lại có nhiều ký hiệu kỳ quái như vậy?”

Tống Thời Nghiễn: “Là một mã sao?”

Tôi trả lời nửa thật nửa giả: [Vừa nãy suýt nữa em còn tưởng anh là Tô Nghi]

Tống Thời Nghiễn [Anh? Em nghĩ anh là Tô Nghi sao? Tại sao em lại cho là thế?]

Tôi ngay lập tức gọi cho anh ấy và mô tả sự trùng hợp về chuyện điện thoại cho anh ấy nghe một cách vô cùng sống động.

Anh còn cười nói lại với tôi: “Thật là trùng hợp”

Anh đùa giỡn nói “Nếu thật sự là anh thì sao?”

Trái tim tôi ngừng đập, không biết nên trả lời thế nào với câu hỏi trêu kiểu như thế.

Dù biết anh nói đùa, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy bối rối, thậm chí còn tưởng tượng ra trong đầu, giọng nói quả nhiên là rất rất giống.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh , và nói đùa lại với anh ấy: “Vậy thì em giàu to rồi”

“Thật sao?” anh hỏi. “Nếu anh là Tô Nghi, em sẽ không để bụng đến việc anh lừa dối em chứ?”

Tôi đã từng nói với anh ấy rằng thứ mà tôi ghét nhất là người khác nói dối mình.

Mặc dù tôi không biết tại sao lại nói đến chủ đề này, nhưng tôi vẫn nói. “Nếu là Tô Nghi, xét về khuôn mặt… về tài năng, thì chắc em sẽ không truy cứu”.

Anh lại tiếp tục cười.

Tôi lại hỏi “Không phải là…thật đấy chứ?”

“Không, anh chỉ đùa với em thôi ” Anh ấy nói. “Tô Nghi sao có thể bị điếc âm nhạc được? Anh ấy hát rất hay.”

“Ừ.” Tôi lập lại một cách nghiêm túc vì đúng thật thì Tô Nghi anh ấy hát rất hay như lời của anh nói.

Trò chuyện một hồi, anh đột nhiên hỏi: “Bảo bối, trường em có nhiều người theo đuổi em không?”

“Sao anh lại hỏi vậy” tôi khá ngạc nhiên với câu hỏi này.

“Anh đã theo dõi trang tỏ tình trên diễn đàn của em một thời gian,” anh thở dài một hơi, “Em là người quen ở trên đó hay sao mà cứ lướt tới bài nào thì anh cũng thấy tên em trên đó!”

Anh ấy còn nói với vẻ rất ngạc nhiên rằng “Còn có nhiều cô gái sau khi gặp được em đã bắt đầu hoài nghi xu hướng tính dục của mình nữa”.

Đúng thật, những gì anh ấy nói là có, nhưng không nhiều đến thế đâu, chắc anh ấy quá lo lắng nên mới nói như thế vói tôi thôi.

Tôi đã nói lai với anh, “Em đã yêu đương rồi, xu hướng tính dục của các cô ấy chắc chắn sẽ quay lại ngay lập tức.”

Tống Thời Nghiễn lại cười, và sau tiếng cười là sự im lặng.

Ngay khi tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không nói nữa, tôi lại nghe thấy tiếng anh ấy thì thầm:

“Bảo bối, chúng ta gặp nhau đi “

error: Content is protected !!