Góc Của Chan

CHƯƠNG 4

16

Toàn thân tôi như bị ngâm trong làn nước băng lạnh thấu xương.

Đầu ngón tay của tôi lạnh lẽo, run rẩy, tôi siết chặt cánh tay của Diêu Châu Nhi đến mức đầu ngón tay đâm vào da thịt cô ấy

Diêu Châu Nhi hét lên đau đớn và đẩy tôi ra, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy gì.

Tôi chỉ mở to mắt, ngơ ngác hỏi: “Cô nói ai suýt chết trong một vụ tai nạn ô tô?”

“Tạ Tân Bắc, cô không biết sao? Ồ, cũng đúng!”

Diêu Châu Nhi che miệng nói: “Tạ gia ngay từ đầu đã hạ lệnh im lặng, đối với chuyện này bọn họ cũng rất nghiêm khắc…”

“Tạ Tân Bắc gặp tai nạn xe cộ khi nào? Anh ấy có bị thương nặng không? Cô có thể nói cho tôi biết được không?”

Nhưng Diêu Châu Nhi vẫn im lặng và không nói thêm gì nữa.

“Tôi cái gì cũng chưa từng nói, Giang Sở Đường, cô tối nay không thấy tôi, tôi cũng không thấy cô, cô hiểu không?”

Diêu Châu Nhi nói xong liền vội vàng rời đi.

Tôi đứng đó một mình, ngơ ngác gần mười phút.

Mãi cho đến khi dãy số khắc sâu trong tâm trí tôi bấy lâu được bấm số, tôi mới chợt tỉnh táo trở lại.

Nhưng số điện thoại của Tạ Tân Bắc đã đổi từ lâu.

Tôi gọi xe và đi đến biệt thự số 1.

Trên đường đi, tâm trí tôi rất hoảng loạn

Câu nói “Tạ Tân Bắc suýt chết trong một vụ tai nạn ô tô năm đó” của Diêu Châu Nhi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi

Suýt chết thì phải nghiêm trọng đến mức nào?

Thảo nào anh ấy lại gầy như thế, mang sắc mặt lại tệ như thế

Nhưng Đoàn Đoàn đã được một tuổi rưỡi rồi.

Đã hơn hai năm kể từ khi tôi rời Bắc Kinh.

Trong hai năm, sức khoẻ của anh không thể hồi phục được như cũ.

Chắc hẳn vụ tai nạn ô tô đó rất khủng khiếp và kinh hoàng.

Tôi không dám nghĩ sâu về điều đó chút nào.

Khi đèn xe phía xa bật sáng, tôi chợt tỉnh giấc.

Tôi lấy thân phận gì, lấy tư cách gì

Để xuất hiện trước mặt Tạ Tân Bắc đây?

Trong mắt những người như Diêu Châu Nhi, tôi là một cô gái sùng tiền và chỉ muốn có tiền.

Còn trong mắt của Tạ Tân Bắc thì sao?

Tôi vô thức quay người bỏ đi.

Nhưng chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt tôi cách đó không xa.

17

“Chuyện gì vậy”

Trong xe, Tạ Tân Bắc không hài lòng nhướng mày nhìn tài xế.

Tối nay anh uống hơi nhiều, đau đầu dữ dội và tâm trạng rất tệ

Tài xế nhìn ra ngoài xe, do dự muốn nói gì đó nhưng Thời Niệm đột nhiên ngắt lời.

“Được rồi, chỉ là người không liên quan thôi, chúng ta lái xe đi.”

Người lái xe nhìn Tạ Tân Bắc qua gương chiếu hậu.

Anh tựa lưng vào ghế, đôi mắt tối sầm, vẻ mặt mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Nhưng anh lại không có ý định ngăn cản Thời Niệm.

Tài xế không nói gì, xe chậm rãi tiến về phía trước.

Tôi đứng bên đường nhìn chiếc xe chạy qua.

Tốc độ xe rất chậm, cửa sổ phía sau đột nhiên hạ xuống một phần ba.

Trong ánh sáng mờ ảo, tôi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của Thời Niệm.

Và bên cạnh cô, khuôn mặt của Tạ Tân Bắc vụt qua.

Ánh mắt Thời Niệm lướt qua mặt tôi như một chiếc lông vũ.

Thờ ơ, xa cách và khinh thường.

Cô ấy thậm chí không cần nói một từ, hay một biểu cảm nào.

Đã đánh bại tôi hoàn toàn.

Đây chính là khí chất của nữ chính.

Lúc Tạ Tân Bắc bị thương, Thời Niệm nhất định đã ở bên cạnh anh

Cho nên anh đã thích Thời Niệm, sau khi bình phục, ạnh đương nhiên sẽ cưới cô ấy

Chiếc Maybach tiến vào cổng vào, ánh sáng của đèn hậu dần dần biến mất.

Tôi chán nản quay người lại và bước từng bước vào vực sâu của màn đêm.

18

Biệt thự số 1.

Thời Niệm bước tới đỡ Tạ Tân Bắc đang say rượu nhưng bị anh gạt tay ra.

“Chú Lý, chú sắp xếp tài xế đưa cô Thời về.”

Anh không nhìn Thời Niệm mà đi về phía tòa nhà chính với sự dáng vẻ loạng choạng

Trợ lý vội vàng tiến tới hỗ trợ, Tạ Tân Bắc cũng không có đẩy anh ta ra.

Thời Niệm đứng ở phía sau anh, trong lòng đầy buồn bực.

Cô ấy không biết vấn đề ở đâu

Rõ ràng sau khi cô trở về Trung Quốc, Tạ Tân Bắc sẽ thành công theo đuổi cô một lần nữa và cưới cô.

Việc cô ấy không thể có con cũng không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ, đã hai năm rồi.

Tạ Tân Bắc vẫn không có tình cảm gì với cô ngoài tình bạn.

Thậm chí anh còn lạnh nhạt hơn thế nữa, nếu không phải vì cô nhất quyết ở lại chăm sóc anh trong mấy ngày anh bị tai nạn.

Thì có lẽ thái độ của anh đối với cô sẽ còn lạnh lùng hơn.

Thời Niệm không giấu được sự thất vọng, đành lên xe theo chỉ dẫn của chú Lý.

Lúc này, Tạ Tân Bắc đã đi thẳng lên tầng hai.

Tòa nhà chính đã được sửa vào năm ngoái khi anh phải nhập viện trong vụ tai nạn ô tô.

Đồ nội thất và cách bố trí phòng ngủ chính cũng có sự thay đổi.

Tạ Tân Bắc vẫy tay chào tạm biệt trợ lý của mình.

Anh ngồi trên ghế sofa một lúc rồi đứng dậy đi về phía phòng chứa đồ trong dãy phòng.

Bên trong có rất nhiều đồ dùng và quần áo của phụ nữ.

Là của Thời Niệm

Họ đã sống cùng nhau trước vụ tai nạn ô tô, cô là bạn gái cũng là mối tình đầu của anh.

Đây là tất cả những điều mọi người xung quanh đã nói với anh sau khi anh tỉnh dậy.

Thời Niệm cũng nói như vậy.

Họ là một cặp trời sinh, và sớm hay muộn cô cũng sẽ cưới anh và trở thành vợ anh.

Nhưng không hiểu sao, dù Thời Niệm lại rất nổi bật và xinh đẹp.

Anh không ghét cô nhưng anh cũng không thể thích cô.

Men rượu dâng lên khiến anh hơi nóng, anh khó cởi bỏ cà vạt.

Rồi đặt nó lên bàn trang điểm và vô tình làm đổ một chiếc hộp.

Chiếc hộp chứa hai tác phẩm điêu khắc bằng gỗ cỡ ngón tay cái.

Một người con trai nắm tay một người con gái

Tạ Tân Bắc nhặt đôi tượng lên rồi nhìn thật kĩ.

Trong lúc định đặt nó xuống, anh lại đột nhiên dừng lại.

Hình như anh đã nhìn thấy một dòng chữ nào đó dưới đế tượng, Tạ Tân Bắc hoảng hốt lật đế lên, men rượu khiến anh chếnh choáng nhưng đó không phải là vấn đề, hoá ra lâu đến như vậy rồi, anh mới biết dưới tượng có chữ, hơn nữa dòng chữ được khắc rất nhỏ, từng nét chữ tỉ mỉ, gọn gàng như chủ nhân của nó, và nội dung của nó là: 

“Đường Đường rất thích Tạ Tân Bắc”

19

Tạ Tân Bắc đã đứng đó ôm đôi tượng gần mười phút.

Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh quay người rời khỏi phòng ngủ rồi nhanh chóng đi xuống tầng dưới.

“Chú Lý, chuẩn bị xe.”

Không biết tại sao, có một hình bóng khác đang lóe lên trước mắt anh.

Người đó đứng dưới ánh đèn ngoài cổng, bóng dáng tràn ngập sự cô đơn đó.

Chiếc xe phóng đi, ra khỏi đường riêng và dừng lại ở ngã tư với đường chính.

Màn đêm buông xuống và đàn chim đang dần về tổ.

Ngoại trừ tiếng ồn thỉnh thoảng từ các phương tiện đi qua.

Thì không có ai trên con đường vắng.

Tạ Tân Bắc ôm chặt đôi tượng và nhìn người tài xế già đã làm việc cho Tạ gia từ khi còn rất trẻ.

“Chú Lý, chú có biết Đường Đường là ai không?”

Chú Lý run rẩy thấy rõ khi nghe cái tên này.

Nhưng chú lại mỉm cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Cậu chủ, tôi chưa từng nghe qua cái tên này.”

Sự việc năm đó đó lớn đến mức Tạ Tân Bắc phải cấp cứu tận ba ngày ba đêm, suýt nữa thì mất mạng

Bố mẹ của Tạ Tân Bắc rất tức giận.

Nên cái tên Giang Sở Đường đã trở thành điều cấm kỵ lớn nhất của Tạ gia

Ai dám nhắc đến chứ

Tạ Tân Bắc đột nhiên cười lớn.

“Tôi biết tất cả mọi người đang giấu tôi điều gì đó.”

“Cậu chủ…”

“Nhưng không sao, tôi sẽ tự mình tìm ra.”

Chú Lý sửng sốt: “Cậu chủ, cậu có biết ba mẹ cậu đã phải đổ bao nhiêu nước mắt và công sức vì vụ tai nạn trước đây không…”

Tạ Tân Bắc ngước lên, trong mắt anh giờ đây chỉ có sự lạnh lùng.

Kể từ khi anh hồi phục sau vụ tai nạn, Tạ Tân Bắc dường như đã trở nên xa cách hơn rất nhiều, giống như trở thành một người hoàn toàn khác vậy.

Chú Lý hoảng loạn: “Cậu chủ…”

“Vậy tất cả những điều này có liên quan gì tới người tên Đường Đường này?”

“Không, không có, không có cô gái nào cả…”

Tạ Tân Bắc cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi tượng trong tay.

Nụ cười trên môi anh rất nhạt: “Sao chú biết cô ấy là con gái?”

“Tên cô Giang nghe giống tên con gái quá…”

Chú Lý chợt giật mình.

Tạ Tân Bắc chậm rãi ngước mắt nhìn hắn: “Ồ? Cô Giang?.”

20

Chú Lý ngơ ngác: “Cậu chủ…”

“Tên đầy đủ của cô ấy là gì?”

“Giang Sở Đường.”

“Người phụ nữ sống cùng tôi ở biệt thự số 1 là cô ấy chứ không phải Thời Niệm phải không?”

“Vâng.”

“Tôi bị tai nạn xe hơi vì cô ấy à?”

“Khi cô Giang rời đi vào đêm khuya, cậu đã kiểm tra số hiệu chuyến bay của cô ấy. Trên đường tìm cô ấy, đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng do gió lớn và mưa lớn…”

“Tại sao cô ấy lại rời đi?”

Chú Lý đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy: “Cậu chủ…”

“Cứ nói đi, yên tâm, nếu ba mẹ tôi muốn truy cứu, tôi sẽ chịu trách nhiệm thay chú.”

“Chắc là vì cô Thời Niệm…”

“Cô ấy đã làm gì?”

“Cậu và cô Thời Niệm rất thân thiết sau khi cô ấy trở về Trung Quốc.”

Chú Lý thận trọng liếc nhìn Tạ Tân Bắc: “Cô Giang có thể đã hiểu lầm, hoặc là ghen tị.”

Tạ Tân Bắc không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra lúc đó.

Nhưng anh có thể chắc chắn rằng anh không hề có tình cảm nam nữ với Thời Niệm

Về việc rất thân thiết?

Tạ Tân Bắc khẽ cau mày, anh không tin chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Chú Lý sau đó lại đâm anh một nhát nữa.

“Cậu đã ủng hộ cô ấy và giúp cô ấy tổ chức triển lãm nghệ thuật của mình.”

“Cậu đã nhiều ngày không về nhà, bỏ lại Giang tiểu thư một mình trong căn nhà trống trải và lạnh lẽo.”

Tạ Tân Bắc hoảng loạn phủ nhận, đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát trước mặt người khác: “Tôi không thích cô ấy, tôi hẳn là điên rồi mới làm điều này vì cô ấy?”

Chú Lý mỉm cười ân cần: “Cậu chủ, cậu và cô Thời Niệm cùng nhau lớn lên. Cậu và cô ấy là thanh mai trúc mã”

“Cậu còn nói, khi lớn lên cậu muốn cưới cô ấy.”

“Nhưng sau này cậu lớn lên, không biết vì sao lại không thích cô Thời Niệm.”

“Cô Thời Niệm đau lòng đến mức tự sát một lần.”

“Cậu cảm thấy có lỗi, nên đã hứa trước mặt hai gia đình rằng sau này cậu sẽ giúp đỡ nhà họ Thời và cô Thời Niệm một lần coi như đền bù.”

“ Tôi nghĩ đó có lẽ là lý do tại sao cậu đã giúp cô ấy tổ chức cuộc triển lãm.”

Tạ Tân Bắc nhìn chằm chằm vào chú Lý và hỏi câu hỏi cuối cùng.

“Vậy giữa tôi và Thời Niệm không có chuyện gì xảy ra phải không?”

Chú Lý suy nghĩ một chút: “Theo tôi biết thì là như vậy, cậu chủ”

Tạ Tân Bắc đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

error: Content is protected !!