Góc Của Chan

CHƯƠNG 2

8

Tạ Tân Bắc nói rằng anh anh sẽ trở về sau hai ngày nữa

Anh ấy luôn là người nói được làm được

Cho nên, tôi chọn cách ra đi vào cái đêm Thời Niệm trở về Trung Quốc, lúc anh ấy đang ở bên người mình yêu sâu sắc và không hề nghĩ đến tôi.

Tôi đã không mang theo một món quần áo hay đồ trang sức nào cả.

Chiếc thẻ mà Tạ Tân Bắc đưa cho tôi trước đây cũng được đặt ở vị trí ban đầu.

May mắn là tôi vẫn còn một khoản tiền lên tới tám con số ở chiếc thẻ do chính tôi đứng tên. 

Đây là tiền bán căn nhà đầu tiên mà Tạ Tân Bắc cho tôi. Cuối cùng thì cũng đến lúc nó được dùng tới rồi.

Mẹ tôi mất đã lâu, bố tôi thì tái giá, có con hơn chục năm xong cũng mất liên lạc với tôi.

Sau khi rời Bắc Kinh, tôi thực sự không biết phải đi đâu.

Tôi chỉ tình cờ mua được vé máy bay.

Trước khi lên máy bay, điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên.

Trong hai năm qua, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi nào của Tạ Tân Bắc.

Nhưng lần này, tôi không trả lời cho đến khi tiếng chuông kết thúc.

Như một điều hiển nhiên, anh ấy sẽ không gọi lại cuộc thứ hai cho tôi. 

Tôi lập tức tắt máy, lấy sim điện thoại ra và bẻ gãy.

Trên đường xách vali lên máy bay, tôi không kìm được nên ngoái lại nhìn bầu trời nơi tôi đã từng ở lại một thời gian không dài cũng không ngắn.

Bắc Kinh ban đêm không có sao, chỉ có sương mù dày đặc.

Thực ra tôi cũng không thích Bắc Kinh.

Tôi chỉ thích một người ở Bắc Kinh.

Cũng vào lúc này, Tạ Tân Bắc châm một điếu thuốc rồi bấm dãy số mà anh đã thuộc lòng.

Thật bất ngờ, không có giọng nói ngọt ngào của một cô gái mà thay vào đó là giọng nữ lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia:
“Xin chào, số máy bạn gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau, sorry…”

Tạ Tân Bắc khẽ cau mày và nhấn nút quay số lần nữa.

Câu trả lời vẫn vậy.

Anh dập tắt điếu thuốc, quay người, sải bước trở lại ghế, lấy áo khoác và bước ra ngoài.

Thời Niệm đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng Tạ Tân Bắc lại né tránh bàn tay đang muốn túm lấy áo anh của cô: “Các cậu nói chuyện đi, hôm khác tôi sẽ chủ trì.”

“Tân Bắc…” Thời Niệm đã gấp tới mức sắp khóc.

Nhưng Tạ Tân Bắc sải bước đi mà không ngoảnh lại, ánh mắt anh chưa từng có ý định dừng lại nơi cô ta.

Anh vội vàng lên xe, trước khi cửa xe đóng lại, anh trầm giọng nói với tài xế: “Lái xe nhanh một chút, trở về biệt thự 1.”

9

Chiếc xe lao vút về phía trước, khi gần đến nơi thì một cơn mưa bất chợt ập đến.

Người lái xe nhìn về phía sau từ gương chiếu hậu, tay vô thức nắm chặt vô lăng hơn và không dám giảm tốc độ chút nào.

Thật sự vô cùng may mắn, vì không có nguy hiểm bất ngờ nào xảy ra trên đường đi.

Cuối cùng, xe thuận lợi vào cổng biệt thự và đỗ xe ngay dưới tòa nhà chính.

Quản gia đã đợi sẵn bên ngoài, vội vàng chạy đến đón anh dưới chiếc ô lớn màu đen.

Tạ Tân Bắc cúi người xuống xe, điều đầu tiên anh hỏi là: “Cô ấy đâu?”

“Tiểu thư ăn tối xong đã lên lầu nghỉ ngơi.”

Tạ Tân Bắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không giảm tốc độ tiến vào tòa nhà chính.

Trong đại sảnh không có đèn, trên lầu yên tĩnh và tối tăm.

Phút chốc, trong lòng anh cảm giác có chút gì đó kỳ lạ.

Trong hai năm qua, Giang Sở Đường chưa bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi nào của anh.

Dù cho lần nào anh cũng về nhà muộn đến thế nào đi chăng nữa.

Cô vẫn sẽ luôn bật một chiếc đèn ở phòng khách, và thêm chiếc đèn ngủ ở hành lang tầng hai.

Lúc này, người giúp việc định quỳ xuống giúp anh thay giày.

Nhưng Tạ Tân Bắc giơ tay ngăn cản: “ Không cần. Tôi lên nhìn cô ấy đã.”

Nhiệt độ trong biệt thự quanh năm không đổi nên rất lạnh lẽo, nhưng anh không có thời gian để ý tới chuyện đó, áo khoác chưa kịp cởi đã vội vàng đi lên lầu. 

10

Cửa phòng ngủ chính hé mở, bên trong phòng tối om.

Tạ Tân Bắc đứng ở ngoài cửa, dùng ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn cửa.

Đột nhiên, trong anh có một kháng cự khó hiểu, như một hồi chuông cảnh báo nhắc anh đừng đẩy cửa ra 

Bên ngoài, tiếng mưa trở nên to hơn nên đã kéo suy nghĩ của anh trở lại

Tạ Tân Bắc hít sâu một hơi rồi mở cửa: “Đường Đường.”

Đáp lại anh là một khoảng không yên tĩnh đến đáng sợ.

Chăn bông trên giường được gấp gọn gàng, hai chiếc gối ôm sát nhau như trước.

Nhưng, chiếc giường trống rỗng không bóng người.

Tạ Tân Bắc đứng ở cửa một lúc mới bước vào phòng.

Anh vươn tay bật đèn, ánh sáng rực rỡ trải rộng khắp căn phòng.

Mọi thứ trước mắt vẫn quen thuộc như trước.

Ngay cả những chiếc chai, lọ cô sử dụng hàng ngày trên bàn trang điểm cũng được giữ nguyên và đặt một cách ngẫu nhiên.

Nhưng trên bàn giờ đã có vài thẻ ngân hàng và một mảnh giấy nhắn.

Tim anh chợt thắt lại.

Anh cầm lấy tờ giấy ghi chú và mở nó ra. Chỉ có hai dòng ngắn trên đó:

“Tạ tiên sinh
Hai năm qua, thật sự cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc em
Em chúc anh thành công và hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại.
Giang Sở Đường “

Tạ Tân Bắc chậm rãi đặt mảnh giấy xuống.

Khuôn mặt anh được phản chiếu trong gương.

Anh nghiêm nghị và lạnh lùng, trong mắt không có dấu vết dao động.

Nhưng chỉ có chính anh mới biết

Hiện giờ đang có một ngọn lửa không tên bùng lên trong lồng ngực anh, gần như muốn phá vỡ giọng nói của anh.

Anh luôn thờ ơ với cảm xúc cùng sự tức giận, với tính tình dè dặt và luôn kiềm chế cảm xúc của mình

Nhưng nếu lúc này Giang Sở Đường đứng trước mặt anh.

Anh nghĩ chắc chắn mình sẽ mất kiểm soát và “chỉnh đốn” để cô khuất phục.

Tạ Tân Bắc quay người và bước ra ngoài.

Ở tầng dưới, các thư ký, trợ lý cùng quản gia đang lặng lẽ chờ đợi cậu chủ của mình. 

Anh không hề nhướng mày, lạnh lùng ra lệnh cho thư ký: “Thay toàn bộ quản gia và người giúp việc trong biệt thự đi.”

“Tạ tiên sinh…”

“Nơi này không chứa những kẻ lười biếng, như rác rưởi vô dụng vậy.”

Anh nói một cách thờ ơ, nhướng mi lên và liếc nhìn những người đang sợ hãi trước mặt.

Anh lại cụp mắt xuống, từ từ tháo chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay ra, cử động xương cổ tay cho đỡ mỏi.

Hành động thoạt nhìn như đang thư giãn nhưng giọng nói lại có phần lạnh hơn một chút: “Nếu người trở về trong tình trạng khỏe mạnh, thì hãy tự coi là mình may mắn.”

“Còn nếu cô ấy rụng một sợi tóc, thì mấy người biết hậu quả rồi đấy.”

Tạ Tân Bắc nói xong liền bước ra ngoài.

Trời mưa ầm ĩ, người trong nhà chỉ mơ hồ nghe được một câu: “Liên hệ Cục Hàng không xem người đang ở đâu.”

11

Tôi có thói quen ngủ quên trong các chuyến bay.

Tôi nhớ lúc chuyến công tác đầu tiên của tôi với Tạ Tân Bắc

Khi đó tôi đã ngủ như chết, khi tỉnh dậy tôi thấy cả người mình áp vào người anh.

Trên vai Tạ Tân Bắc thậm chí còn có vết nước đáng ngờ.

Lúc đó tôi rất xấu hổ, tức giận, bất lực và sợ hãi.

Thậm chí tôi còn chuẩn bị sẵn việc khi xuống máy bay sẽ bị tên tổ tông đó ném xuống sông cho cá ăn.

Nhưng Tạ Tân Bắc lại không làm như vậy, thậm chí một lời trách móc cũng không có.

Lúc đó anh ấy đang đeo kính và vẫn đang bận rộn với công vụ trên máy bay.

Thấy tôi ngượng ngùng, giọng anh có phần dịu dàng hơn bình thường một chút

“Tỉnh rồi?”

“Vâng”

“Có muốn ăn chút gì không?”

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Tuy nhiên, Tạ Tân Bắc vẫn gọi đồ ăn và nói với tôi: “Ăn chút gì đi, tôi làm xong sẽ ăn ngay.”

Kể từ đó, tôi đã đồng hành cùng anh trong nhiều chuyến công tác hoặc nghỉ dưỡng.

Hầu như lần nào tôi cũng ngủ ngon lành trong vòng tay anh.

Anh ấy có tính cách trầm lặng và chỉ thỉnh thoảng sử dụng máy bay riêng.

Nghĩ đến máy bay riêng lại khiến tai tôi lại nóng bừng.

Dù không gian có hạn, nhưng Tạ Tân Bắc vẫn hành hạ người khác một cách trơn tru, không mắc một chút khó khăn nào.

Khi tôi không thể chịu đựng được nữa, giọng tôi thường sẽ to hơn.

Nếu không thì các tiếp viên đã không dám nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kì lạ khi hai người xuống máy bay.

Ở bên cạnh anh cho đến tận bây giờ

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi đi du lịch một mình bằng máy bay.

Có lẽ vì đã quen với việc ngủ trong vòng tay anh.

Đó là lý do tại sao chuyến bay này tôi thức dậy rất sớm.

Tình trạng chuyến bay đã được thông báo trong cabin.

Trời bắt đầu mưa không lâu sau khi cất cánh, kèm theo sấm sét và lượng mưa tăng dần.

Nhiều chuyến bay đã bị hoãn hoặc thậm chí phải quay trở lại.

Khi tiếp viên nói chuyến bay của tôi phải quay về do điều kiện thời tiết.

Nhiều hành khách trong cabin bắt đầu nói chuyện bất mãn.

Tôi nghe có người nói: “Điều này thật kỳ lạ. Chuyến bay của chúng tôi lại phải quay trở lại do điều kiện thời tiết?”

“Ừ, người ta thường nói, chỉ cần trời không có bão thì chuyến bay sẽ không bao giờ bị trễ!”

Một ý nghĩ rất khó tin đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Là do Tạ Tân Bắc sao?

Bối cảnh của Tạ Tân Bắc rất bí ẩn, thậm chí tôi còn chưa biết hết bề mặt bên ngoài của nó.

Nhưng ngay cả bề mặt này cũng vẫn là vực thẳm mà tôi không thể vượt qua.

Tôi chưa bao giờ dám nghĩ sâu về lai lịch đáng gờm của anh ấy.

Vì vậy, tự dưng tôi thấy suy nghĩ này thật buồn cười.

Tạ Tân Bắc là một người cẩn trọng và khiêm tốn

Sao anh có thể làm điều nực cười như vậy chỉ vì một người phụ nữ?

Hàng năm, có vô số máy bay phải quay trở lại vì lý do thời tiết hoặc các lý do khác.

Nhưng chưa từng nghe nói vì một người phụ nữ.

error: Content is protected !!