Góc Của Chan

BÊN ANH ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI – CHƯƠNG 1

1

Ngày được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày,
cô gái nhỏ mà Thẩm Trụ nuôi bên ngoài chủ động tìm đến tôi.

“Tôi biết… mình là người thứ ba.”
Cô ta vừa mở miệng đã khiến người ta rùng mình vì sự chân thành đến đáng sợ.

Cô ta cắn môi, nói:

“Chị à, tôi biết chị sắp kết hôn rồi, nhưng…

“Thẩm Trụ anh ấy không còn yêu chị nữa.”

“Chúng tôi đã ngủ với nhau 78 lần,
53 lần ở khách sạn,
21 lần tại nhà tôi.
Và… còn 4 lần là trên chính chiếc giường trong nhà hai người.”

Cô ta thẳng thừng nhìn tôi, nói:
“Chị à, nếu Thẩm Trụ còn yêu chị, thì đã chẳng có sự tồn tại của tôi.”

Tôi nghe mà thấy buồn cười.

Châm một điếu thuốc, qua làn khói tôi nhìn cô ta, “Còn gì nữa không? Tiếp tục đi.”

Vậy là cô ta rút điện thoại ra, bật cho tôi xem một đoạn video.

Góc quay video khá mờ ám, giống như quay lén.

Cô gái khóc nức nở trong lòng Thẩm Trụ, “Dù anh phải cưới chị ấy vì trách nhiệm, nhưng anh có thể đừng bỏ em không?”

Thẩm Trụ đẩy cô ta ra, ném một tấm thẻ ngân hàng lên bàn:
“Đi tìm một người đàn ông ổn định mà yêu đi. Ở bên tôi chẳng có gì tốt đẹp đâu, quá nguy hiểm.”

“Không cần!”

Cô ta vòng tay ôm lấy eo anh, làm nũng:
“Em không sợ nguy hiểm.”

“Anh có thể đừng bỏ rơi em được không?”

“Thẩm Trụ, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh, tuyệt đối không.”

Thẩm Trụ khựng lại một chút.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô ta, ngẩn người trong chốc lát.

Rồi anh cúi xuống, hôn lấy cô.

2

Tôi dụi tắt điếu thuốc.

Cô bé năm nay vừa tròn mười tám, khuôn mặt căng đầy collagen* — đúng là một vẻ đẹp trong trẻo, thuần khiết.

Hơn nữa, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, tôi đã biết.

Cô gái đó rất giống tôi.

Giống hệt Đường Tranh năm mười tám tuổi.

“Có một câu cô nói đúng — nếu Thẩm Trụ còn yêu tôi, thì cô đã chẳng tồn tại.”
Tôi đứng dậy, bụng âm ỉ đau, phải chống tay lên bàn mới giữ được thăng bằng, nhưng không để lộ ra ngoài.

“Nhưng tôi khuyên cô đừng lún quá sâu. Người Thẩm Trụ yêu, chưa từng là cô… cũng chẳng phải tôi.”

“Anh ta chỉ yêu Đường Tranh trong ký ức.”

Cô gái trong trẻo, dịu dàng năm ấy — người đã chết từ lâu trên con đường cùng anh ta leo lên đỉnh cao.

“Vài năm nữa, anh ta sẽ lại gặp một người mới để thay thế. Đến lúc đó, cô sẽ còn thảm hơn cả tôi.”

Thật ra, tôi đã nói dối.

Tôi sắp chết rồi, thì làm sao cô ta thảm hơn được?

Cùng lắm chỉ là bị Thẩm Trụ chơi chán rồi đá đi mà thôi.

3

Tôi theo Thẩm Trụ từ năm mười tám tuổi.

Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, người bà đã nuôi tôi khôn lớn cũng mất khi tôi mới mười lăm.

Chính vào lúc đó, Thẩm Trụ xuất hiện.

Anh ta theo đuổi tôi một cách mãnh liệt.

Anh ta vung tiền như điên, cứ như thể muốn dâng cả thế giới tốt đẹp nhất đến trước mặt tôi.

Thẩm Trụ đẹp trai, lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

Tôi nhanh chóng sa vào anh ta.

Sinh nhật mười chín tuổi, anh ta dịu dàng dỗ dành để tôi lần đầu nếm trải trái cấm.

Đêm hôm đó…

Từ đau đớn đến đắm chìm,
Tôi và anh ta hoàn toàn hòa làm một.

Sáng hôm sau, Thẩm Trụ dẫn tôi đi gặp đám anh em của anh ta.

Tôi chưa từng trải qua hoàn cảnh nào như vậy, rụt rè níu lấy vạt áo anh ta, khẽ khàng chào hỏi từng người theo lời anh ta dặn.

Ánh mắt họ nhìn tôi đầy trêu chọc.

“Thẩm Trụ, sao mày lại tìm một con nhóc thế này?”

“Nghe lời quá, dễ trở thành gánh nặng đấy.”

Khi đó tôi vẫn chưa hiểu, cái gọi là “gánh nặng” trong miệng họ rốt cuộc là ý gì.

Tôi không kìm được, khe khẽ phản bác:
“Em sẽ không đâu.”

“Em sẽ không trở thành gánh nặng của Thẩm Trụ.”

Tuyệt đối sẽ không.

Thế nhưng, về sau, khi tôi dần bước chân vào thế giới của Thẩm Trụ, tôi mới hiểu anh ta đang sống trong kiểu cuộc đời như thế nào.

Có thể nói là liếm máu trên lưỡi dao.

Để không trở thành gánh nặng, để có thể đứng cạnh anh ta, tôi buộc bản thân phải học cách hòa vào môi trường đó.

Mười năm trôi qua.

Tôi cắt tóc ngắn, nhuộm màu, hút thuốc, xăm mình.

Trên người cũng đầy rẫy những vết sẹo không sao đếm xuể.

Vì để đủ tàn nhẫn, tôi đã cùng Thẩm Trụ leo lên vị trí số hai trong thế giới ngầm ở Bắc Kinh.

Nhưng Thẩm Trụ dường như vẫn không hạnh phúc.

Vô số đêm,
Anh ta ôm tôi trong lòng, ngón tay nhẹ lướt qua những vết sẹo trên người tôi, rồi cúi đầu hôn lên chúng.

“Đường Tranh.”

Anh ta vùi mặt vào ngực tôi, khẽ thở dài:
“Tôi vẫn thích em của năm xưa hơn.”

Còn tôi, sau mỗi lần sững người vì câu nói ấy,

chỉ biết đẩy anh ta ra, châm một điếu thuốc,

rồi bật cười, mắng:

“Thẩm Trụ, anh ta nói mấy lời như thế… thật mẹ nó chẳng có lương tâm gì cả.”

4

Khi Thẩm Trụ về đến nhà thì đã là rạng sáng.

Tôi nằm trên giường, thực ra vẫn chưa ngủ.

Chỉ mở mắt, lặng lẽ nhìn vào bóng tối.

Cho đến khi bị anh ta kéo vào lòng.

“Chưa ngủ à?”

Anh ta cúi đầu định hôn tôi, nhưng tôi nghiêng mặt tránh đi.

Anh ta sững người một lúc, rồi cố nén giận, ôm chặt lấy tôi:
“Ai chọc giận em rồi? Nói đi, tôi sẽ chém hắn cho, được không?”

“Thẩm Trụ.”

“Ừ.”

Căn phòng tối đến mức tôi không nhìn rõ được gương mặt của anh ta.

Nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi hoa nhài vương trên người anh ta.

“Chia tay đi.”

Thẩm Trụ khựng lại một chút, rồi buông tay tôi ra, nằm lùi sang bên cạnh:
“Lại sao nữa?”

Anh ta cau mày, có chút mất kiên nhẫn:
“Cũng đâu phải con bé nữa, sao lại làm trò ầm ĩ thế?”

“Chia tay gì chứ,” anh ta cười khẩy,
“Đường Tranh, em không còn trẻ nữa đâu. Ai sẽ cưới một người vợ hút thuốc, uống rượu, xăm mình, làm việc còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông như em về nhà chứ?”

Ngực tôi nhói lên.

Tôi dùng sức ôm lấy ngực, nhưng chẳng thể nào kìm nén được cơn đau nhức lan tỏa.

Năm ngoái, khi tôi phải khâu mười hai mũi ở cánh tay, vì dị ứng với thuốc tê, tôi vẫn cắn răng chịu đựng mà không thốt ra một tiếng.

Thế nhưng vài câu nói thật lòng của Thẩm Trụ lúc say lại khiến mắt tôi đỏ hoe.

“Thẩm Trụ,” tôi không kìm được, muốn hỏi anh ta, “Nếu em mắc bệnh nan y, anh sẽ…”

“Đường Tranh.”
Anh ta cắt ngang lời tôi, ánh mắt ẩn chứa sự mất kiên nhẫn,
“Đừng hỏi mấy câu vớ vẩn nữa.”

“Nếu em thật sự mắc bệnh nan y… Tôi cùng em tự sát được không?”

Anh ta ấn ấn trán, nói:
“Gần đây tôi phải lo chuyện cưới hỏi và công việc, không có thời gian dỗ dành em, đừng làm ầm lên nữa.”

Đang nói, điện thoại của Thẩm Trụ bỗng vang lên.

Anh ta cáu giận tắt máy.

Nhưng đối phương lại gọi lại.


Lặp đi lặp lại vài lần, Thẩm Trụ cầm điện thoại, bước xuống giường, nói:
“Đi đi.”

Tiếng khóc của cô gái vọng qua ống nghe, không rõ ràng lắm.

Thẩm Trụ chửi một câu:
“Thật mẹ nó phiền phức.”

Dù nói là phiền phức, anh ta vẫn vội vã ra khỏi cửa.

“Chuyện làm ăn gặp chút vấn đề, tôi phải đi giải quyết đây.”

“Em ngủ sớm đi, không cần chờ tôi.”

5

Lễ cưới của tôi và Thẩm Trụ được định vào mùng ba tháng sau.

Lễ cưới sẽ tổ chức đơn giản.

Tôi chưa từng nói với Thẩm Trụ về căn bệnh của mình.

Giai đoạn cuối, cơ bản là không thể chữa trị được nữa.

Tôi cũng chưa từng nói với Thẩm Trụ rằng tôi sẽ không bao giờ lấy anh ta.

Tôi có thể chấp nhận mọi thứ của Thẩm Trụ.

Nhưng chỉ có một điều tôi không thể chấp nhận được — đó là sự phản bội.

Cứ nghĩ đến việc anh ta ôm một người phụ nữ khác vào lòng, hôn lên đôi mắt, đôi môi của cô ấy, tìm kiếm hình bóng của tôi thời trẻ trong cơ thể cô ấy, tôi cảm thấy dạ dày mình như muốn lộn ngược lên.

Khó chịu đến mức không thể tả nổi.

Tôi đã theo Thẩm Trụ từ khi mười tám tuổi, cho đến nay đã tròn mười năm.

Giờ đây, bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được khoảng nửa năm nữa.

Tính ra, tôi đã lãng phí gần nửa đời người trên anh ta.

Với khoảng thời gian ít ỏi còn lại này,

tôi chỉ muốn được là chính mình — Đường Tranh.

Tôi đã đặt vé máy bay đi nước ngoài, muốn nhân lúc còn sức, đi thăm những nơi mà tôi luôn yêu thích nhưng chưa từng có cơ hội nhìn thấy.

Và vé máy bay cũng được đặt vào mùng ba tháng sau.

error: Content is protected !!