Góc Của Chan

GIÓ MANG EM ĐẾN – CHƯƠNG 3

9

Bởi vì… chúng ta rất giống nhau.

Đều là những đứa trẻ tội nghiệp, không được cha thương, chẳng được mẹ yêu.

Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là — Cậu… vẫn còn cơ hội để được cứu rỗi, còn tôi… thì đã không còn đường lui nữa rồi.

Nhưng chủ đề này nặng nề quá.

Tôi không muốn nói nữa.

“Bởi vì cậu—” Tôi bật cười, phá vỡ không khí u ám, “đẹp trai.”

Trình Dã sững người tại chỗ, hình như không ngờ tôi lại trả lời như vậy.

Cậu ta suýt thì bật cười vì tức: “Đẹp trai?”

Tôi gật đầu qua loa, định rút tay về — mà cậu ta lại nhất quyết không buông.

“Chị gái này, chị thích bao nuôi học sinh cấp ba sao?”

Ù một tiếng — đầu óc tôi bỗng chốc hỗn loạn.

Một giây trước, cậu ta còn gọi tôi là “chị” đó thôi.

Giây tiếp theo — tán cái đầu bự của cậu ấy!

“Đừng hiểu lầm, tôi đơn thuần chỉ đang khen… cái mặt của cậu thôi.”

Tôi ho khẽ một tiếng, Trình Dã nhìn tôi, nửa cười nửa không.

Không thể thua khí thế, tôi lướt mắt qua cậu ta hai cái, tiếp tục “đâm thêm nhát nữa”:
“Bớt hút thuốc, đừng thức khuya. Ảnh hưởng phát triển đấy, biết không?”

Đâm xong, tôi lập tức muốn chuồn.

Kết quả — lại bị ép sát vào góc tường.

“Không biết.” Trình Dã cười cợt nhả, có chút lưu manh: “Chị đến kiểm tra giúp tôi nhé?”

Tôi: “……”

Cái tình huống quái gì thế này!?

Tôi chịu thua, tan thành mây khói luôn rồi.

10

Đã quen sống một mình, tự nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một người con trai, tôi có chút không quen.

May mà ban ngày Trình Dã phải đến trường, tối hơn chín giờ mới về.

Cậu ta khá khéo tay.

Buổi sáng dậy sớm nấu bữa sáng, tối về muộn cũng không quên hâm sẵn ly sữa cho tôi.

Đỉnh nhất là — cậu ta để ý thấy quầng thâm mắt tôi ngày càng đậm, thế là ngày nào cũng giục tôi đi ngủ lúc 10 rưỡi.

Là tôi không muốn ngủ sao?

Chỉ là tôi không ngủ được thôi.

Tôi bảo cậu ta đừng lo chuyện bao đồng nữa, lo mà học hành đi.

Cậu ta ấy vậy mà lại tỉnh bơ đáp:
“Thức khuya ảnh hưởng phát triển, không phải chị nói rồi à?”

Tôi cứng họng.

Tôi còn cần phát triển nữa chắc?

Thế là nửa tháng sau, tôi ngày nào cũng căn đúng giờ tắt đèn, rúc chăn chơi điện thoại trong im lặng.

Cậu ta đứng ngoài cửa, bật cười khẽ:
“Tốt nhất là chị đang ngủ thật.”

Tôi: “r……”

Ngoài mấy chuyện đó ra, chúng tôi chẳng có xích mích gì.

Sống rất hòa thuận.

Hôm đó, như thường lệ, Trình Dã nấu xong bữa sáng rồi đến trường.

Tôi ngồi một mình trước bàn, ăn trứng cuộn.

Điện thoại đổ chuông — là một số địa phương quen thuộc.

“Dạo này em sao rồi?”
Giọng anh ta vẫn dịu dàng như ngọc, ấm áp mà xa cách.

Là giọng của Cố Dữ.

“Cũng… ổn.” Tôi trả lời qua loa.

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, tiếng ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn vang lên đều đều — “tạch, tạch.”

Tự dưng, tim tôi thấy bất an.

“Bây giờ là sáu giờ sáng,”

“tháng trước, em còn ngủ đến tám giờ mới dậy.”

Ngừng một chút, anh ta không chút nể nang vạch trần tôi:

“Ngôn Ngôn, đừng nói dối anh.”

Tôi im lặng.

“Đến bệnh viện một chuyến đi, anh sẽ kê lại thuốc cho em.”

“…Được.”
Tôi dường như chẳng tìm được lý do để từ chối.

Thế giới này, nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ.

Ví dụ như — bác sĩ điều trị chính của tôi lại chính là người yêu cũ thời đại học.

Lại ví dụ —

vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy Trình Dã đứng trước cổng trường bên cạnh.

Bên cạnh cậu ta, còn có một cô gái đang đứng.

Ngũ quan cô ta…trông quen quen.

11

Tôi đứng bên kia đường, lặng lẽ nhìn họ.

Cô gái kia kiễng chân, ghé sát tai Trình Dã thì thầm điều gì đó.

Khuôn mặt đỏ bừng, còn định hôn lên má cậu ta.

Trình Dã nghiêng đầu né tránh.

Sau đó, tôi dời mắt khỏi họ, lặng lẽ lên xe, lòng trĩu nặng.

Tôi suýt nữa đã quên mất — Đường Khinh Khinh, là con gái của mối tình đầu kiêm vợ tái hôn của ba tôi, dì Tần.

Ba tôi đến đón cô ta tan học.

Nhưng rõ ràng… tôi vẫn nhớ rất rõ, có một lần trời đổ mưa như trút, tôi trú trong buồng điện thoại, gọi cho ông.

“Ba, con quên mang áo mưa… ba có thể đến đón con một chút không, con đang ở…”

Giọng tôi khi ấy, có thể nói là tha thiết van nài.

Nhưng còn chưa nói hết câu, ông đã cắt lời:

“Ba đang rất bận, không đi được! Con không biết mẹ con đang cần tiền chữa bệnh à? Ba mà đi thì sẽ bị trừ lương, con hiểu không?”

Trên trời, tiếng sấm vang rền từng hồi, cuồn cuộn dữ dội.

Tôi cầm chặt ống nghe, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút lạnh lẽo.

Tầm nhìn bắt đầu nhòe đi.

Ba tôi — vào một ngày nắng đẹp nhất, đã đến đón con gái riêng của vợ sau tan học.

Còn tôi… sớm đã bị lãng quên trong cái đêm mưa tầm tã năm ấy.

Xung quanh xe cộ nườm nượp, tiếng ồn ào nhấn chìm cả tiếng bước chân của Trình Dã,
khiến cậu ta đã đứng trước mặt tôi lúc nào mà tôi không hề hay biết.

“Đến đón tôi tan học sao?”
Cậu ta cười hỏi, trong mắt lấp lánh một tia vui mừng.

Tôi né tránh ánh mắt cậu ta, khẽ lắc đầu:
“Tôi có việc rồi, cậu về trước đi.”

Không khí bỗng chốc lạnh xuống.

Ánh mắt Trình Dã dần tối lại:
“Việc gì? Tôi đi với chị.”

“Tìm đàn ông hẹn hò đó, cậu muốn đi cùng à?” Tôi bật cười trêu chọc, cố ý nói nhẹ bẫng,
trong lòng chỉ mong cậu ta bỏ đi càng nhanh càng tốt.

Quả nhiên, cậu ta nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi quay người bỏ đi không nói một lời.

Tôi cũng xoay lưng, định băng qua đường.

Bất ngờ — một đôi tay siết chặt vòng qua eo tôi, kéo tôi vào một vòng tay ấm áp.

“Được thôi, đi chung đi.” Cậu ta cúi đầu, khẽ cười bên tai tôi:
“Ba người, chẳng phải càng kích thích hơn sao?”

Tôi suýt nữa buột miệng chửi thề mấy câu.

Đúng lúc đó, tôi liếc thấy ở góc đường bên kia — ba tôi và Đường Khinh Khinh vừa hạ kính xe xuống, đang nhìn về phía này.

Thế là tôi túm lấy cổ áo Trình Dã, kéo mạnh xuống, ép cậu cúi đầu trước tôi.

“Cậu đúng là có bệnh đấy, Trình Dã.”

Cậu ta nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên:
“Ừ, bệnh mang tên chị đấy.”

Hương hoa dành dành vương trên tóc tôi, quẩn quanh mãi không tan.

Tôi hôn lên môi cậu của cậu ta.

Trời biết tôi làm vậy là vì gì — là phát tiết, hay là trả thù?

Tôi chẳng muốn nghĩ nữa.

Dù sao tôi cũng là kẻ điên, đang lúc còn tỉnh táo, làm vài chuyện điên rồ — thì đã sao chứ?

Hôn đến cuối cùng, tôi nếm thấy vị máu trong miệng.

Những đầu ngón tay lạnh mát khẽ lướt qua môi tôi.

Trên đầu ngón tay trắng nõn, vương lại một vệt đỏ rực.

Làm cho tất cả — trở nên kiều diễm đến chói mắt.

“Cắn tôi à?”
Cậu ta cau mày nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý.

Còn tôi thì bình thản, thậm chí còn nở một nụ cười đầy thích thú, có chút tinh quái.

Cậu ta liền đáp trả bằng cách cắn nhẹ lấy dái tai tôi, như để trả thù:
“Phát điên rồi sao? Thế thì tôi đồng ý điên cùng chị.”

error: Content is protected !!