TỪ NẠN NHÂN ĐẾN BÀ CHỦ: CUỘC ĐỜI MỚI TRONG LÂU ĐÀI MA CÀ RỒNG – CHƯƠNG 6: END

39. 

Bởi vì cuộc sống trong lâu đài quá mức thoải mái, tôi trở lên tròn trịa trông thấy. 

Nhưng Louis hắn ta lại vẫn gầy như vậy. Làm ma cà rồng cũng tuyệt thật chứ, một ngày ba bữa huyết vịt, mà vẫn cứ không tăng cân. Thường xuyên đến Địa Trung hải tắm nắng, mà làn da vẫn không đen đi tí nào. 

Chúng tôi, một người, một huyết tộc, đã trải qua những ngày chỉ biết đến có mỗi một việc, đó là ăn và ăn. 

Vào một ngày, không còn dầu, muối, nước sốt, và giấm nữa. 

Tôi dùng thìa gõ vào một cái chai rỗng: “Hết muối rồi.”

Louis còn không thèm ngẩng đầu, hắn ta thản nhiên “Ồ.” một tiếng. 

Tôi lại gõ gõ một lần nữa. Hắn ta mới từ từ ngẩng đầu lên: “?”

Tôi hắng giọng, “Đôi cánh đen của ngài thật ngầu quá.”

Louis: “…….?”

“Cho nên, người có muốn hay không cân nhắc đi ra ngoài bay vài vòng, phơi nắng, nhân tiện mua một chút muối, xì dầu.”

Hắn với vẻ mặt không thể tin được: “Ngươi bảo ta, huyết tộc công tước đi ra ngoài mua mắm muối, nước tương của những tên bán hàng rong ngoài kia sao?”

Tôi nói một cách rất tự nhiên: “Chứ sao, ngươi còn muốn có cơm ăn hay không?”

Hắn ta giang rộng đôi cánh: “Được rồi. Ta đi.”

40. 

Lúc Louis mang gia vị trở về, hắn đưa ra một cành hoa tường vi: “Ta tiện tay hái được.”

Tôi còn đang bận chiến đấu với đống xoong nồi và một bát huyết vịt, quay người lại nhìn qua loa một cái, theo bản năng hỏi: “Thêm Huyết vịt cho ngươi nhé?”

Louis xoa xoa trán. 

Hắn bước đến sau lưng tôi, nhẹ nhàng cài bông hoa tường vi lên tóc cho tôi. 

“Hái cho ngươi.”

Hết! 


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!