TỪ NẠN NHÂN ĐẾN BÀ CHỦ: CUỘC ĐỜI MỚI TRONG LÂU ĐÀI MA CÀ RỒNG – CHƯƠNG 4

27. 

Lúc hắn ngẩng đầu lên, hai răng nanh đầy máu. 

Lông mày hắn nhăn lại: “Ngọt quá.”

Ăn ngọt mỗi ngày, lượng đường trong máu có thể không cao hay sao. 

Tôi có chút tò mò: “Mùi vị như thế nào?”

“Có vị hoa hồng.”

Hắn cúi đầu, lại uống thêm một ngụm nữa.

Tôi cảm thấy đầu mình choáng váng, đẩy hắn ra: “Có thể hay không giữ lại lần sau uống tiếp?Người như này là tát ao bắt cá. Phí phạm quá rồi!”

Hắn ngừng lại. 

Tôi ngước lên nhìn, mới phát hiện, Chiếc áo sơ mi trắng của hắn ta nhuốm đầy máu, khắp tay hắn cũng vậy. 

Tôi lau gáy. 

Đều là dịch thể màu đở dính chặt. 

Thì ra lúc hắn phát điên, hắn sẽ chơi với máu. 

“…..Thứ này, là máu gì?.”

Hắn cười xấu xa, ngữ điệu chậm rãi: “Máu, người.”

“………”

Nói thật lòng, sống ở đây nửa tháng, trong bán kính mười rặm, ngoài hai tên thợ săn ma cà rồng đó ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy con người. 

Thấy tôi không trả lời, hắn nói: “Ta có phải rất đáng sợ không?”

Không đáng sợ. 

Mặc dù toàn thân đều là máu, nhưng hắn bây giờ, lại làm cho người ta cảm thấy, có một loại cảm giác đẹp đến mức rung động lòng người. 

Vì hắn ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi vẫn nên là hợp tác với hắn đi: “Đáng sợ.”

Hắn lại bắt đầu cười: “Các ngươi đều sợ ta.”

“Vâng, đúng rồi, người nói rất đúng.”

Hắn bây giờ, giống như một người bình thường uống say vậy.

“Bốn trăm năm trước vào ngày trăng tròn, ta đã cắn chết rất nhiều hiệp sĩ trong trang viên.” Ngữ điệu của hắn ấm áp, đầu ngón tay lướt nhẹ trên má tôi. 

Hết cứu rồi!

Hắn sắp nói ra bí mật rồi. 

Đợi hắn tỉnh dậy, tôi phải làm thế nào để đối mặt với hắn đây.

Tôi nhanh chóng bịt miệng hắn ta lại: “Đừng nói nữa!”

Hắn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tay tôi ra: “Ta chỉ muốn nói, ta cũng đã từng là con người.”

Xong rồi. 

Tôi bịt tai lại bằng tay. 

Dưới ánh trăng, hắn hùng hồn nói, khoé mắt càng ngày càng đỏ, giống như có thể nhỏ ra máu. 

Nhưng một câu tôi cũng không nghe thấy. 

Quy tắc sinh tồn của hoàng cung Đại Lương: kHÔNG NGHE, KHÔNG THẤY, TÔI CÁI GÌ CŨNG KHÔNG BIẾT.

28. 

Khi mặt trời mọc, hắn ta cũng đã tỉnh. Con ngươi và mái tóc cũng chuyển sang màu đen, giống như được nhuộm bằng mực. 

Khi tầm mắt của hắn rơi vào tôi, hắn ngừng lại một lúc.

“Ta không giết ngươi?”

Mới sáng sớm đã nói những lời xui xẻo như vậy rồi?

“…….Người vẫn chưa giết ta.”

“Vậy ta đã làm cái gì?”

“Chơi máu, chơi tới mức mà toàn thân đều là máu, còn nhầy sang người ta. Lãng phí biết bao, người có biết nhiêu đây cũng có thể làm một món ngon không?Có thể làm Mao Huyết Vượng đó!”

Hắn trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Còn gì nữa?”

Tôi lắc đầu như một cái trống lắc: “Hết rồi, thật sự hết rồi.”

Quầng mắt thâm lại, giọng nói khàn khàn: “Nhưng mà ta nhớ, ta đã nói với ngươi về thân thế của ta.”

“Nhưng người có thấy hay không, ta đã bịt tai lại rồi.”

“……”

29. 

“Ta đã từng là con người.” Lông mi hắn rủ xuống. Ánh sáng lờ đờ chiếu lên đôi lông mày và đôi mắt thanh tú. 

Tôi ngồi xuống bên cạnh và lắng nghe. 

Nếu như hắn cảm thấy cần thiết, tôi thậm chí có thể ghi chép lại. 

“Mẹ ta là nữ công tước. Bà ta từ chỗ huyết tộc biết được bí quyết trẻ mãi không già, đó là dùng máu người. Từ đó, bà ta có một làn da trẻ đẹp. Bà ta tắm gội trong máu và sinh ra ta. Từ nhỏ ta đã khát máu, nhưng ta vẫn là con người. Ngoại trừ việc uống máu theo yêu cầu của bà ta mỗi ngày ra, ta cũng giống như bất cứ người bình thường nào khác.

Sau đó việc làm của bà ta đã bị phát hiện, và bà ta đã bị tấn công bởi các hiệp sĩ. Đêm trăng tròn, lưỡi kiếm của hiệp sĩ xuyên qua tim bà ta. Máu tim rơi xuống khắp cơ thể ta. Ta đột nhiên phát điên, giống như ma cà rồng.”

Hắn nhìn tôi, minh mẫn và bình tĩnh: “Bà ta là một người ghê tởm.”

Mặc dù nhìn hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng, hắn ta lúc này trông thật sự cô đơn và đau thương. Tôi nhẹ nhàng cầm nhẹ ngón áp út của hắn. 

Hắn như sững người một lúc.

“Sau khi bà ta chết, huyết tộc không nhận ta, con người cũng không chấp nhận ta. Có những lúc ta muốn chết mà không thể chết được.”

“Vậy người bây giờ ______”

Hắn rõ ràng là công tước rất được kính trọng của huyết tộc cơ mà. 

Hắn nhếch môi cười: “Ta đánh bại bọn họ rồi.” Sức mạnh tối cao thật tốt. 

“Nhưng sau này, mỗi dịp trăng tròn, ta đều sẽ phát điên một lúc, ta chỉ tới lúc đó mới cắn người.”

Hắn nói lời này, giống như đang muốn nói: “Ta là một con ma cà rồng tốt” vậy.

“Sau ngày trăng tròn, ta sẽ rất yếu. Thợ săn muốn giết ta, chắc có thể là hôm nay rồi.”

Ngữ điệu trầm xuống. đột nhiên có tiếng súng vang lên. 

“BANG” một tiếng, đèn ở phía sau Louis bất ngờ rơi xuống. 

Ánh sáng lại càng trở lên mờ mịt.

30.

Louis thản nhiên nhướng mi nhìn người tới. 

Thợ săn huyết tộc đang đứng ở cửa, tay run run cầm khẩu súng trên tay. 

Nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ta phấn khích tới mức hét lên một tiếng: “Công chúa điện hạ.”

Không phải,

Ta quen ngươi sao?

Dựa trên những gì tôi biết về Louis, hắn ta luôn có ý muốn chết, tôi cảm thấy, phát súng tiếp theo, hắn ta có khả năng sẽ không tránh. 

Sống mà mệt như vậy, chết sẽ là mong muốn của hắn ta. 

Tên thợ săn đưa tay lên, lại một phát súng tiếp theo.

Louis từ từ đứng dậy, vòng tay qua eo tôi. Quay người lại, đạn súng bạc vừa lúc sượt qua chiếc áo choàng đen của hắn. 

“Đừng sợ.”

“Người không muốn chết nữa à?” Tôi ngước mắt nhìn hắn. 

“Ừm,” Hắn nhướng mày, nhìn tôi: “Bây giờ ta không muốn chết nữa.”

Hắn ôm lấy tôi và bay lên, đôi cánh màu đen rộng hai mét, trước khi đợi thợ săn phản ứng lại, chiếc giày của Louis đã giẫm lên vai của tên thợ săn. Người đàn ông vạm vỡ bất ngờ ngã xuống đất, một chân giẫm phải khẩu súng đã nằm lăn lóc dưới đất từ lúc nào.

Tên thợ săn kinh hãi bò dậy, hướng bên ngoài hét to: “Jonah! Horrace.”

Hắn ta với vẻ mặt buồn ngủ: “Đừng hét nữa, bọn họ đều bị thuộc hạ của ta thu phục rồi. Đã lâu như vậy, các ngươi vẫn cho rằng một khẩu súng có thể hạ được ta sao?”

Giả dối thật. 

Nhưng, quá mức ngầu đi. 

error: Content is protected !!