TỪ NẠN NHÂN ĐẾN BÀ CHỦ: CUỘC ĐỜI MỚI TRONG LÂU ĐÀI MA CÀ RỒNG – CHƯƠNG 2

9. 

Louis cõng tôi, bay qua sông núi. Đây quả thực là thời tiết tốt, ánh sáng mặt trời gắt. thật tốt cho việc phơi ớt. 

Tôi dành thời gian nghĩ những việc linh tinh này, cũng cảm thấy không còn chóng mặt nữa. 

Louis nói: “Ngươi mất hồn rồi, đang nghĩ gì vậy.”

Tôi buột miệng: “Cái thời tiết này, rất thích hợp để phơi ớt.”

“Ớt?” Hắn nhíu mày. 

“Lúc chiên huyết vịt có thể thêm nó vào, sẽ rất ngon đó.”

Hắn ta đột ngột đổi hướng bay, đưa tôi đến một đồn điền trồng ớt. 

“Đi hái đi.”

Tôi nhìn y phục không có lấy một cái túi của mình, thành thật nói: “Không lấy được” 

Hắn ta cởi chiếc áo choàng đang khoác trên người và nói: “Cho vào đây.”

Thì ra, tên ma cà rồng này cũng là người biết điều đấy chứ.

10. 

Tôi cầm một chiếc áo choàng đựng đầy ớt. 

Mang nó tới bãi biển để phơi khô. 

Louis vừa mãn nguyện lại vừa lười biếng, nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn ta, dưới ánh nắng hè gay gắt. Đôi mắt sâu thẳm, với con ngươi đen láy. Sống mũi cao như ngọn núi, làn da trắng tới nhợt nhạt như không có giọt máu nào. 

Sắc điệu lạnh lùng của hắn ta mang một cái gì đó rất cô đơn. Không tương thích với màu sắc ấm áp ở đây. 

Nhưng tại sao ma cà rồng lại thích tắm nắng chứ?

Không chết đúng không?

Tôi nhìn hắn ta: “Người cứ tắm nắng như vậy, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng chứ?”

Hắn ta thờ ơ nói: “Ta mạnh quá rồi, ánh nắng cũng không giết chết ta được.”

Đúng là có sức mạnh thì thật sự có thể kiêu ngạo như vậy. 

Tôi nói: “Ta muốn mua một ít gia vị.”

Hắn đưa tay lên, thản nhiên vén tóc sang một bên, tháo đôi hoa tai vàng trên tai đưa cho tôi: “Đi đi.”

Đôi bông tai lạnh ngắt, làm với tay nghề tinh xảo, được chạm khắc thành hình lưỡi liềm. 

“Đôi bông tai này cũng đẹp quá rồi, ta không lỡ mang đi đổi.”

Hắn ta với con mắt kinh thường,nhìn tôi ”Ngươi phiền phức thật”, lại muốn tháo chiếc trâm đá của hắn xuống.

Tôi vội vàng nói: “Ta có tiền rồi!”

Cuối cùng, tôi dùng một viên ngọc, đổi lấy vài bao lúa mì và chai lọ, gia vị.

Louis: “…….Ta không muốn xách những thứ này.”

Nhưng tôi đã mang mọi thứ tới trước mặt hắn ta, cho hắn ta thấy được ý nghĩa của việc “ Sức mạnh của ngọn núi đã vươn tầm thế giới.”

Suy cho cùng thì việc gánh gạo, cũng phải là do bản thân tôi gánh đi.

11.

Tôi xách đồ, Louis xách tôi. 

Chúng tôi bay lên bầu trời, giống như những chiếc chuông gió đung đưa. 

Bởi vì hôm nay rất mệt, sau khi về tới lâu đài, tôi đã chọn đi ngủ sau khi tắm xong. 

Nửa đêm, tôi bị đánh thức. 

Hắn ta giống như một bóng ma ở Liêu Trai, đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nhấc chân và đá vào cạnh giường. 

Xem ra, tâm trạng của hắn ta không tốt. 

Chắc có lẽ đêm nay hắn ta muốn ăn tôi rồi. 

Hắn nói: “Ta đói rồi.”

Trong chốc lát, tôi ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào hắn ta nói: “Ra tay đi, cho ta một cái chết thoải mái.”

“…..Huyết vịt.”

Ý gì đây! Tôi còn không ngon bằng Huyết vịt ư!

Hắn nắm lấy cổ áo tôi và nhấc bổng tôi lên: “Mau lên.”

“Ò, được.”

12.

Nửa đêm, tôi còn cặm cụi trong bếp để làm cho hắn ta một bát đậu phụ hầm huyết vịt. 

Trong tháng tới sẽ có những món mới như: Canh huyết vịt, lẩu huyết vịt, huyết vịt chua cay, huyết vịt xào cần tây, cháo huyết vịt,….”

Kết quả là, chỉ cần nhìn thấy huyết vịt thôi, tôi cũng muốn nôn. 

Louis nói: “Huyết vịt.”

Tôi: “Oẹ ____”

Louis: “Vậy thì huyết gà, huyết heo?”

“………Vậy thì có gì khác với huyết vịt cơ chứ?”

Hắn ta cúi người tiến lại gần tôi, trong mắt lóe lên tia sáng kinh người, trầm thấp nở nụ cười: “Vậy, huyết người?”

Tôi nghiêng cổ qua: “Cũng được.”

Hơi thở thơm mát của hắn phả vào bên tai tôi: “Ta muốn rắc muối, và đổ dầu ớt nóng…”

Hắn ta thật sự có thể nghĩ ra điều này. 

Nếu tên ma cà rồng này mà được sinh ra ở Đại Lương, bất kể thế nào thì hắn ta cũng có thể là một vị quan tàn ác, được mệnh danh là địa ngục trần gian. 

Tôi rụt cổ lại: “Bỏ đi, máu vịt thì máu vịt đi______oẹ.”

Nhưng hình như tôi lại làm mất khẩu vị của hắn ta rồi. 

Nghe thấy âm thanh này, hắn cau mày: “Thôi đi, mất khẩu vị rồi.”

13.

Tốt hơn là tôi nên làm một món gì đó khác. 

Trong trang viên này được trồng rất nhiều hoa hồng, tôi ngắt một nhánh hoa hồng, dùng nó làm bánh hoa. 

Buổi chiều, Louis đứng bên cành cây đã bị trụi lá, hắn ta tiện tay ngắt một cánh hoa, vò nát nó, nước hoa đỏ tươi chảy ra tay hắn, giống như máu. 

Hắn xoay người, dùng sắc mặt quá mức tái nhợt, hai mắt nhướng lên, cười lạnh nói với tôi: “Ngươi nghĩ ta sẽ không giết người?”

Tôi vươn cổ: “Cho ta một cái chết thoải mái là được.”

Ngay khi hắn ta định đưa tay bóp cổ tôi, tôi đã kịp đưa một miếng bánh hoa vào miệng hắn.

“Thử đi, ngon lắm đó.”

Hắn ta tỏ vẻ khinh bỉ, cắn một miếng trịch thượng. 

Chiếc bánh hoa được cắn trong miệng của hắn, nhìn trông thật lẳng lơ. 

Hắn ngừng tay lại. 

“Đĩa này, bỏ xuống.”

Sau đó hắn chỉ vào những bông hoa tươi tốt bên kia” “Bên kia, hái hết xuống.”

Tôi ngu ngốc nghiêng người về phía trước, chớp mắt: “Người không giết ta nữa?”

Hắn cười giễu cợt một tiếng: “Ngày mai giết.”

14. 

Ngày hôm sau, tôi dành cả buổi sáng để hái sạch cả vườn hoa hồng của hắn. 

Những bông không ngắt đều là những bông chưa nở hết. 

Tôi làm chả hoa hồng, bánh quy hoa hồng, trà hoa hồng, sốt hoa hồng, kẹo dẻo hoa hồng. 

Khi tôi và Louis đang cùng nhau uống trà chiều, một vị khách lạ đến. 

Đó là một ma cà rồng mặc trang phục hầu gái, mái tóc đen, làn da trắng. 

Louis đảo mắt: “Đây là Anna, nửa tháng sẽ đến cắt tỉa hoa hồng một lần.”

Đồng tử tôi đảo lộn: “Ồ.”

Nhưng mà bây giờ, hoa hồng chỉ còn lại một ít. 

Như này thì còn gì để cắt nữa, mất đi sự cô đơn ư. 

Cầm trên tay chiếc kéo bạc, cô hầu gái đầu như sắp nổ tung. 

“Công tước, đây….”

Louis liếc tôi một cái, nhàn nhạt nói: “Là Cô ta hái hết.”

Đây là sự chuyển giao mâu thuẫn rồi. 

Anna cằn nhằn, “Những bông hoa hồng này đã được trồng ở đây hằng trăm năm rồi, từ lúc ngài sinh ra, ngài sao có thể để người ta….”

chiếc thìa bạc đang cầm trong tay hắn đột nhiên rơi xuống đĩa, âm thanh chói tai. 

Anna bỗng chốc im lặng.

“Anna,” hắn đứng dậy, chiếc áo choàng quét sàn chạm vào tấm thảm màu máu.

Dưới ánh nến cũng có thể thấy được mắt của hắn trở lên mờ mịt tối sầm lại. 

“Ta không thích người khác nhắc tới nguồn gốc của mình.”

Giọng cô ta run run: “Là tôi đã đi quá giới hạn rồi, công tước.”

Trà chiều tôi cũng không thể uống nổi nữa rồi, 

Tôi luôn có cảm giác, đã chạm tới một số bí mật sẽ bị diệt khẩu. 

Tôi ngước mắt lên, Louis đang nhìn tôi.

Tôi theo bản năng nói: “Cái gì ta cũng chưa nghe thấy.”

Hắn lại cười khúc khích một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. 

“Ngươi thì có thể biết cái gì cơ chứ.”

15. 

Louis hai ngày nay đều không xuống lầu. 

Nói thật lòng thì, tôi rất sợ hắn ta sẽ làm ra những điều ngu ngốc. Mặc dù con dao của hắn ta sẽ không tự đâm chính mình. 

Tôi chỉ đành ở bên ngoài cửa phòng hỏi hắn: “Người đói không?”

Hắn ta giống như một cậu bé bướng bình trong giai đoạn dậy thì vậy. 

“Không ăn.”

Tôi nói: “Vậy ta có thể ra ngoài không?”

“Tuỳ ngươi.”

Khi tôi bước xuống cầu thang, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của hắn: “Nhớ quay trở về.”

16.

Tôi ở trong rừng. Hái được một rổ nấm, chuẩn bị nấu cho hắn ta một bữa súp nấm. 

Kết quả là, trên đường trở về, tôi nhìn thấy hai người đàn ông đeo súng sau lưng, cả hai người họ nhìn trông rất mạnh mẽ. 

Một người lên tiếng: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Rồi.”

“Khi có tiền thưởng, chúng ta chia đôi, ai bảo hắn không ngoan ngoãn ở trong rừng, lại còn bắt cóc công chúa do Đại Lương đưa tới cơ chứ.”

Tim tôi như ngừng đập, bước chân dần chậm lại, không dám phát ra tiếng động. 

Nói như vậy, hình như là nói về Louis đi. 

“Vậy còn công chúa, cô ấy vẫn còn sống chứ?”

“Sợ là đã biến thành xác ướp rồi.”

Tôi cúi đầu nhìn bản thân. 

Cuộc sống trong lâu đài quá là thoải mái đi, tôi còn béo lên nữa chứ. Nhưng, tôi cần phải trở về nhanh chóng. 

Đợi bọn họ đi xa rồi, tôi liền chạy như bay trở về lâu đài. 

17. 

Louis cuối cùng cũng xuống lầu rồi, hắn đứng ở trong sân, xoa xoa cánh hoa hồng trong tay. 

Tôi thở hổn hển chạy tới trước mặt hắn, một vài cây nấm trong giỏ rơi xuống. 

“Hình như sắp có thợ săn ma cà giống tới giết người rồi.”

Hắn nhìn chằm chằm vào cây nấm trong giỏ: “Cái này ngon không?”

“….” Tôi vuốt ngực, “Có vẻ như bởi vì ngươi bắt cóc ta, bây giờ họ sẽ giết người để lấy tiền thưởng đó.”

Hắn ta lấy một cây nấm từ trong giỏ ra, cẩn thận nhìn: “Muốn làm món gì?”

Tôi: “…”
Tại sao hắn ta một chút cũng không để ý cơ chứ?

Trầm mặc mấy phút, sự chú ý của hắn rời khỏi cây nấm: “Tới giết ta?”

Mặc dù bây giờ tôi cũng không muốn quan tâm tới hắn, nhưng vẫn nên là trả lời một câu:”Ừm.”

“Không tồi.” Nói ra một lời khen. 

Tôi không nói gì nữa. 

Bỏ đi, bản thân hắn cũng rất muốn chết cơ mà. 

Tôi cũng không thèm quan tâm nữa. 

error: Content is protected !!