BUÔN BÁN NGƯỜI ĐÁNG SỢ NHƯ NÀO – CHƯƠNG 12

59

Sau đó, Nam Ca bảo tôi sửa lỗi, bảo tôi đi đặt lại các bộ phận cơ thể

Tôi đặt từng cái một, cẩn thận từng chút một.

Ngay lúc này, một tia sét xé tan bầu trời gần phòng sưu tập, ngay sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, từ tường góc tây vang lên âm thanh của sấm sét, cả tòa nhà đều rung chuyển.

Tôi biết, Mạnh Hạo đã đặt sợi kim loại tôi làm lên rồi.

Nam Ca nhún vai: “Chết tiệt, hôm nay sấm sét mạnh thật đấy…”

Hắn ta lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi: “A Kỳ, cậu đi kiểm tra lại bộ ổn áp, bộ lọc, ống ổn áp, và cái kim châm sét trên tầng trên, tuyệt đối không thể mất điện…”

Tôi lắng nghe, tăng tốc độ sắp xếp.

Cuối cùng, đến lượt tôi phải đặt trái tim của Thẩm Châu Ngôn.

Nam Ca vẫn không có ý định tự tay làm.

Tôi giả vờ làm tay bị trượt, khiến trái tim của Thẩm Châu Ngôn “phịch” một tiếng rơi xuống đất.

60

Tôi hoảng hốt nhanh chóng tháo mặt nạ ra: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Tôi trông như bị dọa sợ, đứng im tại chỗ, không biết phải làm gì.

Nam Ca nở một nụ cười càng thêm đắc ý, hắn thích nhìn tôi hoảng hốt, thích sự quyền lực của mình khiến người khác khiếp sợ.

Hắn cười và nói: “Chuyện này có gì đâu, Nam Ca đâu có đe dọa cô, chỉ nói vài câu thôi mà. Nhưng mà, cô làm rơi trái tim người anh em tốt của tôi xuống đất, đó là lỗi của cô, Trịnh Linh…”

Biểu cảm của hắn chợt thay đổi, trở nên dữ tợn.

Hắn từ từ tiến lại gần.

Khi hắn chuẩn bị cúi xuống nhặt trái tim của Thẩm Châu Ngôn.

Ngay khi hắn vừa chạm vào trái tim, tôi lập tức kéo mặt nạ của hắn xuống, rồi dẫm mạnh lên trái tim của Thẩm Châu Ngôn.

Mọi thứ diễn ra thật bất ngờ.

Nam Ca ngay lập tức quỳ xuống đất, không ngừng ho khan.

61

Tôi nhân cơ hội đó, đá trái tim đến gần mũi hắn ta, hắn ta bắt đầu nôn mửa.

“Ầm… Ầm…”

Tiếng sấm lại vang lên, lần này gần hơn.

Âm thanh sấm từ góc tường phía tây gần như làm tôi đau tai.

Nam Ca khó thở, loạng choạng chạy về phía cửa.

Đột nhiên, bên ngoài hành lang vang lên một tiếng “vù…” — đó là âm thanh của dòng điện bị cắt đột ngột do quá tải.

Phòng lưu trữ bị mất điện, cửa bị khóa chặt.

Nam Ca không chịu nổi nữa, đầu óc hắn bắt đầu choáng váng, nôn mửa dữ dội.

Dần dần, hắn ngã xuống đất.

62

Tôi đeo mặt nạ, đứng nhìn hắn từ trên cao: “Chắc chắn là sau này, chú sẽ không có cơ hội tha thứ cho tôi nữa rồi, chú của tôi ạ!”

Nam Ca không thể thốt lên được lời nào.

Môi hắn co giật, như thể có điều gì đó muốn nói.

Hắn lại bắt đầu nôn mửa.

Hắn cố gắng quay người.

Tôi lập tức tiến lên, giẫm lên ngực hắn, không cho hắn lật người.

Những chất nôn kinh tởm của hắn dồn lại ở khóe miệng, ở cổ.

Tôi nói: “Mày biết mình thua ở đâu không? Thua ở cái sự tự mãn của mày đấy. Mày thích một mình độc chiến, mày nghĩ tao cũng giống mấy cô gái kia, bị mày dọa cho sợ, nghĩ rằng tao sẽ không dám đối đầu với mày, đúng không?”

“Khụ… khụ…”

Nam Ca nôn mửa ngày càng mạnh, chất nôn cũng ngày càng nhiều hơn.

Hắn bắt đầu không thở nổi.

Tôi cười khinh bỉ: “Kể từ khi nhìn thấy những cô gái mất mạng, tao đã thề trong lòng rằng nhất định phải giết chết mày….Tao hy vọng mày sẽ không thể thoát khỏi địa ngục! Mày biết không? Ban đầu tao thật sự định làm trò gì đó với bình formalin, nhưng sau khi mày cử người đi kiểm tra, tao mới nghĩ, nếu lỡ bị phát hiện thì sao? Có thứ gì mà mày không muốn người khác chạm vào không? Câu trả lời chỉ có một, đó chính là trái tim của Thẩm Châu Ngôn. Vì vậy, tao đã tiêm dung dịch formalin 95% vào trong trái tim của anh ta… Vào ban đêm, tao đã đổi nhãn tên. Tất cả chỉ để lừa mày mà thôi, và vừa rồi tao đã dẫm nát trái tim đó, formalin lập tức bay hơi hết rồi…”

“Khụ… khụ khụ… khụ…”

Ánh mắt của Nam Ca trở nên dữ tợn.

Hắn há miệng: “Cô không muốn trở thành kẻ xấu, đúng không? Cứu… cứu tôi… tôi sẽ nói cho cô biết, bác sĩ…”

63

Tôi cúi đầu: “Mày nói gì, muốn nói cho tao biết bác sĩ là ai sao?”

Nam Ca gật đầu.

“Khụ khụ khụ… ói…”

Ngực hắn lên xuống dữ dội.

Tôi cố gắng giữ chặt hắn.

Cả đống ói của hắn phun lên mặt nạ của tôi.

Chỉ cần một giây nữa, một giây thôi, hắn sẽ chết vì ngạt thở do chính ói của mình.

Chỉ cần một giây…

Nhưng tôi muốn biết bác sĩ là ai, vì vậy tôi từ từ buông lỏng hắn: “Nói đi, bác sĩ là ai, tao sẽ tha cho mày.”

Nam Ca chỉ tay về phía cái tủ.

Cái tủ đựng “Nhật ký của Thẩm Châu Ngôn.”

Tôi đẩy hắn đến gần cái tủ, dùng dấu vân tay và võng mạc của hắn mở cửa tủ.

Bên trong cái tủ, ngoài “Nhật ký của Thẩm Châu Ngôn”, còn có một tài liệu bí mật về báo cáo đánh giá tinh thần và phương pháp điều trị của tôi, tài liệu này có chữ ký ở góc dưới bên phải: Lily.

Rõ ràng, Lily là một người phụ nữ, chính là bác sĩ mà Nam Ca nhắc đến.

Tôi hỏi Nam Ca: “Cô ta là Hứa Thanh phải không?”

Nam Ca lắc đầu.

Tôi tiếp tục hỏi: “Cô ta đang ở đâu?”

Nam Ca yếu ớt giải thích: “Cô ấy gửi phương án điều trị cho chúng tôi một năm trước, rồi biến mất. Tôi chưa từng gặp… gặp cô ấy… Tôi nhắc đến bác sĩ, nhắc đến phương pháp ‘tái hiện cảnh tượng’ ngay trước mặt cô, chỉ để cô nghi ngờ Hứa Thanh, để cô tưởng cô ta là người của chúng tôi, khiến các người tự đấu đá lẫn nhau…”

64

Hừ!

Quả nhiên, Nam Ca đang giăng bẫy cho tôi.

Nhưng người phụ nữ đó, Lily, rốt cuộc là ai?

Nếu tôi có thể tìm thấy cô ta, cô ta có thể chữa khỏi cho tôi.

Vậy thì, tôi cũng sẽ không phải trở thành nhân cách thứ hai nữa.

Tôi muốn tìm cô ta, bất chấp mọi giá.

Đang suy nghĩ, Nam Ca lại bắt đầu ho, có vẻ như hắn sắp không qua khỏi.

Tôi không có phản ứng, chỉ nhìn hắn, quét những cơ quan vốn được đựng trong dung dịch formalin xuống.

Dung dịch lỏng chảy thành đống, khắp nơi là tai, mũi, cánh tay.

Các mô tổn thương vương vãi khắp nơi.

Tôi liếc nhìn xung quanh, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Những cô gái đã mất như đang ở xung quanh tôi, như thể họ đang chứng kiến tôi trừng phạt Nam Ca.

Tôi dùng chân đè chặt lên ngực Nam Ca, nhìn hắn ta đang vật lộn tuyệt vọng, nhìn hắn ta lật mắt trắng dã, nhìn đôi con ngươi gần như muốn lồi ra ngoài.

Cuối cùng, hắn ta không thể thở nổi nữa, không còn hơi thở.

Hai tay hắn mềm oặt, buông xuống đất.

Cả người tôi ướt đẫm, không thể kìm nén được nữa, nước mắt tràn khóe mi.

Tôi thật sự đã giết chết hắn!

65

Mấy chục phút sau, bên ngoài có tiếng động.

Tôi tháo mặt nạ, nằm trên mặt đất, giả vờ như đã trúng độc cùng với Nam ca.

Có ai đó bế tôi lên.

Có người đang gọi tên Nam ca.

Dựa vào hơi thở, tôi nhận ra người bế tôi là Mạnh Hạo.

Tôi được rửa dạ dày, được truyền một thứ gì đó vào cơ thể.

Cuối cùng, tôi đã sống sót.

66

Trong phòng bệnh, Mạnh Hạo đứng bên cạnh: “Trịnh Linh, mẹ của em đến rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào chăn giường, không động đậy.

Lúc này, tôi không còn sức để quan tâm đến mẹ mình.

Trong đầu tôi, vô số câu hỏi đang quay cuồng.

Tôi đang suy nghĩ.

Hiện tại, Mạnh Hạo có thể xem là người duy nhất thật sự thành thật với tôi, danh tính mật thám của anh đã được xác nhận không còn nghi ngờ gì nữa.

Tuy nhiên, còn Hứa Thanh, hành động kỳ quái, danh tính cũng rất mơ hồ.

Mạnh Hạo dường như cũng không biết rõ thực sự cô ấy là ai.

Còn vị bác sĩ kia, lại càng bí ẩn.

Cô ta thậm chí chưa bao giờ xuất hiện.

Suy nghĩ một hồi, tôi không có gì rõ ràng trong đầu, bèn lên tiếng: “Mạnh Hạo, anh có biết Lily là ai không?”

Mạnh Hạo cũng có vẻ bất ngờ: “Em biết Lily? Cô ấy là một mật thám cùng nhóm vớ Thẩm Châu Ngôn, rất bí ẩn, không ai biết danh tính thật của cô ấy, thuộc nhóm nào, Thẩm Châu Ngôn chết rồi cô ấy cũng biến mất…”

“Biến mất?”

Tôi nhíu mày: “Cô ta còn liên lạc với Nam ca một năm trước, vẫn đang đánh giá tình trạng tinh thần của tôi, còn dạy Nam ca cách khiến tôi biến thành nhân cách thứ hai, sao lại có thể biến mất được? Hơn nữa, nếu cô ta là mật thám, sao lại có thể liên lạc với Nam Ca? Còn Hứa Thanh, tôi cảm thấy cô ấy và Lily có mối liên hệ nào đó, tôi luôn không tin cô ấy thật sự đã phát điên.”

67

Mạnh Hạo nhìn tôi, cười một cách miễn cưỡng: “Trịnh Linh, những chuyện này tôi không thể thay em suy nghĩ được, em cần phải tự mình nghĩ ra.”

Tôi từ từ quay đầu, nhìn vào Mạnh Hạo, trên gương mặt anh là vẻ kiên quyết như thể đã chuẩn bị đối mặt với cái chết.

Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ ra một điều.

Tin nhắn mà mẹ tôi gửi đến.

Bà ta muốn giết Mạnh Hạo!

Giờ đây, khi Nam ca đã chết, có lẽ bà ta càng nóng lòng hơn.

Lúc tôi đang chìm đắm trong kế hoạch của mình, một giây phút tỉnh táo bỗng đến: “Mạnh Hạo, anh cần phải rời khỏi đây!”

Mạnh Hạo lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, Trịnh Linh, từ khi tôi làm nội gián, đã không còn kịp nữa. Hơn nữa, Nam Ca đã chết, cần có người nhận tội thay, tôi biết em có một kế hoạch hoàn hảo để giải thích cái chết của Nam Ca, nhưng mẹ của em, bà ta là một người phụ nữ rất đáng sợ, bà ta cần lý do để giữ vững vị thế trong nhóm buôn bán.”

Tôi nhìn Mạnh Hạo đầy khó hiểu.

Mạnh Hạo giải thích: “Nam Ca không phải là kẻ độc ác nhất, người độc ác nhất là mẹ của em. Em có biết bà ta đã đối xử với nội gián như thế nào không? Bà ta sẽ cho họ uống thuốc, loại thuốc đó ảnh hưởng đến sóng β trong não, khiến người ta vô thức nói ra sự thật. Bà ta đã cho tôi uống thuốc cách đây sáu tiếng… Tôi không thể tiết lộ nơi ẩn náu của những nội gián khác, Trịnh Linh, thân phận tôi đã bị lộ rồi, tôi chỉ có thể chết thôi.”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị mạnh mẽ đẩy mở.

Một nhóm người mặc đồ bảo hộ màu đen xông vào, không nói lời nào, họ liền đưa Mạnh Hạo đi.

68

Tôi hoảng hốt.

Mẹ tôi đã cho Mạnh Hạo thuốc khi tôi trong cơn mê do trúng độc nhẹ.

Họ sẽ ép Mạnh Hạo phải nói ra sự thật.

Tôi thở dốc, bò dậy khỏi giường, bước theo hướng mà Mạnh Hạo đã bị đưa đi.

Nhưng khi tôi vừa bước đến hành lang, tôi dừng lại.

Tôi không thể đi tiếp!

Những cô gái bị giam trong đại bản doanh cần tôi cứu.

Nếu tôi xuống đó, tôi sẽ hoàn toàn dính líu đến Mạnh Hạo.

Tôi sẽ bị gán mác là “nội gián” của những người khác.

Mặc dù tôi là con gái của bà trùm buôn bán, tôi vẫn không thể tránh khỏi sự nhắm đến của những người bên cạnh Nam ca.

“Mạnh Hạo…”

Tôi thì thầm trong lòng.

Lưng tôi dựa vào tường, từ từ trượt xuống.

Tôi đang cố thuyết phục chính mình.

Trịnh Linh, mày không thể xuống dưới đó.

Mày không thể hành động theo cảm xúc.

Mày không thể, không thể!


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!