BUÔN BÁN NGƯỜI ĐÁNG SỢ NHƯ THẾ NÀO – CHƯƠNG 10

39

Trái tim tôi như đang đi trên dây thép, chỉ cần một bước sai, tôi sẽ rơi vào vực sâu thẳm không đáy.

Tôi phải trả lời thế nào đây?

Nếu tôi đáp “Có”, thì chắc chắn Mạnh Hạo sẽ bị giết ngay lập tức!

Nếu tôi đáp “Không”, thì thuốc an thần không mạnh đến mức ấy, nó chắc chắn sẽ khiến nhịp tim, mạch đập và sóng β não của tôi thay đổi.

Tôi cảm thấy như mình sắp nghẹt thở, cơn đau ở ngực khiến tôi gần như không chịu nổi.

Tôi cố gắng làm dịu bản thân, quyết định đánh cược một phen.

Tôi vừa định thốt ra “Không phải”, thì Nam ca bỗng ném máy phát hiện nói dối sang một bên, rồi cười lớn: “Không cần kiểm tra nữa, Trịnh Linh, ha ha ha ha ha…”

Hắn ta cười như một kẻ điên, rồi nói: “Từ lâu tôi đã biết Mạnh Hạo là kẻ nằm vùng rồi! Mọi thứ tôi làm đều chỉ là muốn xem thử bản lĩnh, sự ứng biến và tâm lý của cô thôi, xem có đủ tiềm năng để thay thế tôi không…”

Hắn ta chống hai tay lên bàn, mắt đỏ ngầu, từng tia máu như mạng nhện phủ kín.

Trái tim tôi càng đau đớn hơn.

Một cảm giác xấu dự báo điều gì đó không lành.

Ngay sau đó, Nam ca mở miệng: “Mạnh Hạo, nhiệm vụ này giao cho cậu.”

40

Tôi ngồi trên ghế, chân đạp mạnh xuống mặt đất.

Nếu không cố gắng kìm chế, tôi nghĩ ánh mắt đầy thù hận của mình chắc chắn sẽ bắn ra ngoài.

Tôi nhìn thẳng vào Nam ca, hỏi: “Anh muốn đào tạo tôi trở thành người kế nhiệm, vì sao?”

Hắn nhìn lại tôi và đáp: “Mẹ của cô làm trong ngành logistics giữa Trung Quốc và Đông Nam Á, gia đình cô cũng không phải dạng vừa đâu, cô đã biến mất một thời gian dài rồi, đến giờ vẫn chưa nghe thấy tin gì từ họ, cô nghĩ là vì sao?”

Tôi đặt tay lên bàn, ngực tôi hơi phập phồng.

Tôi cảm thấy như thính giác và khứu giác đều biến mất, như thể có ai đó đang gọi tôi từ rất xa.

Không biết là Nam ca đang nói gì, miệng hắn mấp máy.

Tôi cảm thấy tiếng gọi đó ngày càng gần lại.

Đột nhiên, Nam ca vung tay trước mặt tôi.

Tôi chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại, rồi mở miệng: “Vì bà ấy là đồng bọn của các người!”

41

Nam ca cười: “Cái giả thuyết này thật táo bạo… Không hổ là con gái của Trịnh Uyển. Ngày xưa, tôi, mẹ cô, và ba cô cùng nhau sáng lập nhóm buôn bán này, giờ đã phát triển lớn mạnh, tiếc là ba cô đã qua đời từ lâu, không thể thấy được sự huy hoàng ngày hôm nay!”

Huy hoàng? Huy hoàng xây dựng trên xương máu của bao người sao?

Nhưng mà, Trịnh Uyển không phải là mẹ kế của tôi sao?

Có lẽ nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, Nam ca giải thích: “Trịnh Uyển là mẹ ruột của cô. Khi mang thai cô, bà ấy đang bị người Philippines truy sát, sau khi sinh cô ra, bà ấy đã để cô ở trước cửa nhà một giáo sư trong chuyến công tác tới Philippines, còn ba cô thì đã chết trong khi bị truy sát. Người ba hiện tại của cô chính là vị giáo sư đó.”

Những chuyện sau đó, không cần giải thích, tôi đã hiểu.

Mẹ tôi đã tìm được ba tôi, rồi kết hôn với ông ấy.

Hả!

Thảo nào tôi luôn cảm thấy bà đối xử với tôi đặc biệt thân thiết, chăm sóc tôi tận tình.

Hóa ra, tất cả chỉ là một âm mưu.

Bà ấy luôn lừa dối tôi!

Nước mắt chảy xuống khóe mắt, tôi run rẩy vì lạnh.

Nam ca vỗ vỗ vai tôi: “Đó là lý do tại sao tôi đối xử đặc biệt với cô, Trịnh Linh, cô rất thông minh, nhưng cô có một vấn đề tâm lý rất lớn, rối loạn cảm xúc hai chiều và tâm thần phân liệt đồng tồn… Sau này còn có xu hướng phân liệt nhân cách.”

42

Tâm thần phân liệt? Phân liệt nhân cách?

Nghe những từ này, tôi hoàn toàn không thể phản ứng ngay lập tức.

Tôi ngạc nhiên nhìn Nam ca.

Nam ca nhìn ra ngoài cửa, người bên ngoài lập tức mang vào một xấp báo cáo.

Đều là các chứng nhận chẩn đoán về tôi.

Trên đó ghi rõ, tôi quả thật mắc bệnh tâm thần phân liệt, sau này có xu hướng phân liệt nhân cách, và đã từng có lúc phân liệt thành bốn nhân cách.

Nhưng cũng đã được chữa trị.

Người đã chữa trị cho tôi là Thẩm Châu Ngôn.

Tôi lật từng trang, lật đến cuối… Tay tôi vẫn run rẩy…

Khi tôi đọc hết tất cả nội dung, cả người tôi như ngây ra.

Nam ca cười: “Cô vẫn luôn trải qua những điều này mà, không phải sao? Trịnh Linh, cả tôi và mẹ cô đều thấy cô có tài năng rất lớn, trên thế giới này, không có sự phân biệt giữa trắng và đen, chỉ có sự sinh tồn mà thôi!”

Tôi túm chặt cổ áo của hắn ta: “Vậy nên, anh đã cố tình dùng số điện thoại ảo để nhắn tin cho Mạnh Hạo, nói rằng Hứa Thanh sắp chết… rồi dẫn dụ tôi đến đây?”

Nam ca vẫn cười: “Đúng vậy, đây là điều tôi và mẹ của cô đã thảo luận với nhau. Chính cái nhân cách thứ hai, vốn rất thành thạo trong việc điều khiển các nhóm tội phạm, mới chính là con người thật của cô… Chính vì vậy chúng tôi mới áp dụng phương pháp “tái hiện cảnh tượng” để chữa trị cho cô. Trịnh Linh, cô sinh ra đã là một tội phạm hoàn hảo!!”

Tôi chống tay lên bàn, tay run rẩy không ngừng gõ lên mặt bàn.

Không, tôi không muốn thế này.

Tôi không phải là tội phạm, tôi không phải!

Tôi không muốn trở thành tội phạm.

Tôi là người tốt!

Tôi không phải kẻ xấu!

Tôi sợ hãi, cuộn tròn người lại… co mình thành một đống.

Giọng nói của Nam ca vẫn văng vẳng bên tai: “Tính đến hiện tại, phương pháp chữa trị này có vẻ hiệu quả, ánh mắt của cô đã thay đổi rồi, nói ra thì, ý tưởng này cũng là do cô ta nghĩ ra, cô ta quả thật xứng đáng là một bác sĩ giỏi!”

Cô ta?

Cô ta là ai?

43

Theo như những gì mà Nam ca nói, phương pháp điều trị có hiệu quả, thì người này chắc hẳn rất hiểu tôi.

Trước khi đến đây, nhân cách của tôi là nhân cách thứ nhất, hoàn toàn bình thường.

Sau khi đến đây, có thể ảnh hướng tới cảm xúc của tôi chỉ có Hứa Thanh và Mạnh Hạo.

Trong hai nhười này, ai là bác sĩ?

Nếu là bác sĩ, có nghĩa là người đó là người của Nam ca.

Cũng có nghĩa là người đó có thể chữa khỏi cho tôi, không để tôi trở thành nhân cách thứ hai.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi có một cảm giác “lạ lùng”.

Lúc này, điện thoại của Nam ca vang lên một tiếng “tít” nhẹ.

Tôi nhìn thấy trên màn hình hiện lên sáu chữ: “Nhanh chóng giết Mạnh Hạo.”

Cả trái tim vốn đã bất ổn của tôi giờ hoàn toàn hỗn loạn.

Tôi nín thở và xem Nam ca mở một phần mềm trò chuyện có tên là “Telegarm”, Hắn gửi một đoạn voice: “Không vấn đề gì, trong vòng 2 tuần tôi sẽ để cậu ta chết.”

44

Trái tim tôi, phủ đầy vết thương, từ từ xé một cái lỗ đẫm máu.

Nếu Mạnh Hạo bị giết, thì bác sĩ chắc chắn là Hứa Thanh.

Nhưng bây giờ rõ ràng là cô ta điên rồi mà.

Nhớ lại những gì Nam ca nói về việc sử dụng phương pháp “tái hiện cảnh tượng” để chữa trị cho tôi, liệu có phải nhân cách thứ hai của tôi trước đây đã giống như Hứa Thanh hiện giờ, điên rồ như thế này không?

Càng nghĩ, trái tim của tôi lại phập phồng không ngừng.

Lúc này, Nam ca vỗ nhẹ vào vai tôi: “Mạnh Hạo hình như đã liên lạc với cảnh sát bên ngoài, đã giao một đống tài liệu đi rồi. Mẹ của cô đang rất gấp gáp muốn giết cậu ta. Này, cô không có nhiều thời gian nữa , Trịnh Linh, cô chuẩn bị dùng cái gì để giết cậu ta đi!”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, không đáp lời nào.

Nam ca mỉm cười: “Đúng, chính là như vậy.” Hắn ta mở trừng mắt, gần như muốn lồi cả con ngươi ra ngoài, vẻ mặt vô cùng hưng phấn và đáng sợ.

Hắn chống tay lên bàn, đứng từ trên cao nhìn xuống, như một con rối xoay đầu nhìn tôi: “Đúng, chính là như vậy, ánh mắt đầy căm phẫn, xen lẫn thù hận. Trịnh Linh, cô có biết bây giờ cô trông như thế nào không? Cô giống như một tên biến thái. Nếu như bây giờ trên tay cô cầm một con dao, chắc chắn cô sẽ đâm tôi, đúng không? Ha ha, đây mới chính là cô, đây mới chính là con người thật của cô, Trịnh Linh…”

Tay tôi dưới bàn từ từ siết chặt.

Tôi nhìn hắn ta, khẽ cong môi lên, cố gắng hành động như một kẻ biến thái: “Không, nếu có một con dao, tôi sẽ đâm Mạnh Hạo đến chết.”

45

Trước khi giết kẻ thù, tôi phải cố gắng kiên nhẫn hết sức.

Nam ca ngây người ra.

Tôi dùng móng tay cào vào đầu ngón tay, tạo cảm giác đau đớn để giữ cho mình bình tĩnh.

Tôi nói: “Tôi cần kim loại dẫn điện mạnh nhất trong căn cứ, trong vòng mười ngày, tôi sẽ ép Mạnh Hạo chủ động khai ra những tài liệu anh ta đã giao cho ai và liệu anh ta có đồng bọn hay không.”

Nan ca “Hừ” một tiếng, nghiêng đầu: “Cô cần kim loại dẫn điện mạnh nhất làm gì? Cô muốn giật chết Mạnh Hạo à? Ha ha… Mười ngày sao? Trịnh Linh, tôi không biết giờ cô có bao nhiêu phần “nhân cách thứ hai”, nhưng mà, tôi sẽ để cho cô thử.”

Tôi gật đầu.

Trên đường về, cả người tôi liên tục run rẩy.

Trong phòng, Hứa Thanh vẫn như mọi khi, co ro ở góc tường.

Tôi tức giận túm lấy cổ áo cô ta: “Cậu là bác sĩ hay là gián điệp? Hứa Thanh, cậu đang làm việc cho băng nhóm này phải không? Có phải không?”

Hứa Thanh cười một cách quái dị, cô ta cứng ngắc nhếch miệng, mở rộng miệng ra như thể muốn xé toạc nó: “Ha ha ha.. Trịnh Linh, chúng ta về nhà thôi, về nhà đi, tôi sẽ dẫn cậu đến Vân Nam, này…”

Tôi thực sự vừa tức giận vừa đau lòng.

Tôi hoàn toàn không thể nào tìm ra câu trả lời từ cô ta.

Hiện trạng của cô ta lúc này giống như một kẻ điên thực sự.

Đột nhiên, cô ta ôm chặt lấy tôi: “Cậu nói sao, bác sĩ à, đúng rồi, có một bác sĩ, cô ta là kẻ xấu, cô ta ở trong phòng lưu trữ của Nam ca, này.. cô ta…”

46

Tôi muốn tiếp tục hỏi.

Nhưng Hứa Thanh lại bắt đầu nói lung tung.

Tôi cảm thấy dường như sắp sụp đổ, tôi ôm chặt cô ta lại: “Chúng ta là bạn mà, là bạn nhiều năm rồi… Hứa Thanh.”

Cuối cùng, tôi không tìm ra được kết luận gì cả.

Đêm khuya yên tĩnh, trong lòng tôi lại nảy sinh một suy nghĩ khác, có thể bác sĩ này là một người thứ ba, không phải Mạnh Hạo, cũng không phải Hứa Thanh.
Mà là Nam ca cố tình để lộ thông tin cho tôi, khiến tôi nghi ngờ Mạnh Hạo và Hứa Thanh.

Nếu Hứa Thanh cũng là gián điệp, thì tôi chính là công cụ mà Nam ca dùng để giết cả hai người họ.

47

Giống như khi hắn yêu cầu tôi kiểm tra xem Mạnh Hao có phải là một gián điệp ngầm hay không, căn bản là nó thực sự không quan trọng, hắn ta đã biết câu trả lời từ lâu rồi.

Hắn chỉ đang thử nghiệm lòng can đảm và chiến lược của tôi, để tôi giết Mạnh Hạo.

Hắn giống như một sợi dây, buộc chặt tôi.

Tôi bắt phải cắt đứt sợi dây này, giết chết hắn.

Sự việc này, không thể chậm trễ.

Một ngày sau, Nam ca đã đưa cho tôi một miếng bạc hỗn hợp.

Bạc có độ dẻo tốt, và độ dẫn điện và nhiệt của nó là mạnh nhất trong kim loại.

Lúc đó, tôi yêu cầu Nam ca phải tìm cho tôi kim loại ‘dẫn điện mạnh nhất’, nhưng hắn lại không đưa bạc nguyên chất mà lại là bạc hợp kim, có thể thấy hắn ta rất đề phòng tôi.

Hắn ta hỏi tôi: “Trịnh Linh, cô muốn kim loại dẫn điện mạnh nhất để làm gì?”

Tôi lừa hắn ta: “Để đối phó với Mạnh Hạo.”

Thật ra, là dùng để giết hắn.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!