1
Ngày đầu tiên bị sa thải, tôi nằm ở nhà cả ngày.
Bạn trai tôi nghe từ mẹ tôi về việc tôi bị sa thải, vội vội vàng vàng chạy tới, mua đồ bảo tôi đi xin lỗi.
“Đào Đào, em biết đấy, chú anh đã bỏ ra rất nhiều công sức mới giúp em tìm được công việc này, em bị sa thải rồi, anh không biết phải giải thích thế nào với gia đình.”
Tôi cảm thấy hơi buồn bực.
Mẹ tôi cũng gọi điện cho tôi, hỏi tôi có cần bà ấy nói chuyện với mẹ của Hứa Diên không, “Dù sao ngày xưa chúng ta là hàng xóm, mặc dù bây giờ họ đã trở nên phát đạt, nhưng dù sao cũng còn chút tình nghĩa xưa.”
Sự thuyết phục liên tục của bạn trai tôi và mẹ khiến tôi cảm thấy nếu như không cứu vãn công việc này, tôi sẽ trở thành kẻ tội đồ muôn đời.
Cuối cùng, tôi vẫn là đi đến nhà Hứa Diên.
2
Hoan Hoan là chị gái của Hứa Diên, cũng là bạn thân của tôi, mở cửa cho tôi.
Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy những bức tranh treo trên tường nhà cô ấy.
Theo lời Hoan Hoan kể, mấy bức đó có giá lên đến vài trăm…triệu.
Lúc đó tôi nghĩ đến những bức thập tự thêu ở nhà mình, mất hơn một nghìn tệ mà mẹ tôi đã tiếc rẻ mãi.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách giữa tôi và cậu ta.
Tôi lớn lên cùng với Hứa Hoan và Hứa Diên, hồi đó hai người họ sống ở nhà ông nội, nhà tôi thì thành hàng xóm với họ, mẹ của cô ấy mỗi mùa hè cũng sẽ đến ở một thời gian.
Ngày nhỏ, ba chúng tôi suốt ngày ở bên nhau nghịch ngợm.
Hứa Hoan luôn đối xử rất tốt với tôi, dù chúng tôi lên đại học rồi chia xa, cô ấy vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi.
Còn Hứa Diên từ nhỏ đã không thích tôi, tôi hồi trung học học theo người khác yêu sớm, nhưng nhờ cậu ta mà chẳng lần nào thành công, còn bị ba mẹ tôi phát hiện và đánh đòn nữa.
Trong lòng tôi tức giận, cuối cùng sau khi tốt nghiệp, không thể nhịn nổi nữa, lợi dụng kỳ nghỉ đông năm nhất, tôi đã dạy cho cậu ta một bài học.
“Xin lỗi, yêu sớm là không tốt, tôi làm vậy là vì tốt cho cậu.” Tôi vẫn nhớ như in lúc đó cậu ta khóc lóc, mắt đỏ ửng, nhận sai.
“Giờ mới biết sai à? Muộn rồi.” Trong cái phòng nhỏ của cậu ta, Hứa Diên đã kéo chăn khóc suốt cả đêm.
Tôi thề là lúc đó tôi thực sự định dạy cho cậu ta một bài học, nhưng không biết tại sao sau đó mọi chuyện lại biến thành tôi hôn cậu ta, lột đồ cậu ta…tình hình có chút mất kiểm soát.
Tôi phải thừa nhận, cậu ta từ trong ra ngoài đều là chàng trai đẹp nhất tôi từng thấy.
Lúc đó tôi như bị mờ mắt, làm những chuyện không nên làm.
Có lẽ tôi đã làm quá mức, sau đó khi về nhà trong kỳ nghỉ, tôi không còn gặp lại cậu ta một lần nào nữa.
Lần gặp lại sau này là tại buổi tiệc công ty tổ chức để chào đón ông sếp mới từ trên xuống.
Khi cậu ta đi ngang qua tôi, tôi nhận ra Hứa Diên ngay, nhưng hình như cậu ta có vẻ không nhận ra tôi.
Tôi còn thầm vui mừng trong lòng, nhưng rồi, tân quan nhậm chức không quên ra tay “thử lửa”, và ngay lần đầu tiên, cậu ta đã “đốt” tôi.
Cậu ta quả thực là người nhớ lâu.
3
Tôi đến nhà cậu ta, mẹ cậu ta thấy tôi cầm theo một bao quà lớn thì dịu dàng mắng tôi: “Đâu phải người ngoài, sao lại mang quà tới làm gì.”
“Lâu rồi cháu không tới thăm mọi người, quà này cháu mua cho ông bà ạ.” Tôi đứng im, cúi đầu lặng lẽ.
“Thật là chu đáo, ông bà đi du lịch rồi, tối này dì sẽ gọi video cho ông bà, chắc chắn họ sẽ rất vui khi biết cháu đến thăm, mấy năm rồi không gặp cháu.”
Nói thật, từ khi ông bà cậu ta chuyển đi, tôi đã thật sự rất lâu không gặp họ.
“Em trai con đâu, mau đi nói với thằng bé là Tiểu Đào tới rồi, hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chắc chắn có nhiều chuyện để nói lắm!”
Mẹ cậu ta mời tôi vào phòng khách ngồi, lúc đó Hứa Hoan lên tiếng: “Họ đã gặp nhau từ trước rồi, Hứa Diên nó thật là không biết điều, còn đuổi việc Tiểu Đào .”
Chà, không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Mẹ Hứa Diên nhìn Hứa Hoan, rồi nhìn tôi, như thể đã đoán được lý do tôi đến: “Thật là không hiểu chuyện, bảo nó xuống đây, mẹ phải mắng nó một chút.”
“Dì, thật ra cũng là lỗi của cháu, vì có một báo cáo số liệu bị sai, nên…” Tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại thấy hơi áy náy khi thấy dì bênh vực tôi như vậy.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ trên đầu: “Cậu cũng biết lỗi của mình rồi, vậy mà còn đến đây làm gì?”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Hứa Diên mặc đồ thể thao, tay nhét túi quần, lười biếng đi xuống từ tầng hai.
4
“Ăn nói kiểu gì thế hả, thằng nhóc này?” Dù dì đang mắng cậu ta, nhưng tôi trong lòng lại cảm thấy không thoải mái chút nào.
Có nhờ vả người khác, thật sự là trải nghiệm tệ nhất trong cuộc đời.
“Công ty đâu phải nuôi những kẻ lười biếng.” Hứa Diễn nói xong, đã đứng ngay trước mặt tôi, không dừng lại mà liếc tôi một cái rồi lười biếng ngồi xuống chiếc sofa ở phía bên kia.
“Em trai, mày thật là vô tình quá, chỉ vì một báo cáo bị sai mà đã đuổi việc Đào Đào, huống chi mọi người đều quen biết nhau mà.” Hứa Hoan không nhịn được nữa, tiến lại kéo tôi, lên tiếng bênh vực.
Hứa Diên ngẩng đầu nhìn Hứa Hoan một cái, rồi lại cười, ánh mắt lại chuyển đi: “Chị, cả ngày chỉ biết tiêu tiền mua túi xách, hiểu gì về công việc?”
“Mày…” Hứa Hoan bị cậu ta nói mà đỏ mặt, đành phải quay lại tố cáo với dì: “Mẹ, mẹ xem nó kìa!”
“Có gì thì nói cho đàng hoàng.” Dì trừng mắt với cậu ta rồi lại quay lại nắm tay tôi.
Tôi đứng đó, nhìn một cuộc chiến mà chính tôi đã gây ra, cảm thấy ngượng đến mức muốn đâm đầu xuống đất.
Tôi hối hận, lẽ ra tôi không nên đến đây.
Dù sau này có phải đi nhặt rác hay ăn xin, tôi cũng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
“Dì, thực ra cháu chỉ đến thăm nhà mình một chút, cháu nhớ ra là còn chút việc, cháu phải đi trước đây ạ.”
Tôi cố gắng mỉm cười, không để mình trông quá thảm hại.
“Đem đồ đi đi, ông bà tuổi đã cao, không ăn được đồ ngọt.” Cậu ta nói với giọng lạnh lùng.
Khi cửa đóng lại, tôi thở dài, cảm thấy cậu ta đã thay đổi rồi.
Thay đổi đến mức tôi như không còn nhận ra cậu ta nữa.
Để lại một bình luận