5
Anh ta bước đến gần tôi và giơ tay muốn ôm lấy tôi.
Tôi né tránh cái ôm ấy, bình tĩnh nhìn trong ánh mắt sững sờ của anh ta.
“Giang Ngôn, chúng ta chia tay đi.”
Năm chúng tôi tốt nghiệp, công ty của bố Giang Ngôn gặp phải chút vấn đề, chuỗi tài chính đứt gãy, đứng trước bờ vực phá sản.
La Kiều rất quyết đoán chia tay:
“Giang Ngôn, không phải là em không thích anh, mà là sau khi bố anh phá sản, chúng ta không còn cùng một thế giới nữa, anh hiểu không?”
Cô ta rời đi dứt khoát, Giang Ngôn uống hơi say, gọi điện cho tôi nói rằng anh ta đói.
Tôi vội vàng khoác áo, như bao lần trước, mua chút đồ khuya rồi mang đến dưới tòa nhà của anh ta, rồi lại bị anh ta cúi đầu hôn.
Sau đó, bố Giang Ngôn đi tìm mọi cách huy động vốn, dùng hết mối quan hệ, tích lũy được hai dự án lớn mới, kiên trì vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Rồi sau đó, Giang Ngôn vào công ty của bố anh ta, bắt đầu xử lý một số dự án.
Giang Ngôn có năng lực làm việc rất xuất sắc, bố anh ta cũng từng nói, khi Giang Ngôn kết hôn, sẽ dần giao công ty lại cho anh ta quản lý.
Giờ đây, Giang Ngôn có lẽ đã đủ xứng đáng với La Kiều rồi, phải không?
Giang Ngôn mím môi, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt lên được câu nào, chỉ đành buông tay, trông rất mệt mỏi và thất vọng.
“Đường Mẫn.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thâm đột ngột vang lên từ phía sau, ngay sau đó, anh ấy bước đến bên tôi, rất tự nhiên khoác vai tôi.
“Đến giờ vào làm rồi, tôi mang bữa sáng cho em đây.”
Tôi không nhìn lại ánh mắt đầy tổn thương của Giang Ngôn, quay lưng bước vào khuôn viên công ty mà không nói một lời.
Rẽ qua ngã rẽ đầu tiên, Lâm Thâm lập tức buông vai tôi ra:
“Được rồi, tôi không có ý định chiếm tiện nghi đâu, chỉ là giải pháp tạm thời thôi. Nhưng Đường Mẫn, sau này tôi có thể lái xe đưa em đi làm. Khu tôi ở cách em có 300 mét thôi.”
“Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm là được.” Tôi lịch sự từ chối, rồi nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Đợi chút, tôi sẽ chuyển tiền thuê nhà cho anh, còn phải phiền học trưởng giúp tôi trả tiền cho bạn anh nữa.”
Tối qua, khi nhận được tin nhắn từ nhà hàng, Lâm Thâm cũng vừa lúc gọi điện cho tôi.
Tôi do dự một lát rồi vẫn hỏi anh một câu, liệu anh có thể giúp tôi chuyển nhà không.
Lâm Thâm trả lời rất thoải mái, còn chủ động đề nghị có thể cho tôi thuê tạm căn nhà bạn anh không dùng trong vài tháng.
Tôi cảm kích Lâm Thâm vô cùng, nghĩ bụng sẽ mời anh ăn một bữa vào cuối tuần.
Còn những chuyện khác, những gì có thể tự giải quyết, tôi vẫn cố gắng không làm phiền anh.
Kế hoạch của tôi tưởng chừng rất hoàn hảo, nhưng vài ngày sau, sáng hôm ấy, trời bất chợt đổ cơn mưa to.
Tôi chống ô, cẩn thận bước ra khỏi cổng khu dân cư, thì một chiếc xe hơi đen quen thuộc từ từ dừng lại trước mặt tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Lâm Thâm: “Lên xe đi.”
Tôi cất ô đi, mở cửa xe một cách gọn gàng và ngồi vào trong.
Lâm Thâm cười nói: “Tôi cứ tưởng lần này em lại từ chối tôi.”
Tôi vừa thắt dây an toàn vừa cười đáp: “Tôi đâu đến nỗi không biết điều đến vậy.”
“Tôi đã giúp em mang bữa sáng, ở trong ngăn kéo đó, ăn đi, còn nóng.”
Lâm Thâm đối xử với tôi rất tốt, kiểu tốt vừa lịch sự vừa có phần thiên vị.
Đến mức sáng nay khi anh đưa tôi đến cửa công ty, tình cờ gặp cô lễ tân, cô ấy còn lén lút hỏi tôi: “Đường Mẫn, cô và Lâm Thâm có mối quan hệ gì à?”
Tôi cười xua tay: “Chỉ là tình cờ ở gần nhau, ngoài trời lại mưa, anh ấy tiện đường đưa tôi thôi.”
Buổi trưa, vì phải sửa một lỗi nhỏ nên tôi ở lại công ty lâu hơn một chút.
Cô ấy lại vào tìm tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Đường Mẫn, có người tìm cô bên ngoài.”
Ra ngoài tôi mới nhận ra, người đứng đó là Giang Ngôn.
Trong tay anh ta cầm một hộp cơm hai tầng, đứng cách tôi hai bước chân, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh sáng xuyên qua cửa kính một bên chiếu vào, làm cho khuôn mặt vốn đã đẹp của anh ta càng thêm sắc nét, tinh xảo.
Thời gian dường như luôn đối đãi đặc biệt với Giang Ngôn.
Ba năm qua, tôi đã trưởng thành nhanh chóng trong công việc bận rộn, nhưng cũng vì vậy mà mệt mỏi và cảm thấy già đi.
Còn anh ta, vẻ tươi trẻ tràn đầy sức sống của anh ta, giống như lúc ban đầu đã khiến tôi rung động.
Tôi đưa Giang Ngôn vào góc nhỏ trong phòng trà, nhíu mày hỏi anh ta: “Anh đến đây làm gì?”
Anh ta nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống bàn: “Trước đây em không phải nói thức ăn ở căn tin công ty không ngon lắm sao? Anh làm món em thích.”
Ánh mắt tôi liếc qua, rồi dừng lại trên đôi tay thon dài của Giang Ngôn đang cầm hộp cơm, trên đó có hai vết đỏ rõ ràng, giống như vết bỏng.
Anh ta vốn không giỏi nấu ăn.
Trước đây, việc duy nhất anh ta có thể làm là hâm nóng cơm rang trong lò vi sóng, hoặc nấu mì trứng cà chua cho tôi khi tôi tăng ca về muộn – đó là giới hạn của anh ta.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Giang Ngôn… chúng ta đã chia tay rồi, anh hiểu không? Anh vốn không thích tôi, vậy tại sao lại phải làm như vậy?”
Ký ức về việc anh ta cố tình dùng tôi để kích động lại ùa về, khiến trái tim tôi đau nhói, khiến tôi phải siết chặt tay bên cạnh người.
Giang Ngôn bước lên một bước, cúi đầu, môi mím lại nhìn tôi,
“Em cứ coi như anh bây giờ, bắt đầu lại, theo đuổi em, được không?”
Tôi lắc đầu.
Ánh mắt anh ta tối sầm lại, khuôn mặt trở lên tái nhợt.
Tôi không hiểu.
Vì sao, khi La Kiều đã quay về rồi, anh ta vẫn cứ tiếp tục quấn lấy tôi không buông?
6
Cuối cùng, Giang Ngôn vẫn ép buộc phải ở lại, mang hộp cơm đi.
Tôi đứng trong phòng, im lặng một lát rồi ngồi xuống, ăn bữa trưa.
Nói thật, không ngon lắm.
Kỹ năng nấu ăn của Giang Ngôn không thể nào tiến bộ nhanh đến vậy chỉ trong vài ngày tôi rời đi.
Nấm xào bị cháy, thậm chí còn quên cho muối.
Dọn dẹp hộp cơm xong, tôi trở lại bàn làm việc.
Lúc này, tôi thấy tin nhắn của Giang Ngôn gửi đến: “Ăn ngon không? Có chỗ nào không hợp khẩu vị của em không, lần sau anh sẽ cải thiện.”
Giọng điệu của anh ta tràn đầy sự thận trọng.
“Không ngon, lần sau đừng mang tới nữa.”
Tôi không để lại bất kỳ chỗ nào để nhượng bộ.
Giang Ngôn không trả lời ngay, phải một lúc lâu sau mới gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc mèo dễ thương, kết thúc cuộc trò chuyện này.
Tình trạng và giọng điệu giữa chúng tôi, không biết từ lúc nào, đã hoàn toàn đảo ngược.
Ngày hôm sau, vào buổi trưa, anh ta lại mang theo hộp cơm mới xuất hiện ở cổng công ty tôi.
Tôi kéo anh ta vào phòng trà, đối diện với ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, rồi vội vàng khóa cửa lại, lạnh lùng nhìn anh ta:
“Giang Ngôn, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Bàn tay anh ta ngừng lại giữa không trung, run rẩy một chút, rồi anh ta nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng:
“Tiểu Mẫn, em thật sự không thích anh nữa sao?”
Tôi không thể thốt lên lời.
Anh ta cố gắng mỉm cười một cách gượng gạo, đặt hộp cơm lên bàn, rồi lấy đi phần cơm mà tôi đã rửa sạch từ tay tôi:
“Vậy anh đi đây. Ngày mai muốn ăn gì, em có thể nhắn tin cho anh.”
Ngày hôm sau, vì phải làm nghiệm thu dự án, Lâm Thâm đến công ty tôi, bận rộn đến tận trưa mới xong việc.
Anh cười nói:
“Chúng ta cùng ăn trưa đi, buổi chiều tiếp tục làm nhé?”
Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng khi ra ngoài, đúng lúc gặp Giang Ngôn ở cửa.
Khi nhìn thấy Lâm Thâm đứng bên cạnh tôi, sắc mặt của anh ta lập tức biến sắc, từ đỏ ửng chuyển sang tái nhợt.
Tôi không nhìn anh ta nữa, chỉ im lặng cúi đầu, nhưng trên vai tôi lại cảm nhận được một lực nhẹ nhàng và ấm áp.
Là Lâm Thâm…
Anh ấy đang khoác vai tôi.
Cho đến khi chúng tôi bước vào thang máy, hoàn toàn rời xa tầm mắt của Giang Ngôn, anh cũng không buông tay, ngược lại, trong không gian yên tĩnh, anh khẽ lên tiếng:
“Có những người, chỉ khi nhận ra mình thật sự mất đi, mới bắt đầu hối hận. Nhưng cái hối hận đó, chưa chắc là vì thật sự yêu, chỉ đơn giản là không cam tâm mà thôi.”
Tôi quay đầu nhìn anh ấy: “Anh đang nói Giang Ngôn sao?”
Lâm Thâm im lặng trong giây lát, rồi thản nhiên thừa nhận: “Đúng vâỵ.”
“Học trưởng, có vẻ như… anh không thích anh ta lắm đúng không?”
“Lúc trước, khi cậu ta đến trường tìm em, tôi đã gặp mặt rồi. Trời nắng như vậy, em chạy đến mức thở không ra hơi, mà cậu ta còn chẳng nở một nụ cười.”
Nói đến đây, anh ấy bỗng quay người, dịu dàng vén những sợi tóc vụn của tôi ra sau tai, rồi chậm rãi nói:
“Đường Mẫn, bốn năm trước tôi đã thổ lộ với em rồi. Cậu ta đối xử với em như vậy, em nghĩ tôi có thể có thiện cảm với cậu ta hay sao?”
Vì Lâm Thâm đột nhiên cúi đầu, khoảng cách giữa tôi và anh ấy gần lại. Hơi thở ấm áp truyền đến trong không khí, mang theo một mùi hương gỗ nhẹ nhàng khiến lòng người cảm thấy bình yên.
Tôi khẽ mím môi, vừa định mở miệng thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng “ting”.
Thang máy đã đến tầng một.
Lâm Thâm nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối, nhưng vẫn lịch sự đứng thẳng người:
“Bỏ đi, đi thôi…”
Khi chúng tôi quay lại, Giang Ngôn đã không còn ở đó nữa.
Trên điện thoại cũng không có tin nhắn nào từ anh ta gửi đến.
Người này, cứ thế lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Một thời gian sau, thỉnh thoảng tôi nghe cô bạn học cũ ở trung học, Ninh Vy, nhắc tới anh ta.
Cô ấy nói rằng dự án mới của công ty nhà Giang Ngôn gặp phải chút vấn đề. Anh ta phải làm thêm giờ, nhờ có sự giúp đỡ của La Kiều, cuối cùng cũng giải quyết được.
Bố của Giang Ngôn cũng rất hài lòng với cô ta, hiện đang cân nhắc chuyện đính hôn giữa hai gia đình.
Tôi nhìn vào tin nhắn trên màn hình, tâm trí bỗng chốc trôi dạt đi.
Mãi đến khi Ninh Vy liên tục gửi mấy biểu tượng cảm xúc, rồi dè dặt hỏi tôi: “Đường Mẫn, cậu không sao chứ?”
Tôi mới tỉnh lại: “Không sao, vừa đi lấy sạc pin thôi. Cái đó chẳng phải rất tốt sao? Dù sao thì hồi đại học, Giang Ngôn cũng đã lên kế hoạch làm thế nào để cầu hôn La Kiều rồi.”
“Nhưng… cậu không buồn sao? Mình nhớ một tháng trước, cậu và Giang Ngôn vẫn còn bên nhau mà?”
Ngón tay tôi run rẩy trên màn hình, tôi cúi đầu, trả lời: “Ừ, chúng mình đã chia tay một thời gian rồi.”
Có lẽ nhận thấy không khí có chút gượng gạo, Ninh Vy vội vàng chuyển chủ đề, nói rằng cuối tuần sau có một buổi họp lớp trung học, cô ấy mời tất cả bạn bè hiện đang ở Thượng Hải, hỏi tôi có muốn đi không.
“Được, nhớ mang theo người thân đấy.”
Ban đầu tôi không để ý đến câu nhắc nhở này, cho đến sáng hôm đó, vào ngày họp lớp, Ninh Vy bỗng nhiên nói với tôi rằng có thể La Kiều sẽ đi cùng Giang Ngôn.Tôi cắn chặt môi, vốn định nói thẳng với cô ấy là tôi không đi nữa.
Nhưng đúng vào lúc đó, Lâm Thâm bấm chuông cửa nhà tôi.
Vì một lý do khó tả, tôi ngay lập tức cho điện thoại vào túi khi mở cửa, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Học trưởng, hôm nay anh có rảnh không?”
Để lại một bình luận