18
Trước khi giết ta, Sở Hằng từng nói rất nhiều lời.
Nhưng lúc đó đau đớn khôn cùng, ta chẳng nhớ được mấy.
Chỉ nhớ rõ nhất có câu:
“Nếu không có ngươi, nếu không có Tiết thị, ta và Nhược Nhược đã có thể bạch đầu giai lão!”
Kiếp này không có ta, không có Tiết thị.
Ta thật muốn xem thử, hắn và Liễu Nhược sẽ bạch đầu giai lão thế nào.
Trong gian phòng nhỏ, trà thơm lượn lờ khói sương.
“Phương Nam phát dịch, Thái tử điện hạ xin xuất chinh cứu nạn vốn là chuyện tốt, nhưng mà…”
“Mang theo nữ quyến, có thích hợp không?”
“Thích hợp hay không, nữ nhân ấy tuy còn chưa qua cửa, nhưng được xem là người phúc lộc tề thiên.”
“Nghe nói nàng ta còn biết y thuật, chưa chừng lại có thể tạo phúc cho bách tính!”
Trong trà lâu, những câu chuyện bàn luận thế sự chưa từng thiếu.
Sở Dư ngồi cạnh cười nhẹ:
“Thứ nàng bảo là kịch hay, chẳng lẽ chỉ thế thôi sao?”
Ta nâng mày, chậm rãi nhấp ngụm trà.
“Đương nhiên không chỉ vậy.”
“Trà thanh, Tiết Thục Nhân thuần hậu hơn trà, chỉ là người đời mù lòa.”
Sở Dư chợt bật cười.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Dung mạo người này quả thực tuấn mỹ, đặc biệt khi cười, nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt lại tăng thêm vài phần phong tình.
Mấy tháng nay thường xuyên cùng uống trà, lời nói biết tiến biết lui, ở chung hoà hợp.
Chỉ là…
Ánh mắt ta trượt xuống, quả thật hắn có chút gầy yếu quá mức.
Nhận ra ta đang nhìn, Sở Dư liếc qua chén trà của ta, nghiêng người rót thêm.
Một vị Hoàng tử, tuy buôn bán, trên người vẫn mang mùi mực nhàn nhạt.
“Hôm nay sao im lặng thế?” Hắn liếc ta một cái khi rót trà.
Không phải ta im lặng, mà là đang nghĩ về câu nói của Sở Hằng:
“Sở Dư chỉ là một kẻ vô dụng.”
Ta chợt vươn tay nắm lấy cổ áo hắn:
“Người… có sinh được không?”
Sở Dư khẽ run mi mắt, từ từ đặt chén trà xuống.
Ngước mắt nhìn ta, ánh mắt lặng như nước, nhưng nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt lại đỏ tươi đến kỳ lạ.
Hắn nắm cằm ta, cười nhẹ:
“Muốn thử không?”
19
Ta vẫn thật muốn thử.
Nếu như Sở Dư không sinh được, vậy toàn bộ kế hoạch của ta, chẳng phải sẽ thành công cốc sao?
Nhưng dù có điên cuồng đến đâu, cũng không thể thử nghiệm ngay trong quán trà được.
Một tháng sau, ta mời Sở Dư đi xem kịch, cuối cùng màn diễn cũng đã bắt đầu.
Thái Tử đi phương nam chống dịch, mang theo câm nữ mà hắn yêu thương không rời.
Không ngờ, câm nữ lại mắc bệnh dịch, mãi không thấy chuyển biến, trong cơn lo lắng, thái tử sai người đưa nàng trở về kinh.
Nàng trở về kinh cũng đã đành, ai ngờ, thái tử cũng quay lại.
“Điện hạ đã có dấu hiệu bệnh dịch, thiếp lại sắp mất mạng, sao có thể để điện hạ ở lại đó, đưa mình vào chỗ chết?”
Kiếp trước, Liễu Nhược với đôi mắt ngấn lệ, viết đơn trình bày trên giấy.
Một nữ tử mồ côi, chỉ biết vài chữ, nhưng chưa từng đọc qua sách vở.
Mọi người chỉ có thể im lặng, không nói nên lời.
Tướng quân thất trận còn phải bảo vệ lá cờ, thái tử điện hạ tự nguyện đi đến khu dịch, không những không cân nhắc đến sự an nguy, lại đem nàng câm nhiễm bệnh trở về kinh, còn bỏ mặc mọi người, tự mình bỏ trốn.
Hơn nữa, Thái tử đâu có mắc bệnh dịch, chỉ là cảm lạnh thông thường mà thôi.
Kiếp trước, chuyện này đã bị phụ thân giấu đi.
Những quan viên cùng đi đến vùng dịch đều là môn sinh của phụ thân, mà khi Sở Hằng còn chưa vào thành, phụ thân đã nhận được tin tức.
Ông lập tức ngăn người lại trong đêm, rồi lại sai người đưa về, nên sự việc mới không bị lộ ra ngoài.
Nhưng kiếp này, phụ thân không còn muốn giúp hắn nữa.
Liễu Nhược vừa dẫn Sở Hằng vào thành, thì ngay lập tức, tin tức về Thái tử khiến cả kinh thành như sôi sục.
Những lời chỉ trích Thái tử, chửi bới không ngừng, lan tràn khắp dân gian.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, mắng Thái tử hành vi không đoan chính, đức hạnh không xứng với vị trí.
Thực ra, những chuyện này, nếu chịu chi chút bạc, cũng có thể thay đổi.
Chỉ là chuyện này, không thể dùng tiền công.
Thái tử sau một thời gian mới nhận ra, trong suốt nửa năm qua, tư khố của hắn đã tan thành mây khói, người chết thì chết, kẻ bị phế thì phế.
Tư khố của hắn lại trống rỗng.
Hắn cũng không còn mặt mũi mà đi tìm người đòi bạc nữa.
Chỉ có thể để cho dư luận dần dần lan rộng.
[Chuẩn bị bước đi tiếp theo rồi.]
Ta liền gửi thư cho Sở Dư.
20
Ta phải vạch trần việc Liễu Nhược giả câm giả điếc này.
Sở Hằng luôn kiên định tin tưởng rằng, tình yêu của Liễu Nhược đối với hắn là thuần khiết.
Ở kiếp trước, Liễu Nhược đưa hắn trở về Kinh, sau khi sự việc qua đi, hắn chỉ khẽ thở dài một hơi:
“Nhược Nhược cũng chỉ là quá quan tâm đến ta mà thôi.”
Kiếp này không có ai giúp hắn xử lý hậu quả, không biết lúc này hắn có còn thốt ra được những lời này nữa chăng?
Sở Dư từ lâu đã cài cắm một số nha hoàn và ma ma trong Đông Cung, chỉ cần khéo léo một chút, để một người vốn đã biết nói mở miệng cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Ta vốn định lợi dụng sự kiện dịch bệnh để làm trò, chỉ cần dọa dẫm nàng ta một chút là đủ.
Ai ngờ, chưa kịp tính toán, lại có người tự mình rơi vào bẫy.
Theo lời đồn, chuyện xảy ra vào một buổi chiều tà.
Gần đây, Thái tử điện hạ bị dân chúng chê bai, bị quan viên chỉ trích, lại còn bị bệ hạ trách mắng, tâm trạng buồn bực đến cực điểm.
Đã năm ngày liền không ghé thăm Hoa viên yêu quý của mình.
Cung điện rộng lớn, có một hồ nước nhân tạo, có một cây cầu cong cong.
Tối hôm đó, Liễu Nhược như tên gọi của nàng ta, thân hình yếu đuối, tựa như cành liễu lay trước gió, ngồi trên lan can đá của cây cầu, vừa khóc, vừa làm dấu tay với Thái tử điện hạ:
“Là Nhược Nhược không hiểu chuyện, làm liên lụy đến điện hạ, Nhược Nhược nguyện ý chuộc tội.”
“Điện hạ, kiếp sau Nhược Nhược sẽ đền đáp tình sâu nghĩa nặng của điện hạ.”
Rồi “bịch” một tiếng, nàng ta nhảy xuống hồ.
Thái tử điện hạ, tình sâu nhưng mệnh bạc, đương nhiên cũng vội vàng nhảy theo.
Chẳng rõ là vì thời gian chọn không đúng, hay vì thái tử điện hạ vốn dĩ mắt mờ không nhìn thấy rõ.
Dù đã vật vã dưới nước cả nửa ngày, nhưng cuối cùng lại chẳng vớt được ai lên.
Kịch phải làm cho thật, mà Liễu Nhược quả thật không biết bơi.
Vùng vẫy một hồi, mà chẳng thấy bóng dáng ai tới cứu.
Đến lúc sinh tử cận kề, bản năng sinh tồn trỗi dậy, nàng ta bật lên tiếng thét lớn:
“Cứu Mạng! Cứu mạng! Điện hạ, điện hạ, Nhược Nhược ở đây!”
Nghe nói, thái tử điện hạ lúc ấy thần sắc vô cùng đặc sắc.
Chỉ tiếc, sự đặc sắc ấy xuất hiện ba lần, mà ta lại chẳng được chứng kiến lần nào.
Sau đó, trong Đông Cung, hoặc là tiếng quở trách giận dữ, hoặc là tiếng khóc thảm thiết.
Chẳng mấy ngày sau, lại có chuyện xảy ra tại chính điện.
Thái tử điện hạ quỳ rạp xuống, không thể đứng dậy: “Phụ hoàng, xin người thu hồi sắc chỉ.”
“Nhi thần muốn hoãn hôn!”
Để lại một bình luận