18
Lâm Tuế Tuế không thèm ngoái đầu mà bỏ đi, để lại tôi và Thẩm Dịch Chi nhìn nhau ngẩn ngơ.
Những gì anh ta đang phải đối mặt bây giờ, chính xác là những gì tôi đã trải qua trước đây.
“Thẩm Dịch Chi, còn nhớ hồi đó bạn của anh nói gì về tôi không?”
Thẩm Dịch Chi quay mặt đi, thân thể hơi run rẩy: “Xin lỗi, tôi không biết…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Anh biết hết mà, chỉ là vì chuyện đó không xảy ra với mình, nên anh không quan tâm thôi.”
“Thôi nào, đừng buồn nữa.”
“Nói thật, Lâm Tuế Tuế đối xử với anh còn khá tốt đấy.”
“Cô ta chỉ mắng anh có mấy câu, chứ có gửi anh cho mấy ông lão có sở thích kỳ quái đâu, đúng không?”
Tôi chỉ định an ủi anh ta một cách chân thành, nhưng không ngờ sắc mặt anh ta càng lúc càng tái nhợt.
“Không phải thế… Tiểu Hòa, em nghe anh giải thích, anh không hề có ý làm tổn thương em.”
“Anh đã sắp xếp tất cả rồi, trong phòng anh đã chuẩn bị sẵn thuốc mê, anh ta sẽ ngất trước khi làm gì với em, ngày hôm sau chỉ cần giả vờ…”
Anh ta giải thích một cách cuống cuồng, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như dao của tôi.
“Thật ra… thật ra lúc đó, anh đã bắt đầu có chút tình cảm với em rồi.”
“Bốp!”
Tôi tát anh ta bằng tất cả sức lực của mình.
Cảm giác một cái tát vẫn chưa đủ, tôi lại tiếp tục tát thêm mấy cái nữa.
“Giang Hoà!” Thẩm Dịch Chi tức giận, kinh hoàng trợn mắt nhìn tôi, nhưng lúc này anh ta hoàn toàn không thể phản kháng.
Tôi nén lại cơn giận, nói: “Anh có tư cách gì mà nhắc đến tình yêu?
“Anh đem tôi ném cho người khác là yêu, để bạn bè của anh sỉ nhục tôi là yêu, sống hai lòng là yêu sao?”
“Anh không hề yêu tôi, anh chỉ là khi phát hiện mình đã trở nên tàn tật, bạch nguyệt quang thuở nào không còn yêu anh nữa, anh chỉ muốn có một người yêu thương anh bằng cả trái tim.”
“Loại người ích kỷ như anh, có tư cách gì mà nói đến chuyện yêu?”
19
Kể từ hôm đó, Thẩm Dịch Chi không hề đến tìm tôi nữa.
Cuộc sống của tôi dần trở nên tự do hơn, thỉnh thoảng có người nhắc đến Thẩm Dịch Chi, bảo rằng anh ta đang sống không tốt lắm.
Nghe nói, Lâm Tuế Tuế ở trước mặt mẹ của Thẩm Dịch Chi vẫn còn đối xử với anh ta khá tốt, nhưng sau lưng thì lại đánh đập mắng chửi anh ta không ngừng.
Thẩm Dịch Chi chẳng hiểu sao lại có thể cam chịu đến mức này, bị bắt nạt đến thế mà vẫn im lặng chẳng nói gì.
Tôi đoán là anh ta thật sự yêu Lâm Tuế Tuế.
Thẩm Vũ Yên đã gọi cho tôi vài lần, trong lời nói đầy ẩn ý xem tôi như bạn thân tri kỷ.
“Nhìn cái cách Lâm Tuế Tuế đối xử với anh Dịch Chi, trước đây em thật sự nghĩ cô ta dịu dàng, hiền lành, ai ngờ lòng dạ lại độc ác đến vậy!”
“Chị Giang Hòa, nếu người lấy anh họ em là chị, chắc sẽ tốt hơn nhiều ý ạ.”
Tôi cười nhẹ một cái: “Đừng nói linh tinh, tôi và thẩm Dịch Chi là anh em thôi.”
Bên đầu dây bên kia, Thẩm Vũ Yên bĩu môi: “Có phải anh em ruột thịt đâu, dì chỉ nuôi chị vài năm thôi, mà còn chẳng có tên trong hộ khẩu nữa.”
“Chị Giang Hoà, hay là chị đi cướp chồng đi! Ngay vào mùng 10 tháng sau đi.”
Nghe cô ta nói vậy, mí mắt tôi giật giật.
Bất chợt tôi nhớ lại, trước khi tôi và Thẩm Dichj Chi kết hôn, Thẩm Vũ Yên thực ra không hề có ác cảm với tôi nhiều như bây giờ.
Sau khi tôi và Thẩm Dịch Chi kết hôn, cô ta bỗng nhiên thay đổi, và ngược lại, lại càng thân thiết với Lâm Tuế Tuế hơn.
Giờ đây, người kết hôn với Thẩm Dịch Chi là Lâm Tuế Tuế, liệu có phải…
Tôi hỏi một cách vô tình: “Vũ Yên, không phải là cô thích…?”
Lời còn chưa nói hết, bên kia điện thoại đã lập tức phủ nhận: “Sao có thể, làm sao mình lại thích anh họ được chứ?”
Im lặng một lúc lâu, Thẩm Vũ Yên ngập ngừng nói: “Thôi được rồi, đúng là có chút… nhưng mà anh ấy là anh họ ruột của em, làm sao có thể được.”
“Vì vậy, em muốn tìm cho anh họ một cô vợ tốt.”
“Chị Giang Hòa, chị thật sự không xem xét anh họ sao…”
Tôi mỉm cười, nói cho qua rồi lén lưu lại đoạn ghi âm.
“Tôi sẽ tới mà.”
Sự hưng phấn của Thẩm Vũ Yên vang lên, như thể cô ta không thể kiềm chế được niềm vui của mình.
Một tháng sau, tôi có mặt tại buổi lễ cưới.
20
Khi tôi đến nơi tổ chức đám cưới, Thẩm Dịch Chi đang bị Lâm Tuế Tuế đẩy ra để tiếp khách.
Thẩm Dịch Chi có vẻ rất xấu hổ, nghiến chặt răng: “Cô nhất định phải bắt tôi ra đây sao?”
Lâm Tuế Tuế vỗ một cái thật mạnh vào sau gáy của anh ta: “Còn nói thêm một lời nữa, tôi sẽ xé miệng anh ra đấy!”
Không ngờ quan hệ của họ lại tệ đến mức này.
Nếu họ còn có thể kết hôn, thì cũng phải cảm ơn mẹ Thẩm Dịch Chi, bà ấy cố tình muốn hành hạ Lâm Tuế Tuế.
Khi Thẩm Dịch Chi còn là người khỏe mạnh, bà chắc chắn không để cho một người như Lâm Tuế Tuế, xuất thân gia đình thấp kém, có cơ hội đến gần con trai mình.
Nhưng giờ đây, Thẩm Dịch Chi đã tàn phế, gia đình môn đăng hộ đối đương nhiên không muốn gả con gái cho anh ta nữa.
Ban đầu, mẹ Thẩm Dịch Chi đã định chọn tôi làm con dâu, nhưng chỉ vài tháng trước, khi Thẩm Dịch Chi kiên quyết muốn ở bên Lâm Tuế Tuế, bà ấy cũng không còn mặt mũi nào để cầu xin tôi nhận lấy Thẩm Dịch Chi nữa.
Vì gia đình Lâm Tuế Tuế vốn rất coi trọng tiền bạc, bà ấy đã quyết định đưa cho họ một lần ba trăm vạn, coi như “mua” Lâm Tuế Tuế.
Sau khi nhận tiền, gia đình ấy vui vẻ giao sổ hộ khẩu của Lâm Tuế Tuế cho bà.
Ban đầu, Lâm Tuế Tuế vì tiền mà còn sẵn sàng giả vờ chăm sóc Thẩm Dịch Chi một chút.
Sau khi kết hôn vì bị lừa, cô ta mới biết mình đã bị gia đình Thẩm mua đứt, dì Thẩm cũng sẽ chẳng cho cô ta thêm một đồng nào.
Ly hôn sao?
Đừng có mơ.
Không phải là tình yêu lớn lao sao?
Vậy thì cứ chôn chặt nó đi.
Thẩm Dịch Chi nhìn thấy tôi.
Anh ta đứng từ xa, ánh mắt dừng lại trên đôi chân tôi, lộ rõ vẻ mong đợi.
Chương sau có pass, nhận pass tại ĐÂY nhé~
Để lại một bình luận