Thẻ: Luc Chỉ Hàn
-
KHI NỖI ĐAU TRỞ THÀNH KÝ ỨC- Chương 5
Cố Hoài đi ra, tôi đã kéo tóc Từ Sương và đánh cô ấy. Cô ấy còn phải bảo vệ tôi khỏi bị ngã. Nhưng tôi vẫn bị ngã. Da bị trầy xước. Chảy máu. Tinh thần cũng đã bị mất kiểm soát.
-
KHI NỖI ĐAU TRỞ THÀNH KÝ ỨC- Chương 4
Những dòng tin nhắn ấy như một dòng nước mắt không ngừng chảy trong tâm hồn tôi. Cuối năm 2022, tôi một mình ngồi trên đường phố Hong Kong, khóc không ngừng.
-
KHI NỖI ĐAU TRỞ THÀNH KÝ ỨC- Chương 2
“Còn Từ Thanh Ninh thì sao?” “Cô ta muốn làm gì thì làm.” Giọng nói của Cố Hoài nhẹ nhàng, nhưng dường như đã kiệt sức, không muốn nói thêm điều gì nữa. “Tôi không muốn thấy cô ta nữa.” “Được, tôi sẽ bảo cô ta đi.”
-
KHI NỖI ĐAU TRỞ THÀNH KÝ ỨC- Chương 1
Cố Hoài cau mày lại, bế tôi đi vào phòng ngủ, cúi đầu thấp giọng nói vào tai tôi: “Tiểu điên tử, đêm nay ngoan một chút nhé.” “Tháng này em đã muốn chia tay với anh mười tám lần rồi, mà lần nào em cũng không nhớ.” “Thịnh Hạ, đời này của em, cũng…
-
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Ngoại truyện của Giang Thời Diên
Miên Miên đã nói gì nhỉ? Cô ấy có nhận ra tôi không? Dù có nhận ra, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không chạy lại và nói chuyện với tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn. Miên Miên, con đường phía trước còn dài lắm, nhưng một mình anh, thì phải bước…
-
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 5: END
Tôi gật đầu: “Được.” Tôi biết anh có điều gì muốn nói. Ngoài tòa nhà chung cư, có một con đường nhựa dài. Hai bên đường được trồng đầy cây bàng. Mùa thu đã đến, lá bàng rơi rụng khắp đường.
-
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 3
Anh cũng như tôi, đều vô cùng bất lực và không biết phải làm gì. “Nếu trước đây tôi thật sự yêu cô, thì tại sao bây giờ tôi lại không có cảm giác gì cả?” Những lời nói của anh như những dây leo cuốn chặt lấy trái tim tôi, những mũi nhọn đâm…
-
NGƯỜI ANH QUÊN, NGƯỜI ANH NỢ- Chương 1
“Anh dựa vào đâu mà không nhớ tôi?” “Là anh muốn tôi đợi anh về.” “Là anh đã hứa, đợi khi anh trở về, chúng ta sẽ kết hôn.” Nhưng tôi không nói gì, cũng không hỏi bất cứ điều gì. Chỉ có một cơn đau âm ỉ ở trong lồng ngực. Đôi mắt tôi…
-
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 9: END
“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ sống bên nhau cả đời.” Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng sáng rực rỡ. Trong phòng tràn ngập không khí xuân. Một kiếp rất dài. Câu chuyện của thuộc về chúng ta vẫn còn ở ngày mai.
-
NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 6
“Vệ Vô Dạng, ngươi không thể hưu thê. Nếu ngươi hưu ta, danh tiếng của ta sẽ không tốt, không có cách nào gả cho ai nữa. Nhưng đợi đến ngày ngươi có thể đỗ trạng nguyên, ta có thể viết hưu thư cùng ngươi hoà ly. Ngươi thông minh như vậy, thi ba năm…