Thẻ: Đồng Kiệt
-
SAU KHI TRÙNG SINH, TÔI SẼ KHÔNG CỨU ANH TA NỮA – Chương 3
Thẩm Dịch Chi tức giận: “Đúng vậy, vì đã cứu tôi, cô là ân nhân lớn của tôi!” “Là tôi van xin cô cứu tôi sao?” “Có ai hỏi tôi có đồng ý hay không không? Tôi thà tự mình bị tàn tật còn hơn!” “Cô có biết cái cảm giác tội lỗi ấy mang…
-
NGÃ VÀO VÒNG TAY KẺ THÙ- Chương 5
Bỗng nhiên tôi nhớ lại tối hôm đó, chiếc nhẫn không vừa vặn. Lúc đó, tôi còn ngây thơ tưởng rằng chỉ là Trình Chiêu Nam muốn tạo bất ngờ cho tôi, nên không đo trước kích cỡ. Thế nhưng sự thật lại là… Chiếc nhẫn này, là người khác không cần nữa.
-
CƯỢC TÌNH LỆ ĐẮNG- Chương 3
Sao hắn lại không cho tôi đi gặp Thư Uy chứ? Một cảm giác bất an trong lòng ập tới đỉnh đầu. Tôi không dám nghĩ sâu hơn.
-
DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 2
“Liên Quân đã nhiều lần nói rằng anh ấy hối hận vì đã lựa chọn cưới một người phụ nữ không có khả năng sinh con, nên ngay khi tôi có thai, anh ấy đã cầu hôn tôi.” Trái tim của Nghiêm Băng Băng như bị một bàn tay tàn nhẫn giữ chặt! Sắc mặt…
-
TRẦN TINH NHIÊN LÀ AI?- Chương 2
“Tránh xa Trần Tinh Nhiên ra.” Giọng cô ấy không phải là lời đe dọa, không phải khiêu khích, cũng không phải cảnh báo. Mà là… một lời nhắc nhở. Cô ấy có biết điều gì không, tại sao lại bảo tôi tránh xa Trần Tinh Nhiên?
-
VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 7: END
“… Người anh yêu, em mãi mãi là tình yêu rực rỡ và sống động nhất của anh. Anh không chỉ nhớ đến khuôn mặt em, đôi môi em, mà còn nhớ đến cuộc đời tuyệt vời của chính em.” “Anh đã chờ đợi rất lâu rồi, nhưng em vẫn không tỉnh dậy, vì vậy,…
-
VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 6
“Được rồi! Không cần nhắc đến cô ấy nữa, mọi người cũng không sống dễ dàng gì.” Mạnh Linh quay người lao ra khỏi phòng.
-
VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 5
Dù sao thì, mười năm này đối với tôi là một phần ba cuộc đời, nhưng đối với anh chỉ là một phần tám mà thôi.
-
VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 4
“Nhà chúng tôi chỉ có một cô con gái, lấy nó làm thế chấp đi! Đúng lúc, bồi thường cho cậu một cô bạn gái!”
-
VÒNG LẶP ĐỊNH MỆNH- Chương 3
“Khi bạn gái tôi sống lại.” Mạnh Linh nắm lấy anh: “Đủ rồi—” Tề Kiệt một tay hất cô ấy ra.