1
Ta chết vào một ngày tuyết rơi.
Lẽ ra có thể trì hoãn đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hằng không thể đợi lâu hơn nữa.
Con dao găm đâm vào ngực tôi từng chút một, máu chảy khắp giường.
Với mặt căm hận, hắn xoay chuyển tay cầm, để cho con dao găm lạnh lẽo khuấy đảo trong huyết nhục của ta.
Đau đớn đến mức ta gần như không thể thở nổi, thế nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi:
“Vì… sao lại như vậy?”
Ta không thể hiểu nổi.
Ta và hắn quen biết từ thuở nhỏ, giao tình từ khi còn niên thiếu.
Hơn mười năm qua, phụ thân và huynh trưởng của ta luôn trung thành với quốc, hết lòng phò trợ cho hắn.
Trước khi hắn thu về hoàng quyền, đã tự nguyện dâng binh quyền, chủ động nhận lỗi.
Nhưng hắn vẫn tìm ra một tội danh vu vơ, đẩy toàn bộ dòng họ Tiết ta vào chỗ chết.
“Tại sao chứ, Sở Hằng?” Ta siết chặt tay hắn.
Gương mặt của Sở Hằng tái xanh, trắng bệch hơn cả tuyết trắng ngoài kia, rõ ràng là hắn ra tay tàn độc, thế nhưng biểu cảm của hắn lại giống như là ta đã phản bội hắn vậy.
“Đây là những gì các ngươi, nợ Nhược Nhược.”
Hắn nghiến răng, giọng nói tràn đầy căm hận.
Nhược Nhược?
Liễu Nhược?
Ký ức quá xa xôi, ta phải mất một lúc lâu mới nhớ lại cái tên đó.
Khuôn mặt đằng sau cái tên ấy, một khuôn mặt như hoa như liễu, yếu ớt tựa gió.
Ta không khỏi bật cười.
Mười năm rồi.
Hóa ra trong suốt mười năm này, Sở Hằng chưa từng quên nàng ta.
Thì ra hắn lại đổ lỗi cái chết của nàng ta cho ta, đổ lỗi cho cả dòng họ Tiết ta.
“Sở Hằng, ngươi thật là một tên…Ngu x..!”
Hai chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Sở Hằng đã rút dao găm ra.
Máu đỏ tuôn trào, rơi một giọt dưới lưỡi.
Vị tanh ngọt.
Giống hệt năm đó, mẫu thân thức khuya, đôi mắt đỏ ngầu, nấu cho ta một bát tổ yến huyết.
2
“Cô nương, có phải lại đau lòng rồi sao?”
Mưa tuyết lớn như mây tan biến không dấu vết.
Cái lạnh thấu xương cũng đã không còn.
Ánh sáng mùa xuân đang rực rỡ, người qua kẻ lại tấp nập.
Là tiệc sinh thần lần thứ mười sáu của ta.
Đúng rồi, có lẽ là do trời cao thương xót, vừa nhắm mắt lại vừa mở mắt, vậy mà ta vẫn chưa chết.
Không những không chết, mà còn quay lại năm mười sáu tuổi.
Năm ấy, ca ca thắng trận, phụ thân xử lý nạn nước, lập công lớn.
Năm ấy, ta vẫn chưa gả cho Sở Hằng.
“Không đau lòng sao?” Tiếng cười mỉa mai từ phía sau vang lên, “Hôm qua, Hoàng Thái tử đã quỳ suốt đêm trước cửa Chính Điện, muốn hủy bỏ hôn ước với phủ Thượng Thư đấy.”
Hồng Yến quay đầu định bước đi, nhưng bị ta ngăn lại.
Không chỉ là muốn hủy hôn ước với ta.
Năm ấy, Sở Hằng trong lúc diệt giặc gặp nạn, rơi xuống vách núi, may mắn được một nữ tử mồ côi cứu giúp.
Nữ tử ấy xinh đẹp, hiền dịu, vì cứu hắn mà thử hết mọi phương thuốc, không những hao tổn sức khỏe, còn bị độc làm mất giọng, không còn thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh.
Sở Hằng cảm động vô cùng, đưa nàng về cung.
Tính từ ngày hôm qua, đã qua ba ngày đêm hắn quỳ trước triều chính điện.
Muốn cưới nàng ta làm thái tử phi.
“Cô nương, đừng nghe lời bàn tán bên ngoài, cô và thái tử điện hạ có tình cảm từ bé, thái tử điện hạ đối với cô…”
Ta nhìn Hồng Yên, lắc đầu với nàng.
Hồng Yên lập tức im bặt.
Ta đương nhiên hiểu nàng định nói gì.
Ba ngày trước, ta tỉnh lại tại phủ Thượng thư.
Thời gian ba ngày, đủ để ta suy ngẫm rõ ràng giữa kiếp trước và kiếp này.
“Cô nương.” Hồng Yên đột nhiên nhướng mày, thấp giọng nói, “Thái tử điện hạ đến rồi.”
3
Ta ngẩng đầu lên, liền thấy Sở Hằng mặc y phục thường ngày của thái tử, dưới sự vây quanh của đám đông, bước về phía ta.
Những tiếng bàn tán phía sau lập tức biến mất không còn.
Ta và Sở Hằng là bạn thuở nhỏ.
Hôn ước đã được định từ khi còn trong bụng mẫu thân.
Từ nhỏ, có ai nói xấu ta, hắn luôn là người đầu tiên đứng ra bênh vực.
Hắn phạm lỗi bị phạt, ta là người đầu tiên xin tha cho hắn.
Trước giờ, không ai nghi ngờ rằng ta là người được Sở Hằng yêu thương nhất.
Cũng là lựa chọn duy nhất cho vị trí thái tử phi.
Nhưng hôm nay, vào tiệc sinh thần mười sáu tuổi của ta, hắn lại dẫn theo một nữ tử khác.
Liễu Nhược sắc mặt tái nhợt, dáng người mảnh mai, như chú chim non hoảng sợ nép vào bên cạnh hắn.
Sở Hằng quỳ suốt cả đêm, không hề tỏ ra mệt mỏi, ngược lại môi khẽ nhếch lên, cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nói gì đó bên tai nàng.
Nàng ta nhìn về phía ta, sắc mặt chợt hoảng hốt và lúng túng, rồi bước nhanh mấy bước tiến lên trước.Trước mặt của ta, nàng “bụp” một tiếng, rồi quỳ xuống.
4
Quả thật, đúng như vậy, giống hệt như kiếp trước.
Ngay cả một giọt nước mắt sắp rơi trên mi mắt cũng giống y hệt.
Kiếp trước, chính ta đã bị dáng vẻ yếu đuối, đáng thương của nàng mê hoặc, đến mức thật lòng thật dạ mà âm thầm lên kế hoạch cho nàng và Sở Hằng.
Ta xuất thân từ Tiết gia, phu quân tương lai lại là Thái Tử, chưa từng mong cầu “cả đời, cả kiếp, một đôi.”
Sự xuất hiện của nàng ta khiến lòng ta cảm thấy chua xót, nhưng cũng không đến mức làm mất đi phong thái của một quý tộc.
Khi Sở Hằng muốn huỷ hôn, ta không khóc lóc om sòm, chỉ vì ân tình nhiều năm mà thành tâm khuyên bảo vài câu:
“Liểu tiểu thư ở Kinh thành không có người nương tựa, lại mang khuyết điểm trong người, dù là vì cứu người…”
“Vị trí chính thê, e rằng quỳ đến mức cả gối bị thương, Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý, ngược lại còn mang đến tai hoạ cho nàng.”
“Điện hạ, sao không lùi bước một chút, tạm thời vào Đông Cung trước, sau này…”
Ta nói một cách ẩn ý:
“Sau này thế nào, chẳng phải cũng do Điện hạ định đoạt sao?”
Chỉ mấy câu nói này, ta đã giúp nàng ta tránh được họa, nhưng lại mang tai họa về cho bản thân.
Để lại một bình luận