Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NGÃ VÀO VÒNG TAY KẺ THÙ- Chương 4

9

Cuối cùng thì may là chính trợ lý của Trình Chiêu Nam đã cứu tôi.

Nếu không phải anh ấy gọi liên tục mười cuộc để thúc Trình Chiêu Nam xử lý việc gấp ở công ty, có lẽ lúc này tôi đã ngất đi mất rồi.

Tôi đầy oán hận nhìn chằm chằm vào Trình Chiêu Nam, người đang bận rộn họp video.

Anh ta thì ngược lại, trông thật rạng rỡ, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Bất kể người bên kia báo cáo gì, anh ta đều đáp lại qua loa:

“Ừ.”

“Tốt.”

“Được lắm.”

“Nếu không có gì thì tôi cúp máy trước.”

Trình Chiêu Nam kết thúc cuộc họp vội vàng và dường như vẫn muốn gây thêm chuyện.

Tôi trốn mình trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt đầy oán trách:

“Trình Chiêu Nam, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Ngày gì vậy?”

Trình Chiêu Nam lật xem lịch, vẻ mặt nghi hoặc, cau mày nói:

“Hôm nay chẳng phải là một ngày rất bình thường sao.”

Tôi cất giọng ấm ức từ trong chăn:

“Ngày nào không quan trọng! Quan trọng là–“

“Trình Chiêu Nam, em có lý do để nghi ngờ rằng anh không thật sự thích em.”

“Sách nói rằng, khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ta sẽ tự nhiên đối xử tốt với cô ấy, tặng cô ấy quà. Nhưng anh chưa bao giờ tặng em thứ gì cả!”

“Mỗi lần gặp, anh đều…”

Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm vào giường, lòng đầy hờn dỗi:

“Anh nói xem, có phải anh chỉ thích thân thể của em thôi không?”

Trình Chiêu Nam nghe xong thì mắt mở to, trông rất ngạc nhiên nhưng lại như muốn cười:

“Không phải là có người nào đó trước đã động tay động chân với anh à?”

“Này, đáng ra lúc đó anh phải quay lại cảnh cô ấy lần đầu gặp anh, đã làm ra những chuyện…”

Không để anh ta nói hết câu, tôi liền ném một cái gối về phía Trình Chiêu Nam.

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Trình Chiêu Nam lập tức mềm lòng, từ trong túi xách lấy ra một chiếc thẻ đen rồi đưa cho tôi:

“Anh sai rồi, bé cưng. Đi nào, mình đi mua sắm.”

“Hôm nay không tiêu đủ 1 vạn tệ thì không được về nhé.”

Trước khi ra khỏi cửa, tôi không ngờ hôm nay trời lại nóng đến vậy.

Vừa bước vào khu Thái Cổ Lý chưa được mấy bước, trán tôi đã lấm tấm mồ hôi.

Tôi quyết định đi thẳng vào một cửa hàng đồ xa xỉ, định bụng mua một bộ đồ mùa hè để thay vào.

Cô nhân viên bán hàng thấy tôi mặc bộ đồ lông xù ở nhà, trên người lại chẳng có lấy một cái túi.

Ánh mắt cô ta trắng dã như sắp lật ngược lên trời, miễn cưỡng nói một câu “Chào mừng quý khách”, rồi gọi một nhân viên mới khác có vẻ rụt rè hơn ra tiếp tôi.

Còn cô ta thì mặt mày tươi cười, bước về phía sau, đến chỗ Trình Chiêu Nam.

Ánh mắt cô ta nhìn Trình Chiêu Nam như thể con sói đói mười ngày gặp một con lợn nái béo ú, chảy cả mỡ.

Tôi thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, đưa tay chỉ vào hơn hai mươi món đồ:

“Những cái này, gói hết cho tôi.”

Cô nhân viên khinh thường tôi ban đầu nghe thấy vậy, vội vàng quay lại, mặt mày nở nụ cười:

“Quý cô chờ một chút, xin mời cô ngồi tạm, tôi sẽ tính giá ngay cho cô. À mà, xin hỏi quý cô tên gì?”

Cô ta quay đầu lại, ra lệnh cho nhân viên mới:

“Đi pha cho khách VIP của chúng ta một ly nước trái cây đi.”

Tôi biết, cô ta muốn đẩy người khác đi để tự mình kiếm được đơn hàng này.

Tôi nhanh chóng đáp lại, “Không cần đâu,” và yêu cầu chính nhân viên mới phục vụ mình.

Mặt cô ta sa sầm lại, chỉ có thể gượng gạo cười một cái, rồi ngượng ngùng quay lại hỏi Trình Chiêu Nam bên cạnh:

“Thưa anh, anh cần gì không ạ?”

“Xin lỗi, tôi không có tiền.”

Trình Chiêu Nam khẽ nhếch môi, ánh mắt sau cặp kính đen liếc nhìn về phía tôi:
“Cô ấy bao nuôi tôi đấy. Cô ấy mua gì thì tôi lấy cái đó.”

10

Sau một buổi mua sắm vui vẻ, Trình Chiêu Nam đi mua trà sữa cho tôi, để tôi một mình ngồi trong xe kiểm tra những món đồ mình đã mua.

Đột nhiên, giữa đống đồ lộn xộn, tôi chú ý đến một chiếc hộp nhung đen.

Mở ra, tôi thấy một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh, thiết kế vô cùng độc đáo.

Nhãn giá có sáu con số rõ ràng khiến tôi ngây người một lúc.

Chắc hẳn Trình Chiêu Nam đã lén mua nó trong lúc tôi thử đồ.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày Lễ Tình Nhân.

Tôi nhớ lại lần Trình Chiêu Nam từng hỏi tôi rằng món quà mà phụ nữ mong muốn nhất trong ngày Lễ Tình Nhân là gì.

Hồi đó, tôi trả lời qua loa: “Vòng cổ kim cương, vòng tay vàng, những món đồ trang sức ấy, chủ yếu là quần áo dễ dàng mua nhưng không biết có hợp ý đối phương hay không.”

Vậy…

Đây là món quà bất ngờ chuẩn bị tặng tôi à?

Tôi hơi xúc động một chút, khi nhìn thấy bóng dáng của Trình Chiêu Nam xuất hiện ngoài cửa sổ xe.

Vội vàng cho chiếc vòng cổ vào lại trong túi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn ngồi thẳng người lên.

Vì tôi mua quá nhiều đồ.

Về đến nhà, anh trai tôi thậm chí đã kêu lên: “Em gái à, mấy món này chắc không phải đều mua với giá 0 đồng chứ? Cảnh sát đâu? Có phải bây giờ họ đang đứng trước cửa nhà mình không?”

Tôi liếc anh ấy một cái, bảo anh ấy giúp tôi phân loại và sắp xếp đồ đạc.

Mấy ngày tiếp theo, tôi đối xử với Trình Chiêu Nam đặc biệt nhiệt tình.

Đến mức anh ta đùa rằng: “Bé cưng, có phải là em bị ai đó chiếm mất thân xác rồi hay không? Hai ngày liền mà em không mắng anh, anh thấy không quen chút nào.” Tôi nghiến chặt răng, nghĩ đến chiếc vòng cổ giá trị hàng triệu, đành phải nhịn xuống.

Nhưng cho đến tối ngày Lễ Tình nhân, lúc 9 giờ, Trình Chiêu Nam vẫn chưa đưa chiếc vòng cổ đó cho tôi.

Thậm chí, anh ta còn nhắn tin nói rằng tối nay có việc bận, không thể cùng tôi đi ăn tối.

Tôi không phải là người vô lý, hiểu rõ công ty anh ta có nhiều việc phải lo, nên cũng không giận dỗi.

Chỉ là…

Khi tôi đang cảm thấy nhàm chán và lướt qua các video ngắn, vô tình lại phát hiện ra, chiếc vòng cổ trị giá hàng triệu mà anh ta từng tặng, lại xuất hiện trên cổ của Chu Nhược Ngữ.

Đây là một video về tin đồn trong giới giải trí, với tiêu đề:

“Nữ diễn viên mới vào nghề thách thức Nữ hoàng màn ảnh”

Video đã bị cắt tiếng, nhưng vẫn có thể thấy Chu Nhược Ngữ và nữ hoàng màn ảnh cãi vã đến đỏ mặt tía tai.

Dưới video, có khá nhiều người xem tinh ý đã để lại bình luận:

“Trời ơi, các bạn có nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Chu Nhược Ngữ không? Đây là mẫu giới hạn mới ra mắt năm 2024 của một thương hiệu nổi tiếng, là một chiếc vòng cổ làm bằng kim cương thật, giá trị mấy triệu đó!”

“Chu Nhược Ngữ có giá thế như nào vậy? Là con nhà giàu à? Tôi thấy cô ấy kiếm tiền từ đóng phim có vẻ không đúng, chắc cô ấy vào giới giải trí chỉ để vui chơi thôi, ôi trời, trên đời này có thêm một người giàu thì sao?”

“Nhanh lên, mọi người xem trang cá nhân của tôi, tôi đã quay được cảnh người thừa kế của nhà họ Trình đến đón Chu Nhược Ngữ về nhà rồi.”

Tôi nín thở, nhấp vào trang cá nhân của người đó, và cảm giác như máu trong người tôi đông lại.

Mặc dù video rất mờ.

Nhưng tôi vẫn nhận ra bóng dáng của Trình Chiêu Nam ngay lập tức.

Anh ta mắng mỏ những phóng viên đang cố đuổi theo để phỏng vấn, trước mặt mọi người, anh ta còn nói bóng gió một câu “Nữ hoàng điện ảnh”, rồi kéo Chu Nhược Ngữ đi với khí thế ngất trời.

Khi Chu Nhược Ngữ cúi người chuẩn bị ngồi vào xe, anh ta còn cẩn thận dùng lòng bàn tay che trên đỉnh đầu của cô ta, sợ rằng cô ta sẽ vô tình đụng phải nóc xe.

Trái tim tôi bỗng nhiên đau đớn như bị xé nát.

Tôi không hiểu mình còn ở đây làm gì nữa.

Tôi lau nước mắt, tức giận thu dọn đồ đạc định rời đi.

Khi tôi kéo vali ra cửa chuẩn bị bỏ đi, thì bất ngờ gặp phải Trình Chiêu Nam đang vội vã chạy về.

Anh ta thở hồng hộc, như thể vừa chạy về vậy.

“Em muốn đi đâu?”

Trình Chiêu Nam nhạy bén nhận ra tôi có điều gì không ổn, lập tức đưa tay muốn nhận lấy vali của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt không nghe lời.

“Không liên quan đến anh.”

“Chúng ta chia tay đi, Trình Chiêu Nam, từ bây giờ tôi đi con đường riêng của mình, anh đi con đường của anh.”

“Có phải em giận vì tối nay anh không ăn cơm cùng em không? Anh biết mà, cho nên vừa xong công việc là anh lập tức quay lại đây.”

Trình Chiêu Nam muốn ôm tôi.

Tôi một tay đẩy mạnh ra, thậm chí còn định tát anh ta một cái.

“Đừng chạm vào tôi.”

“Tôi không còn quan hệ gì với anh nữa, chia tay đi.”

“Khương Thời Di, hai chữ ‘chia tay’ mà em nói ra dễ dàng như vậy sao?”

Trình Chiêu Nam nhíu mày, dùng sức bóp chặt cổ tay tôi:

“Vậy, lý do chia tay là gì?”

Tôi giằng tay ra khỏi anh ta, mặt không biểu cảm:

“Thích người khác rồi, không còn hứng thú với anh nữa.”

“Ha, nhanh vậy sao?”

Trình Chiêu Nam liếm môi, hai tay chống hông, trông rõ là tức giận đến mức muốn bùng nổ.

Tôi khẽ nhún vai:

“Đúng vậy, lúc trước cũng vậy mà.”

Trình Chiêu Nam sắc mặt căng thẳng, anh ta nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi tiếp tục chọc tức anh ta, càng thêm phần mặn mà:

“Không đúng, anh ấy không nhanh như anh, nên bây giờ tôi rất say mê anh ấy.”

“Được rồi, tránh ra đi, tôi phải đi tìm anh ấy đây.”

Tôi kéo vali định rời đi, nhưng bất ngờ bị Trình Chiêu Nam kéo vào lòng.

Một nụ hôn thô bạo, điên cuồng đập vào môi tôi.

Trình Chiêu Nam siết chặt tôi, một tay ôm chặt eo tôi, tay còn lại nâng tôi lên, bế ngang và bước vào trong nhà.

“Em gọi điện cho anh ta đi, nói là em không thể đi được, bạn trai cũ của em không cho em đi.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!