(1) [Trùng sinh]
Ngày ta tròn mười sáu, tuyết rơi rất dày, hắn nói muốn thoái hôn.
May mắn thay, khách khứa đã ra về, cha ta không gọi lại những người đó, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Vệ Đạc bái lạy trước tôn đường, “Tri Nghi muội muội phúc long ân trạch, Vệ mỗ tự biết phúc mỏng, không dám làm cản trở duyên phận tốt đẹp.”
Ta ngồi ngẩn ra bên cạnh, cảm giác như mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ.
Người hầu của Vệ gia trả lại hôn thư, ta tiến lên giật lấy, dưới ngón tay là những hoa văn quen thuộc và rõ nét.
Tim ta nóng bừng, ta đuổi theo ra ngoài, “Vệ Đạc!”
Người đứng giữa tuyết quay lại, chiếc cằm trắng trẻo, giống như một cậu bé.
Nhìn Vệ Đạc của sáu năm trước, chân ta như bị đổ chì, không thể bước thêm.
Im lặng một lúc lâu, hắn mở miệng trước, “Tri Nghi, là ta có lỗi với muội.”
Câu nói này đã kéo ta trở về một đêm hè của kiếp trước, hắn để mặc cho ta tuỳ ý cắn và mắng chửi, vẫn chỉ là câu nói này.
Tri Nghi, là ta có lỗi với muội.
Ta bước xuống bậc thềm, từng bước tiến lại gần Vệ Đạc, tháo ngọc bích trên ngực ra đưa cho hắn.
Đây là tín vật đính ước mà chúng ta trao cho nhau vào ngày đính ước, ta quý như mạng sống của mình, buộc nó bằng dây đỏ để bên mình.
Hắn giơ tay định nhận, nhưng ta hai tay giữ chặt, gãy đôi thành hai mảnh.
Mảnh ngọc vỡ rơi xuống tuyết, như tình cảm giữa ta và hắn, dứt khoát chia lìa.
Vệ Đạc cúi đầu, đốm ruồi đỏ nơi khóe mắt như nét vẽ điểm xuyết.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái hố nhỏ trong tuyết một lúc lâu, thở dài, “Cũng tốt, vỡ rồi thì vỡ đi.”
Sau khi hắn rời đi, nước mắt ta mới rơi xuống, hòa vào không gian mờ mịt.
Xuân Hoa ôm áo choàng chạy ra, vòng qua trước mặt ta buộc dây, khuyên nhủ, “Tiểu thư, tuyết rơi lớn rồi, chúng ta về đi thôi.”
Ta bước một bước, chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Tuyết rơi ngập trời, đau đớn nơi chân, tất cả uất ức ùa về, ta ôm chặt Xuân Hoa mà khóc rống lên.
Thật tốt, ta không ch/ết đuối.
Ta vẫn còn sống.
….
(2)
Ta và Vệ Đạc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Mẫu thân của chúng ta là tỷ muội thân thiết, khi mẫu thân ta mang thai ta, mẫu thân của Vệ Đạc đã bế hắn đến chơi, chỉ vào bụng mẫu thân ta mà nói: “Nếu bên trong là tiểu thư, thì cho làm phu nhân của con được không?”
Hồi đó, Vệ Đạc chỉ biết ngây ngô cười, hai bàn tay nhỏ bé vỗ về vui vẻ.
Khi ta ra đời, lời nói đùa bỗng trở thành lời hứa.
Vệ Đạc hơn ta một tuổi, thuở nhỏ vô tư, thường xuyên cùng nhau chơi đùa.
Hắn rất thông minh, học gì cũng nhanh hơn ta.
Khi cùng nhau giải trò chơi xếp hình, hắn giải được ngay lập tức, thấy ta ngơ ngác, liền lấy mất cái của ta, “Để ta dạy muộii. Thế này, rồi thế kia, hiểu chưa?”
Dẫu đầu óc ta không được thông minh, nhưng ta biết cách khen ngợi, “Vệ ca ca, ca ca lợi hại thật!”
Sau này lớn lên, chúng ta ít có dịp gặp gỡ.
Chỉ khi mẫu thân ta dẫn ta đến thăm Quốc Công phủ, ta mới tình cờ gặp mặt được một hai lần.
Vệ phu nhân nắm lấy tay ta, nhìn qua nhìn lại vài vòng, cười nói: “Nửa tháng không gặp, Tri Nghi ngày càng xinh đẹp, như hoa như ngọc.”
Mẫu thân ta khiêm tốn đáp vài câu, Vệ phu nhân ngụ ý: “Đạc nhi đang luyện kiếm trong Mai Viên, Tri Nghi, con đi giúp ta gọi nó qua đây nhé.”
Mọi người đều hiểu rõ, Vệ phu nhân là đang tạo cơ hội cho chúng ta ở riêng.
Mẫu thân ta cười khuyến khích: “Nhanh lên đi.”
Bị người khác nhìn thấu tâm sự, ta đỏ mặt chạy ra ngoài, nghe trong phòng vang lên tiếng cười.
Người hầu dẫn ta tới Mai Viên, bóng lưng Vệ Đạc mảnh mai, múa kiếm như rồng lượn, mỗi một chiêu thức đều mạnh mẽ.
Thấy ta đến, hắn thu kiếm lại, nốt ruồi nơi khóe mắt tỏa sáng cùng với nụ cười của chàng thiếu niên.
Trong vườn, hoa mai nở rộ.
Thiếu niên và thiếu nữ đều ở độ tuổi đang nảy nở tình cảm, sao có thể không động lòng?
Ở kiếp trước, Vệ Đạc không hủy hôn.
Ta gả vào phủ Quốc Công trở thành Vệ tam phu nhân, được mọi người thương yêu, huynh muội hòa thuận, các chị em dâu thân thiết.
Vệ Đạc nhậm chức tại Hình bộ, mọi người nói rằng hắn tàn nhẫn, tay dính đầy máu, khiến văn võ bá quan đều e sợ.
Nhưng hình ảnh ta thấy về Vệ Đạc lại không phải như vậy, sau hôn nhân, hắn luôn khiêm nhường như ngọc, trên người chỉ mang hương bách hợp mà ta yêu thích.
Hắn thường nói: “Tri Nghi, đầu ta đau quá, nàng giúp ta xoa xoa nhé.”
Rồi lại dựa đầu lên đùi ta, trong buổi trưa tĩnh lặng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ta rút đôi chân ra, dựa tay nằm bên cạnh hắn, lặng lẽ cảm nhận dòng thời gian trôi đi.
Vào mùa xuân năm thứ năm sau khi gả cho hắn, nhị tẩu của ta,Vệ nhị phu nhân Nguyễn Mộng Tình, đột nhiên mất tích.
Quốc công huyện triển khai mọi thế lực, lúc đó mọi người đều tìm kiếm tỷ ấy, khắp kinh thành như bão tố, nhưng không thấy một chút dấu vết nào.
Cho đến cuối mùa hè, khi ta dọn dẹp y phục mà Vệ Đạc đã thay, một chiếc nhẫn ngọc rất nhỏ “cộp” rơi ra.
Ta nhận ra, đó là của nhị tẩu.
Vệ Đạc đã thầm ái mộ Nguyễn Mộng Tình, mua một biệt viện ở ngoại ô kinh thành, giam giữ nàng ta tại đó.
Quốc công huyện tức giận đến mức giận tím mặt, còn ta thì ngây người đứng bên cạnh, như thể đột nhiên mất đi lý trí, chẳng nghe hiểu được lời nào.
Trên đường về phòng, cơ thể ta đổ mồ hôi, dạ dày quặn thắt, ôm chậu gỗ mà nôn ra.
Nôn xong, ta lại khóc, khóc xong lại nôn.
Xuân Hoa và Thu Thực đều khóc sưng mắt, ôm lấy ta, “Phu nhân, xin người hãy ăn một chút gì đó đi.”
Ta không nuốt nổi, cảm giác thật kinh tởm.
Vệ phu nhân tìm đến, khóc lóc thảm thiết, “Con yêu quý của ta, sao lại gầy gò đến thế này, nếu nương con mà thấy chắc hẳn sẽ rất đau lòng. Xuân Hoa, nhanh chóng mang đồ ăn tới cho phu nhân dùng đi.”
Bởi vì nàng là bậc trưởng bối, ta miễn cưỡng nuốt được hai muỗng cháo, lắc đầu, thực sự không thể ăn thêm nữa.
“Đứa con ngoan, ta biết, con đã phải chịu khổ rồi. Tất cả lỗi lầm đều là do Đạc Nhi.”
Phu nhân vỗ vỗ tay ta, “Cha con đã chuẩn bị điều Đạc Nhi đi nơi khác, lúc đó hai phu thê các con sẽ không còn gặp lại nhị tẩu nữa.”
Ta nhìn mái tóc của Vệ phu nhân, bên cạnh đã có vài sợi bạc, đều là những ngày gần đây.
“Đến lúc đó cũng vô ích.”
Với tính tình của Vệ Đạc, chỉ cần là hắn muốn, không có gì là không thể đạt được.
Đêm hè hôm ấy, gió trời mát rượi.
Vệ Đạc đứng ngoài cửa một lúc lâu, vừa nhìn thấy hắn, ta xông lên vừa đánh vừa cấu, cuối cùng mệt quá lại cắn hắn ta.
Ta kịch liệt thể hiện sự căm ghét của mình, còn hắn chỉ nhẫn nhịn chịu đựng.
“Tri Nghi, là ta có lỗi với nàng.”
Một tháng sau, ta cùng Nguyễn Mộng Tình đến tham dự tiệc du hồ, khi nàng ta đứng ở đuôi thuyền, ta muốn tìm cách nói chuyện với nàng ta.
Đột nhiên từ phía sau có một lực mạnh mẽ đẩy ta xuống nước, dòng sông nước cuồn cuộn tràn vào mũi miệng ta.
Trong tiếng ù tai sắc bén, ta nhìn thấy ánh nắng dần dần xa xôi.
Để lại một bình luận