Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 9

32

Thấy sắc mặt Chu Liên Quân dần dần dịu đi, Tiểu Chi Tử mới thở phào nhẹ nhõm. 

Cô từng làm bồi bàn trong một nhà hàng phương Tây và có lẽ đã biết cách ăn đồ ăn phương Tây. 

Cô ăn bữa này với tâm trạng sợ hãi, sợ Chu Liên Quân đột nhiên tỉnh lại, may mắn là anh ta không phát hiện ra vấn đề gì. 

Sau khi ăn uống, họ cùng nhau chiêm ngưỡng những vì sao trên bầu trời đêm dưới nền nhạc và ánh đèn lãng mạn.

Mãi đến 23h30, người phục vụ mới đến dẫn họ lên vòng đu quay.

Khi vòng đu quay từ từ bay lên, Chu Liên Quân cảm thấy mình đã tiến gần hơn một bước tới các vì sao trên bầu trời.

Chẳng lẽ người thuộc về anh cũng nằm trong số đó?

Nghiêm Băng Băng cau mày và mỉm cười đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đêm, Chu Liên Quân vô thức nhếch lên khóe môi.

Bỗng nhiên……

Pháo hoa lộng lẫy nổ tung trong không khí, rửa sạch khuôn mặt anh ta, không hiểu vì sao mà cảm thấy ngực có chút nặng nề. 

Anh ta quay đầu lại đối diện với khuôn mặt của Tiểu Chi Tử, trong lòng đột nhiên rung động. 

Do một sự nhầm lẫn nào đó, Chu Liên Quân đã lấy chiếc nhẫn bạc từ túi, nơi gần nhất trái tim của mình ra: “Băng Băng, đừng trả lại chiếc nhẫn cho anh. Em phải đeo nó suốt đời, hứa với anh nhé.”

Tiêu Chí Tử có chút giật mình, sau đó khẽ gật đầu.

Chu Liên Quân nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cô, chậm rãi đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của cô.

Giống như cảnh anh cầu hôn Nghiêm Băng Băng trước đây. 

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc và trìu mến của anh, Tiểu Chi Tử lúc này hoàn toàn u mê, không muốn tỉnh lại nữa.

Cho dù đây là mối quan hệ trắc trở, cô cũng sẵn sàng cùng anh phát điên!

Một quả pháo hoa khác bắn lên bầu trời.

Trong khoảnh khắc pháo hoa nổ, Tiểuu Chi Tử đặt tay lên vai Chu Liên Quân và hôn anh ta! 

Chu Liên Quân sửng sốt, khi bắt gặp ánh mắt rất giống Nghiêm Băng Băng của cô, bàn tay đang định đẩy cô ra trong tiềm thức của anh đột nhiên ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.

Trong bữa tiệc lãng mạn này, Chu Liên Quân và Tiểu Chi Tử đã hôn nhau say đắm. 

Lúc này, anh cảm thấy Nghiêm Băng Băng thật sự đã quay lại với mình và sống lại.

Khi hai người thở hổn hển tách ra, chuông mười hai giờ vang lên.

Họ đứng quay lưng lại và thực hiện những điều ước của nhau. 

Tiểu Chi Tử trong lòng lẩm bẩm: “Hy vọng mình có thể ở bên cạnh anh ấy cả đời, coi như là người thay thế.” 

Giọng nói trầm thấp run rẩy của Chu Liên Quân vang lên sau lưng anh: “Tôi hy vọng Nghiêm Băng Băng có thể quay lại với tôi, hoặc tôi sẽ đến một thế giới khác sớm hơn, tôi muốn đoàn tụ với cô ấy sớm hơn, ở kiếp sau sẽ chỉ có tôi và em, yêu nhau cho đến khi chúng ta già đi. “

Sắc mặt trên mặt anh ta lập tức nhạt đi, Tiểu Chi Tử cảm thấy thật buồn bã và ngột ngạt!

Hóa ra anh luôn tỉnh táo khi yêu Nghiêm Băng Băng.

Trên đường trở về, Tiểu Chi Tử hết lần này đến lần khác do dự, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Tiên sinh, anh thật sự rất yêu vợ của mình, loại tình yêu này thật đáng ghen tị.” 

Chu Liên Quân tay cầm vô lăng âm thầm siết chặt: “Không, thật ra là tôi phụ cô ấy.”

“Chúng tôi yêu nhau ngay trong khuôn viên trường. Hai năm đầu ở bên nhau, chúng tôi ngọt ngào và hạnh phúc như bao cặp đôi bình thường khác. Tôi cũng phải đối mặt với việc tốt nghiệp và chia tay. Tôi muốn đính hôn với cô ấy trước rồi mới tập trung vào sự nghiệp riêng nhưng bố mẹ tôi không đồng ý.”

“Họ cho rằng tôi và Nghiêm Băng Băng không hợp nhau. Tôi đã ngoan ngoãn nghe lời họ hơn 20 năm và đây là lần đầu tiên tôi không nghe theo lời họ.”

“Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, không thể mất đi Nghiêm Băng Băng. “

Chu Liên Quân đột nhiên dừng xe, hạ cửa kính xuống châm một điếu thuốc. 

Ánh lửa rõ ràng đã tắt trên mặt anh ta, phản chiếu đôi mắt xám của anh ta, không có bất kỳ ánh nhìn hay ánh sáng nào.

“Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn khởi nghiệp kinh doanh riêng, Nghiêm Băng Băng cũng chọn đi theo tôi, chuyển từ ký túc xá đến một tòa nhà nhỏ cỡ lòng bàn tay. Năm đó,  cô ấy đã chăm sóc tôi trong thời gian đi học và làm việc bán thời gian khi rảnh rỗi để trang trải tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt.”

“Mặc dù tôi mới bắt đầu kinh doanh nhưng công việc của cô ấy cũng không hề dễ dàng hơn tôi, sau đó cô ấy cuối cùng cũng tốt nghiệp.”

“Công ty cũng phát triển hơn. Ngày cô ấy nhận được bằng tốt nghiệp, tôi đã cầu hôn cô ấy. “

33

“Các giáo viên và bạn học mà chúng tôi quen biết đều vui mừng chúc phúc cho chúng tôi.”

Nghĩ đến điều này, Chu Liên Quân không khỏi bật cười, “Chúng tôi còn tưởng rằng tương lai sẽ là khởi đầu của hạnh phúc. Lúc này, công ty lại gặp phải khủng hoảng lớn.”

“Tôi biết nếu công ty không sống sót được, không những tôi không thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho Nghiêm Băng Băng, mà còn làm liên luỵ tới cô ấy, thậm chí còn kéo theo cô ấy vào cảnh nợ nần cùng tôi. Khi tôi còn đang do dự, cô ấy đã dỗ dành tôi đến Cục Dân Sự. Cô ấy đã chi 9 nhân dân tệ cho tờ giấy đăng ký kết hôn và trở thành vợ tôi.”

Nghĩ đến đây, Chu Liên Quân cười trong nước mắt: “Trong nửa năm ngắn ngủi đó, tôi và Nghiêm Băng Băng dành thời gian để ăn mỳ tôm. Cô ấy cứ nói với tôi rằng đó là khoảng thời gian rất đẹp,  mà trước đây tôi không hiểu và nghĩ đó là một quá khứ u ám nhưng giờ thì tôi cũng hiểu được.”

“Ban đầu chúng tôi muốn có một đứa con xinh xắn và một ngôi nhà xinh đẹp, nhưng cô ấy đã sảy thai để cứu tôi khỏi một khách hàng đã xúc phạm tôi. Ngày hôm đó tôi thầm thề sẽ cho cô ấy một mái ấm ổn định và không để cô ấy chạy lung tung làm việc vất vả cho tôi nữa.”

“Sau này tôi đã làm được, thậm chí bố mẹ tôi cũng nhìn tôi khác đi và cho tôi nguồn lực cũng như tài chính. Nghiêm Băng Băng trở thành một bà nội trợ toàn thời gian ở nhà với sự an tâm.”

“Trong màn đêm náo nhiệt và đủ kiểu nịnh nọt, tôi dần dần lạc lối, bọn họ đều nói tôi ngứa ngáy bảy năm. Sự quan tâm, nhiệt tình của tôi dành cho Nghiêm Băng Băng dần phai nhạt, thậm chí tôi còn nghĩ là do cô ấy không còn tươi trẻ, hoặc là tôi không còn yêu cô ấy nữa.”

“Nhưng khi tôi thực sự đánh mất nó…”Chu Liên Quân thậm chí còn không nhận ra rằng tàn thuốc đang đốt cháy tay mình, “Cảm giác đau đớn đó không giống như một ngọn núi rơi ngay vào người. Thay vào đó, là vô số côn trùng ăn mòn từng tấc xương, thịt và cơ thể , tích tụ theo thời gian và cuối cùng trở thành một xác ch.ết biết đi.”

Sự im lặng đột ngột khiến bầu không khí trong xe trở lên căng thẳng.

Nhìn Chu Liên Quân đau đớn và dằn vặt như vậy, Tiểu Chi Tử thực sự có thể cảm nhận được rằng trái tim cô giờ đây giống như ai đó dùng kim đâm vào.

Cô còn chưa kịp nói gì để an ủi anh thì anh ta đã thấp giọng nói: “Sáng rồi, chúng ta về thôi.”

Việc đầu tiên Chu Liên Quân làm khi về đến nhà chính là cầm nhật ký trên tay đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Ngày 30/09/2015 (Chủ nhật)

Sáng sớm, tôi nghe các bạn cùng lớp nói rằng sáng nay Chu Liên Quân có một trận đấu ở sân bóng rổ. Tôi lập tức mua đồ ăn sáng và nước rồi lao ngay ra sân bóng rổ. 

Anh ấy thực sự có rất nhiều người hâm mộ.

Tôi còn chẳng thể tìm được một chỗ nào để đứng chứ nói gì tới việc tìm được một chỗ ngồi nào đó.

Nhưng hôm nay tôi vẫn rất vui…

Bởi vì Chu Liên Quân thực sự rất đẹp trai khi anh ấy chơi bóng rổ.

Anh ấy thậm chí còn nhìn tôi nữa!

Khi tôi nghĩ về điều đó, thì phát hiện ra ngày mai là ngày nghỉ lễ Quốc khánh.

Vậy là bảy ngày liền không được gặp anh ấy.

Lòng tôi khó chịu như bị mèo cào! May mắn thay, anh trai tôi cũng được nghỉ phép và đón tôi về nhà cùng.

Đây là một điều hạnh phúc.

Tôi đã lâu không gặp anh trai mình! ! ! …

Ngày 1 tháng 10 năm 2015 (Chủ Nhật)

Anh tôi nhìn chông hốc hác thật!

Sau khi tôi hỏi, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy rất đau lòng!

Người anh trai tội nghiệp của tôi đã bị một cô gái lừa dối về mặt tình cảm. Tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang bị tổn thương sâu sắc, tôi thực sự sợ rằng anh ấy sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.

Đừng như vậy mà, tôi còn muốn có một người chị dâu và cháu trai xinh đẹp từ khi còn nhỏ!

..

Chu Liên Quân ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và bắt đầu trò chuyện nhóm trong nhóm WeChat.

“Đại ca, có chuyện gì vậy? đêm rồi cậu còn gọi cho tôi làm gì?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói phàn nàn của Tiêu Hà.

Ngay lập tức, những người bạn khác cũng đồng tình, nhưng họ không dám trực tiếp trách móc Chu Liên Quân đã phá hỏng cuộc sống về đêm tươi đẹp của họ.

“Ngày mai hãy chọn một thời điểm để cùng nhau chơi bóng rổ.” Chu Liên Quân dừng lại một chút, “Nhân tiện, cậu có nghe nói đến Hoa Thiên Cốt không? Xung quanh có cô gái nào giống cô ấy không?”

34

“Hoa Thiên Cốt?” Giọng điệu của mọi người tràn đầy nghi hoặc, “Hoa Thiên Cốt là ai?”

Đột nhiên có một giọng nữ xen vào: “Hồi đó cô ấy là nữ chính trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng. Để tôi gửi ảnh lên nhóm, không ngờ anh Chu cũng đu idol à.”

Điện thoại rung lên, một bức ảnh được gửi đi. 

Nhìn nữ chính mặt nhỏ mắt to, Chu Liên Quân nhếch môi.

Thì ra mẫu chị dâu mà Nghiêm Băng Băng thích là như vậy.

“Giúp tôi để mắt tới những cô gái có vẻ ngoài giống Hoa Thiên Cốt, tôi sẽ tổ chức một buổi hẹn hò xem mặt cho bạn tôi.” Chu Liên Quân giải thích xong, hài lòng cúp điện thoại.

Ba giờ chiều ngày hôm sau, tại nhà thi đấu thành phố.

Chu Liên Quân đã lâu không thắng bóng rổ kể từ khi tốt nghiệp.

Trước khi trận đấu bắt đầu, anh ta nhìn lại Tiểu Chi Tử đang ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, đột nhiên cảm thấy mình như một chàng trai thiếu niên năm nào trở lại.

Anh ta muốn thực hiện hết những tiếc nuối và mong muốn của Nghiêm Băng Băng.

Tiếng còi vang lên.

Chu Liên Quân và Tiêu Hà hợp tác ngầm trên sân bóng rổ và sớm ghi bàn thắng đầu tiên.

Giữa những tiếng reo hò, anh ta quay đầu lại nhìn Tiểu Chi Tử.

Dưới ánh mắt đỏ bừng của cô, thứ mà Chu Liên Quân nhìn thấy là một người khác, anh ta hét lên: “Nghiêm Băng Băng, anh yêu em!”

Những người đến tham gia đều là bạn học cũ của Nghiêm Băng Băng và Chu Liên Quân.

Sau khi nghe tiếng hét của Chu Liên Quân, hội trường lập tức im lặng!

Tiểu Chi Tử sững sờ tại chỗ, trên lưng trừng trừng dưới đủ loại ánh mắt xa lạ.

Tiêu Hà nhìn Chu Liên Quân, ánh mắt phức tạp do dự mấy lần, cuối cùng vẫn không nói một lời.

Sau trận bóng rổ.

Tranh thủ lúc uống nước nghỉ ngơi, Tiêu Hà đi tới chỗ của Chu Liên Quân, hắn ngồi xuống, “Liên Quân, cô ấy đi rồi. Tôi có thể hiểu được tâm tình của câụ, nhưng tôi cũng hy vọng cậu nên tỉnh táo lại một chút. Trên đời không ai có thể thay thế được Nghiêm Băng Băng.”

Chu Liên Quân bị lời nói của Tiêu Hà làm cho phân tâm, anh ta nghẹn ngào, ho khan một lúc.

Tiểu Chỉ Tử vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cho Chu Liên Quân: “Anh không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Chu Liên Quân không để lại dấu vết tránh né cô, rũ tầm mắt nhìn xuống, làm cho người khác không rõ tâm tình của anh ta, “Tôi đi vệ sinh.”

Anh ta vừa bước đi, sắc mặt Tiểu Chi Tử đột nhiên tối sầm lại, cô quay đầu nhìn Tiêu Hà: “Chắc anh cũng biết phải không?Đầu óc anh ấy hiện tại đang có vấn đề. Nếu anh thực sự coi anh ấy như một người bạn thì đừng kích động anh ấy bằng sự ra đi của Nghiêm Băng Băng.”

“Khi con người sống, phải luôn hướng tới những điều ở phía trước và phải có niềm hy vọng. Anh thấy sao?”

Trước sự biểu tình của Tiểu Chi Tử, Tiêu Hà chỉ mỉm cười lịch sự và không bày tỏ quan điểm của mình.

Cùng lúc đó, trong phòng tắm.

Chu Liên Quân tạt nước lạnh lên mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn mình trong gương, trong mắt tràn đầy xa lạ.

Anh ta biết có điều gì đó không ổn với mình, nhưng anh ta không thể ngăn mình lại được.

Thời gian trôi qua, tình cảm của anh ta dành cho Nghiêm Băng Băng không những không hề suy giảm mà còn ngày còn sâu đậm tới mức hành hạ anh ta cả đêm day dứt không ngừng.

Buổi tối mọi người cùng nhau dùng bữa tối. 

Sau ba ly rượu, Tiêu Hà đưa Chu Liên Quân ra ngoài hít thở không khí trong lành. 

Bình thường trong cuộc trò chuyện riêng tư này, chắc chắn Tiêu Hà sẽ có chuyện riêng muốn nói với anh.

Hai người đang vịn vào lan can, Chu Liên Quân nhìn Tiêu Hà, nhưng khói thuốc mù mịt che kín mặt, không nhìn thấy rõ cảm xúc của hắn ta, “Liên Quân, cậu có thể cho tôi biết cậu đang gặp chuyện gì không?”

Tiêu Hà đột nhiên lên tiếng, trong giọng điệu có một loại cảm giác rất kiên nhẫn.

Trong mắt của Chu Liên Quân hiện lên một tia bối rối và đau đớn, Chu Liên Quân lắc đầu: 
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Khi ở bên cạnh Tô Nhu Loan, tôi nhận ra rằng mình không thích cô ấy. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Nghiêm Băng Băng được hỏa táng, những ngày đó tôi vẫn rất bàng hoàng và đau đớn.”

“Dường như nếu một mối quan hệ quá suôn sẻ, tôi sẽ mất đi cảm giác tươi mới, hưng phấn. Khi ở bên Nghiêm Băng Băng, tôi cũng vậy. Bố mẹ càng ngăn cản, việc khởi nghiệp càng khó khăn thì mối quan hệ của chúng tôi càng trở nên sâu sắc hơn. Nhưng khi mọi chuyện trở nên ổn định hơn, thì tôi lại…Tìm sự phấn khích, và tươi mới bên ngoài.

Sau khi lắng nghe câu chuyện có phần buồn tẻ của Chu Liên Quân, vẻ lo lắng trên mặt Tiêu Hà càng thêm mãnh liệt hơn, “Cậu có thể cho tôi biết hằng ngày cậu đang nghĩ gì và làm gì không? Còn Tiểu Chi Tử kia thì sao?”

35

“Hiện tại thì tôi làm việc và ăn uống bình thường, sau đó vào tối trước khi đi ngủ sẽ đọc nhật ký của Nghiêm Băng Băng, những mong muốn và tiếc nuối chưa được thực hiện của cô ấy. Tôi sẽ đền bù cho Tiểu Chi Tử,  vì họ thực sự trông giống nhau, phải không?”

Chu Liên Quân tựa hồ coi việc Tiểu Chi Tử thay thế  Nghiêm Băng Băng là điều đương nhiên.

Tiêu Hà cau mày lại, “Liên Quân, cậu không thể coi Tiểu Chi Tử là sự cứu rỗi tâm lý của mình, bởi vì cô ấy hoàn toàn không phải là Nghiêm Băng Băng. Dù cậu có tốt với cô ấy đến đâu, cậu cũng không thể bù đắp cho Nghiêm Băng Băng nữa rồi!” 

Nhìn thấy vẻ mặt Chu Liên Quân dần dần mất khống chế, Tiêu Hà vội vàng dịu giọng nói: “Hiện tại Nghiêm Băng Băng không còn nữa rồi, bây giờ cậu có quay đầu lại cũng không thể làm gì nữa, cậu nên học cách buông bỏ đi.”

“Tôi không thể làm được.” Chu Liên Quân trên mặt tràn đầy tuyệt vọng, “Tôi thực sự rất nhớ cô ấy, đặc biệt là vào ban đêm, giống như kiến ​​bò trong xương… Nếu như không có Tiểu Chi Tử giúp tôi xoa dịu cảm xúc này, có lẽ tôi đã phát điên trong một đêm cô đơn nào đó rồi.” 

Tiêu Hà bị sốc.

Hắn từng học tâm lý học nhưng vào lúc này lại không biết phải làm thể nào để giúp Chu Liên Quân.

Tình trạng của Chu Liên Quân nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

“Vậy tôi sẽ đi tìm giúp cậu một người bạn, hỏi cậu ta cách để có thể giải quyết được vấn đề này của cậu.”

Tiêu Hà vỗ vỗ vai Chu Liên Quân, “Chúng ta vào đi.”

Hai người trở lại phòng riêng, Tiểu Chi Tử nhìn Tiêu Hà, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác và không vui. 

Tiêu Hà ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, hắn tiếp tục hoà mình vào trò chuyện với những người khác.

Chớp mắt đã là nửa đêm. 

Vì sự hướng dẫn không hiệu quả của Tiêu Hà, Chu Liên Quân càng uống nhiều hơn, cuối cùng phải tìm tài xế để đưa anh ta trở lại chung cư Giang Kinh .
Với sự giúp đỡ của nhân viên bảo vệ, Tiểu Chi Tử cuối cùng cũng có thể đưa người về nhà thành công.

Nhìn Chu Liên Quân say rượu biến thành vũng bùn nằm trên giường, bước chân của Tiểu Chi Tử dường như đã bén rễ tại chỗ.

Tâm trạng của cô lúc này vô cùng phức tạp.

Rất nhiều người đã phát hiện ra vấn đề của anh, nhất định sẽ có người đưa anh đi chữa trị. 

“Nóng quá.” Chu Liên Quân kéo cổ áo của anh ta, tựa hồ thở không ra hơi.

Tiểu Chi Tử dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau cho anh ta. Khi đầu ngón tay chạm vào khuôn ngực trắng trẻo của anh ta, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Một bàn tay to nắm lấy tay cô, Chu Liên Quân nhìn cô bằng ánh mắt mờ mịt, đồng tử như bị sương mù bao phủ: “Băng Băng, anh sai rồi, Băng Băng, em quay lại có được không?”

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh, Tiểu Chi Tử giật mình, môi cô run run: “Được, em về rồi, em sẽ luôn ở đây, sẽ không đi đâu cả.”

Nghe được câu trả lời của Tiểu Chi Tử, Chu Liên Quân liền kéo cô vào lòng.

Cảm nhận được cơ thể cứng đờ trong vòng tay anh ta, giọng điệu của anh ta cất lên như van xin: “Băng Băng, anh nhớ em rất nhiều, em có thể cho anh ôm em được không? Chỉ một lát thôi.”

Đối mặt với Chu Liên Quân vào thời điểm mong manh như vậy, Tiểu Chi Tử không chút do dự giơ tay lên ôm chặt anh ta.

Một nụ hôn nồng cháy có mùi rượu đến với cô. 

Tiểu Chi Tử không có ý định cự tuyệt, để cho mình chìm đắm trong nụ hôn sâu cùng với Chu Liên Quân.

Lúc này, đầu óc cô mơ hồ nhưng vẫn sáng suốt.

Cho dù có một ngày Chu Liên Quân tỉnh lại, cô cũng phải tìm lý do để ở lại bên anh ta.

Quần áo được cởi ra để bên cạnh chiếc giường lớn. Bàn tay Chu Liên Quân vuốt ve tấm lưng mịn màng của Tiểu Chi Tử, cô không khỏi run lên, không khỏi hét lên: “Tiên sinh.”

Chu Liên Quân đột nhiên ngừng cử động, đôi mắt tràn đầy dục vọng bối rối trong giây lát. 

Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh, ý thức của Tiểu Chi Tử lập tức trở lại, cô cắn chặt môi dưới, biết mình đã nói sai. 

Quả nhiên, Chu Liên Quân đột nhiên ngồi dậy, loạng choạng đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Tiếng xả nước vang lên.

Tiểu Chi Tử vội vàng nhặt áo lên và mặc vào. 

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Chu Liên Quân đã lấy lại được chút ý thức: “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá, cô về phòng trước đi.”

Anh ta đã biết chuyện đã xảy ra giữa anh ta và Tiểu Chi Tử, đồng thời cảm thấy ghê tởm trước hành vi chủ động chiều theo của cô.

Nhưng đối mặt với khuôn mặt giống Nghiêm Băng Băng này, Chu Liên Quân lại không thể nói ra những lời khó nghe gì hết.

Ngay khi Tiểu Chi Tử vội vàng đứng dậy, cuối cùng anh ta mới nói: “Tôi chỉ muốn tìm cách bù đắp cho cô ấy. Thay vì cố gắng tìm một người phụ nữ thay thế cô ấy, nếu điều này xảy ra lần nữa… tôi sẽ chấm dứt thỏa thuận của chúng ta sớm hơn hợp đồng.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!