Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 8

28

“Tôi hiểu rồi.” Tiểu Chi Tử mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt. 

Tô Nhu Loan cuối cùng cũng hài lòng, mang theo người đàn ông đội mũ chóp rời đi.

Sau khi tiễn hai người bọn họ,  Tiểu Chi Tử rửa mặt, vui vẻ rồi đi thẳng đến thẩm mỹ viện bên ngoài khu dân cư.

Cô trang điểm xong thì đã 6 giờ tối. 

Tiểu Chi Tử gọi một chiếc taxi và liên tục thúc giục tài xế suốt chặng đường, cuối cùng thì cũng đến được Như Ý Cư trước thời gian đã hẹn. 

Lúc này Chu Liên Quân đang sốt ruột chờ đợi trước cửa, Tiểu Chi Tử lo lắng xuống xe. 

Vừa nhìn thấy cô, Chu Liên Quân đã sững sờ tại chỗ hồi lâu, không thể phục hồi tinh thần.

Mọi khó chịu giữa hai lông mày của anh đều biến mất và biến thành sự dịu dàng.

Chu Liên Quân cong cánh tay ra hiệu cho cô cầm lấy: “Đi thôi.”

Trong phòng riêng sang trọng, Tiểu Chi Tử vừa xuất hiện, cô lần lượt nghe thấy những âm thanh bàn tán khó tin.

Mọi người nhìn nhau, đặc biệt là Tiêu Hà suýt làm vỡ ly rượu đang cầm trên tay!

Nghiêm Băng Băng chưa ch.ết sao? !

Hắn ta đã tận mắt chứng kiến ​tang lễ cơ mà!

“Giới thiệu với mọi người đây là Nghiêm…” Chu Liên Quân bỗng nhiên dừng lại, sau đó bình tĩnh cười nói: “Đây là Tiểu Chi Tử.”

Sau khi ngồi xuống, Tiểu Chi Tử cảm thấy như đang ngồi trên kim châm khi cảm nhận được những ánh mắt cảm thán từ mọi hướng. 

Cô biết mình và Nghiêm Băng Băng trông rất giống nhau, nhưng nhìn cô như thế này, cô không đành lòng, ngay cả uống nước và ăn uống cũng có chút xấu hổ. 

Cánh cửa phòng riêng lại bị đẩy ra.

Sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, Tiểu Chi Tử thở phào nhẹ nhõm. 

Một người đàn ông trung niên rất phong đọ bước vào.

Mọi người gọi anh ta là ông Vương, Tiểu Chi Tử  cũng đứng dậy chào.

Ông Vương cũng bị sốc khi nhìn thấy cô nhưng ông đã nhanh chóng lấy lại cảm xúc bình thường.

Mọi người đang nói chuyện với nhau và không có thời gian chú ý tới Tiểu Chi Tử, nên cô cũng  cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. 

Đối diện với cô, anh Vương đột nhiên nâng ly ra hiệu cho Chu Liên Quân: “Người phụ nữ đồng hành của anh Chu hôm nay rất đặc biệt, cô ấy làm tôi nhớ đến một người.” 

Chu Liên Quân hơi khựng lại, mỉm cười không nói gì. 

“Tôi vẫn còn nhớ chuyện đó cho đến ngày nay.” Ánh mắt Vương tiên sinh nhìn xa xăm, “Lúc đó, khi tôi tan làm về nhà, Nghiêm Băng Băng nhìn thấy tôi liền chạy đến. Cô ấy vừa bị mắc mưa, đang run rẩy vì lạnh, nhưng sự kiên cường và bền bỉ trong cơ thể cô ấy…” 

“Điều đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ với tư cách là một người đàn ông.” Anh thở dài đầy cảm xúc. “Vì vậy tôi đã đồng ý dành cho cô ấy ba mươi phút. Cô ấy giải thích xong kế hoạch cho tôi với giọng run run, không chỉ từng chữ mà còn tạm thời bổ sung một số suy nghĩ của mình vào những câu hỏi tôi nêu ra. “

Thông qua mô tả của Vương tiên sinh, Chu Liên Quân có thể tưởng tượng trong đầu Nghiêm Băng Băng lúc đó trông như thế nào, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác đau lòng và chua chát. 

Khi đi theo anh, cô trải qua nhiều khó khăn hơn là hạnh phúc. “Cậu Chu, tôi rất ghen tị với cậu. Có thể cưới được một người phụ nữ như Nghiêm Băng Băng, việc anh không thành công cũng khó.”

Ông Vương nói xong, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tiểu Chi Tử rồi mỉm cười không nói một lời. 

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể hiểu được ý của anh ấy, vậy thì trông giống nhau thì có ích gì, bên trong có sự khác biệt rất lớn! 

Sắc mặt của Tiểu Chi Tử lập tức tái nhợt. Cô vội vàng đứng dậy, suýt làm đổ ly rượu trên bàn: “Tôi, tôi cần đi vệ sinh, xin lỗi mọi người.”

Nhìn thấy cô vội vàng rời đi, Chu Liên Quân lén lút cụp mắt xuống.

Nếu hôm nay là Nghiêm Băng Băng, cô ấy sẽ nâng ly trước Vương tiên sinh, không bao giờ tỏ ra yếu đuối chứ đừng nói là bỏ chạy! 

Chu Liên Quân cuối cùng cũng tỉnh lại vào lúc này.

Cho dù Tiểu Chi Tử trông giống hay học tập đến mức nào, thì rốt cuộc cô ấy cũng không phải là Nghiêm Băng Băng.

Vương tiên sinh lại nâng ly: “Cậu Chu, sau này tôi mới biết lúc đó Nghiêm Băng Băng đang mang thai. Còn đứa trẻ đó, …Tôi cảm rất thấy tiếc cho đến ngày hôm nay. “

“Là do tôi đã không chăm sóc tốt cho Băng Băng. Tôi mới là người phải cảm thấy có lỗi.”

29

Sau bữa tối, Chu Liên Quân lái xe đưa Tiểu Chi Tử về chung cư Giang Kinh.

Trong xe yên tĩnh đến lạ thường. 

Bầu không khí im lắng, tràn ngập sự xa lánh, khiến cho Tiểu Chi Tử cảm thấy bất an. 

Nếu Chu Liên Quân  hoàn toàn tỉnh táo, liệu anh có đuổi cô đi không?

Tiểu Chi Tử cảm thấy vô cùng đau khổ. 

Trên thực tế, cô có thể cảm thấy rằng việc Chu Liên Quân nhiều lần nhầm cô với Nghiêm Băng Băng không phải là do mê đắm mà là do ảo tưởng về tinh thần. 

Nếu như bị kích thích lần nữa, liệu anh có thể không rời xa cô được không?

Về đến chung cư Giang Kinh. 

Trong lúc Chu Liên Quân đi tắm, Tiểu Chi Tử điên cuồng tìm kiếm thứ cô giấu trong phòng ngủ thứ hai.

Cuối cùng…… 

Dưới chiếc giường tối tăm, cô tìm thấy cuốn sổ cũ.

Khi Tiểu Chi Tử đang dọn dẹp, cô tìm thấy cuốn nhật ký của Nghiêm Băng Băng để trong góc. 

Trước đây cô sợ Chu Liên Quân nhìn thấy.

Cô sợ tình cảm và sự nhớ nhung của anh dành cho Nghiêm Băng Băng sẽ ngày càng sâu đậm, không ai có thể thay thế được cô ta.

Nhưng giờ đây, cuốn nhật ký đã trở thành gánh nặng mà Nghiêm Băng Băng để lại cho cô.

Cô nắm chặt cuốn sổ nhật ký trên tay, kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài phòng ngủ chính. 

Thực ra cô không biết Chu Liên Quân sẽ phản ứng như thế nào.

Có tiếng “cạch” và cánh cửa mở ra. 

Nhìn Tiểu Chi Tử đứng ngoài cửa, Chu Liên Quân một mặt không cảm xúc.

“Thưa anh, trong lúc đang dọn dẹp, tôi tìm thấy thứ này. Tôi không biết phải làm gì với nó.”Tiểu Chi Tử bất an đưa cuốn nhật ký ra. 

Chu Liên Quân liếc mắt liền nhận ra đó là nhật ký của Nghiêm Băng Băng. Đây là cuốn nhật ký cô ấy bắt đầu sử dụng từ bảy năm trước.

Lúc đó trong thư viện, anh chỉ tò mò cầm lên xem bìa, Nghiêm Băng Băng đã lo lắng đến mức muốn đánh anh một trận. 

“Đưa cho tôi.” Chu Liên Quân cẩn thận nhận lấy, ôm nó vào lòng, vẻ mặt cảm kích nhìn Tiểu Chi Tử, “Cảm ơn, cô cũng đi ngủ sớm đi.” 

Cánh cửa lại đóng lại, Tiểu Chi Tử nắm chặt nắm tay, hy vọng mình sẽ là người thắng cuộc trong vụ cá cược này. 

Chu Liên Quân đẹp trai, giàu có và độc thân, anh càng sẵn sàng chi tiền cho cô và mẹ cô. Điều quan trọng nhất là anh hiện đang có vấn đề về tâm lí và không thể sống thiếu cô được.

Một người đàn ông như vậy khiến cho Tiểu Chi Tử, người từ nhỏ đã quen với hoàn cảnh khó khăn, khó có thể buông tay anh.

Trong cuộc đời này, bạn phải chiến đấu vì chính mình một lần! 

Trong phòng ngủ chính, Chu Liên Quân ngồi xuống trước bàn làm việc, chậm rãi mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký ra.

Dòng chữ đầu tiên xuất hiện: Cảnh báo, nhật ký riêng tư, xin đừng đọc, nếu không hãy cẩn thận khi ra ngoài ngày mưa!

Đọc đến đây, Chu Liên Quân bất giác mỉm cười.

Thì ra, Nghiêm Băng Băng khi còn trẻ đã viết lời cảnh báo nghiêm khắc nhưng không mang tính răn đe như vậy. 

Cuộn xuống phần đầu của cuốn nhật ký.

Ngày 01/09/2015 (Chủ nhật). 

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường đại học! Báo cáo, phân chia ký túc xá…

Sau bao ngày bận rộn, tôi cảm thấy thực sự thích thú và cảm thấy mới lạ. 

Nhưng đến giờ ăn tối, những cuộc điện thoại lo lắng của bố mẹ khiến tôi suýt khóc. 

Sau đó anh trai tôi cũng gọi điện cho tôi và bảo tôi mở cặp nhỏ ra xem.

Không biết từ khi nào mà một ngàn nhân dân tệ được nhét vào đó. 

Anh trai tôi bảo tôi tự mua đồ dùng ký túc xá, đặc biệt bảo tôi mua rèm giường, kệ giày, quạt nhỏ, chăn điện, v.v. 

Tóm lại, ý anh ấy là tôi không thể sống thiếu những thứ mà bạn cùng phòng khác có.

Không dễ để anh ấy làm việc bán thời gian để có thể chu cấp đầy đủ cho tôi.

Anh trai tôi thực sự là người anh tốt nhất trên thế giới này!

Tôi đã quyết định sẽ đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, để tặng anh ấy phong bao lì xì trong dịp Tết Nguyên Đán và làm việc chăm chỉ để dành tiền cho anh ấy cưới vợ!….

Chu Liên Quân cảm thấy vừa ấm lòng vừa buồn cười, Nghiêm Băng Băng hẳn là không biết khi viết nhật ký rằng anh trai cô là một người lạnh lùng như băng, ba mươi tuổi cũng không tìm được vợ! 

30

16/09/2015 (có mây). 

Hôm nay khi tôi đi học tự học, tôi gặp một người đàn ông tên là Tiêu Hà. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi liếc nhìn chiếc kính râm đen của anh ấy và không nói gì.

Lúc này, tôi cảm thấy mình giống như một con tôm nhỏ trong lưới đánh cá lớn. …

Nụ cười của Chu Liên Quân đông cứng ở khóe miệng. Thì ra Tiêu Hà đã có tình cảm với Nghiêm Băng Băng từ hồi đi học. Chẳng trách cậu ta lại quan tâm đến vợ mình như vậy! 

Ngày 25/09/2015 (Chủ nhật).

Hôm nay là ngày kỉ niệm của trường. 

Tôi đã nhìn thấy nam thần của trường!

Ngay khi nhìn anh ấy đứng phát biểu ở trên sân khấu, tôi nghĩ rằng tôi hẳn đã yêu anh rồi!

Sau nhiều lần tìm hiểu, cuối cùng tôi cũng tìm ra được thông tin của anh ấy.

Chu Liên Quân, sinh viên năm thứ hai Khoa Quản lý, Hội trưởng hội Sinh viên, vẫn độc thân! ! ! 

Tài hùng biện và tư duy logic của anh ấy rất tốt, người ta nói gia đình anh ấy là trùm bất động sản. Anh ấy rất tốt… Tôi chỉ là một phàm nhân, tôi chỉ có thể làm một số việc của thường dân thôi…

….

Chu Liên Quân không khỏi cảm thấy đau khổ khi cảm nhận được những cảm xúc trong từng câu chữ của cô, từ phấn khích đến cô đơn. 

Thì ra, Nghiêm Băng Băng đã chú ý đến anh từ ngày kỷ niệm năm đầu tiên đi học. 

Chu Liên Quân không khỏi nghĩ tới cảnh tượng khi đó trên sân khấu phát biểu, hắn mặc vest và đi giày da, quả thực rất ra dáng.

Nghĩ đến vẻ mặt ngưỡng mộ của cô ở khán giả, anh ta nhếch mép sung sướng, nhưng rất nhanh lại bị nuốt chửng bởi sự cay đắng và đau khổ vô tận.

Đêm này.

Anh ta đọc nhật ký của Nghiêm Băng Băng từ tháng đầu tiên đi học.

Mỗi khi đọc một trang, anh ta sẽ nghĩ về những cảnh tượng được Nghiêm Băng Băng miêu tả và biểu cảm khi cô ấy viết nhật ký.

Tuy rằng Chu Liên Quân muốn đọc nhiều hơn, để tìm lại ký ức của chính mình trong nhật ký, có thể dùng ngón tay đo độ dày của cuốn nhật ký, nhưng Chu Liên Quân lại không tham lam. 

Quãng đời còn lại của anh còn rất dài, anh muốn để lại vài tâm tư, để anh còn có điều gì đó hằng ngày còn có thể mong đợi.

Ngày hôm sau. 

Tiểu Chi Tử đi vào phòng ngủ chính, cô nhìn Chu Liên Quân đang ngủ ngon lành trên giường, ánh mắt lập tức dời đến cuốn nhật ký bị vỡ ở đầu giường. 

Chắc anh ấy đã thức cả đêm rồi phải không? 

Cô chậm rãi đến gần bên giường, đang do dự có nên đánh thức anh dậy hay không, chợt bị khuôn mặt thanh tú đang ngủ của Chu Liên Quân thu hút. 

Khi Chu Liên Quân tỉnh táo, anh ta có cảm giác xa lạ và kiêng khem, khi ngủ, toàn thân anh ta tràn ngập khí chất mạnh mẽ của anh chàng đẹp trai nhà bên, khiến người ta muốn đến gần anh ta. 

Có lẽ nhìn thấy thứ gì đó từ anh, Tiểu Chi Tử đưa tay ra, không kiềm chế được, dùng đầu ngón tay vẽ theo đường nét trên khuôn mặt anh.

Mỗi centimet đều khiến trái tim cô đập thình thịch. 

Không hề báo trước, tay cô đột nhiên bị một lòng bàn tay to lớn nắm lấy, đột nhiên cảm thấy tình thế hỗn loạn, cô lập tức muốn bỏ chạy. 

Chu Liên Quân mở đôi mắt sâu như mực, đôi mắt mờ ảo giống như một bức tranh phong cảnh sau khi mực đã nhòe.

“Chào buổi sáng.” Anh mím môi và mỉm cười.

Tiểu Chi Tử hơi giật mình, trong lòng rung lên như chuông: “Chào buổi sáng.”

Anh buông cô ra, xoay người lại ngủ tiếp, còn cô thì ngồi xổm tại chỗ, trong lòng ngây ngất.

Lần này, Tiểu Chi Tử đã đặt cược đúng!

Chu Liên Quân bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Chu Hoà

Trên đường đến công ty, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vô tình vuốt ve cuốn nhật ký.

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của anh ta, Chu Hòa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không phân biệt được là cái gì.

Tại phòng họp. 

“Thành phố cổ có thẩm quyền đối với 6 văn phòng cấp dưới quận, bao gồm 28 ủy ban cộng đồng và 8 làng hành chính, với tổng diện tích 42,8 km2. Diện tích đô thị là 4,7 km2 và tổng dân số khoảng 140.000 người, chiếm 2,5% dân số thành phố. “

“Theo quy hoạch, khu đô thị chính có thể được chia đại khái thành 3 phân khu chính: trung tâm mua sắm, cao ốc văn phòng và nhà ở. Có các cơ sở y tế, giáo dục và các cơ sở hỗ trợ khác liên quan, và khu vực gần Linh Sơn có thể được chuyển đổi thành khu nghỉ dưỡng…”

Người đứng đầu dự án giải thích chỉ vào vị trí trên bản đồ thuộc về gia đình Nghiêm Băng Băng và nghĩa trang. 

Trong mắt Chu Liên Quân lóe lên tia lạnh lùng: “Khu vực này mang lại cảm giác lâu đời, phong cảnh tươi đẹp, có thể dùng làm thắng cảnh để chụp ảnh. Nó sẽ được bảo tồn như một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng và khu ẩm thực. Những người thổ dân không muốn di chuyển có thể tiếp tục sống trong đó.”

“Có thể xây dựng một khu nghỉ dưỡng nhỏ dưới chân núi Linh Sơn, nhưng núi Linh Sơn không thể di chuyển cho đến khi thành phố cổ được phát triển. Chỉ còn lại mảnh cảnh thiên nhiên này. Đây là ý tưởng của tôi. ANh có thể lập kế hoạch sâu hơn trên cơ sở này. “

Cuộc họp sắp kết thúc, Chu Liên Quân đứng lên, anh phát hiện bên tay phải của mình trống rỗng.

Đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng lan tràn: “Chu Hòa, cuốn nhật ký của tôi đâu?!”

31

Chu Hoà sửng sốt, vội vàng xoay người lấy cuốn nhật ký từ tủ hồ sơ ra, dùng hai tay đưa cho Chu Liên Quân: “Anh Chu, đây, tôi thấy cuốn sách này đối với anh có vẻ rất quan trọng, tôi sợ trà đổ vào nên tôi cất vào tủ cho anh.”

Chu Liên Quân cầm lấy cuốn nhật ký, ôm chặt trong lòng, thở gấp: “Sau này đừng động vào nó.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Chu Hoà cúi đầu che giấu đi biểu cảm của mình, trong lòng cảm giác kỳ lạ càng thêm nặng nề.

Nửa giờ sau, Chu Liên Quân sau khi giải quyết xong việc công ty liền lái xe trở về chung cư Giang Kinh.

Điều anh không biết là sau khi anh rời đi, Chu Hoà đã rất cẩn thận lấy điện thoại di động ra và gọi điện cho ai đó.

Tại chung cư Giang Kinh.

Nhìn thấy Chu Liên Quân hôm nay về sớm như vậy, Tiểu Chi Tử rên mặt tràn đầy vui mừng.

Cô nhìn đồng hồ, 16:53. 

Tiểu Chi Tử đầy mong đợi nhìn Chu Liên Quân: “Tối nay anh muốn ăn gì? Tôi sẽ làm cho anh.”

Cô vừa xoay người, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, tôi cũng sẽ cho em một bất ngờ.” 

Nhà hàng vòng đu quay độc đáo nhất ở Star City. 

Nó mở cửa vào thứ Sáu hàng tuần, phục vụ ăn uống ngoài trời, lên vòng đu quay từ 23:30 và bắn pháo hoa từ 23:50… 

Người ta nói rằng nếu bạn ngồi trên một vòng đu quay cao vào lúc 0 giờ, thời điểm gần cuối ngày và đầu ngày nhất, điều ước của bạn chắc chắn sẽ thành hiện thực. 

Chu Liên Quân và Tiểu Chi Tử trông giống như một cặp đôi bình thường khi họ mặc trang phục đơn giản đi ra ngoài.

Người phục vụ tiến tới, “Chào anh chị, bàn ăn và vòng đu quay của chúng tôi cần phải đặt trước một tuần. Hai người đã đặt chỗ trước chưa ạ?”

Chu Liên Quân đưa ra một tấm thẻ bạch kim: “Tôi họ Chu, hẹn vào lúc bảy giờ tối nay.” 

Thẻ bạch kim là thẻ VIP ở đây.

Ngay cả quản lý cửa hàng cũng chỉ có thể nhìn thấy loại thẻ thành viên này mà chẳng thể mua nổi chiếc thẻ giá trị như vậy. Người phục vụ không dám lơ ​​là, nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi tốt nhất cho họ.

Tiểu Chi Tử vốn là một trong những người bồi bàn, nhưng hôm nay cô được mời tới một cách trân trọng.

Ngoài ra còn có những người phục vụ tận tình túc trực để phục vụ họ. 

Khoảng cách tăng vọt này khiến cô lạc mất chính mình trong người phục vụ và người vợ.

Một ý tưởng đã bén rễ trong lòng Tiểu Chi Tử, cô muốn kết hôn với Chu Liên Quân để có được tình yêu và sự bảo vệ của anh.

Với khuôn mặt giống Nghiêm Băng Băng, cô tin mình có thể làm được!

Người phục vụ mang ra hai thực đơn tinh tế, lần lượt đưa cho Chu Liên Quân và Tiểu Chi Tử. 

Nhìn vào thực đơn đầy chữ tiếng Anh, Tiểu Chi Tử đột nhiên đứng hình tại chỗ!

Cô thận trọng ngước mắt lên nhìn anh, những ngón tay đan vào dưới khăn trải bàn một cách lo lắng. 
Chu Liên Quân, người đã gọi món xong, đột nhiên chú ý đến cô và gọi bữa tối cho cô bằng tiếng Anh rành mạch.

Sau đó, anh ta mím chặt môi, trên mặt lộ ra một tia xa lạ, không nói thêm nữa.

Tiếng Anh của Nghiêm Băng Băng rất tốt nhưng còn Tiểu Chi Tử, người đã bỏ học để đi làm ngay sau khi tốt nghiệp trung học, thậm chí còn không hiểu được thực đơn.

Điều này giống như lại dội một gáo nước lạnh lên đầu Chu Liên Quân!

Bầu không khí lãng mạn và thoải mái ban đầu đã không còn nữa.

Tiểu Chi Tử lúng túng kéo góc bàn, trong đầu nhanh chóng nhớ lại nội dung trong cuốn nhật ký của Nghiêm Băng Băng.

Đột nhiên, cô cười rạng rỡ với Chu Liên Quân: “Nghe nói ở đây có cách thực hiện điều ước rất hiệu quả. Vào lúc 12 giờ tối, nếu hai người đứng nhìn lên bầu trời và cùng ước một điều ước thì điều ước của họ sẽ thành hiện thực.”

Chu Liên Quân hơi giật mình, chợt nhớ tới Nghiêm Băng Băng cũng từng nói như vậy với anh ta dưới bầu trời đầy sao khi bọn họ cùng nhau đi cắm trại ở trường đại học.
Nhưng cô ấy còn nói gì nữa?

“Liên Quân, anh sắp tốt nghiệp rồi. Điều ước duy nhất của em là mọi ước mơ của anh sẽ trở thành hiện thực và anh sẽ có một hành trình suôn sẻ.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!