20
Tô Nhu Loan sửng sốt quay lại thì thấy một chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú đang khoanh tay dựa vào tường nhìn cô.
Cô giả vờ bình tĩnh chào hỏi: “Giang Phúc, đã lâu không gặp.”
Nhìn cái bụng hơi nhô lên của Tô Nhu Loan, Giang Phúc chợt mỉm cười.
“Đã bốn năm tháng rồi phải không? Đứa bé này là của anh đúng không? Người đàn ông mà đi ăn cùng cô có biết không?
Tim Tô Nhu Loan đập loạn xạ!
Bốn năm tháng trước, ngày hôm đó cô ngập ngừng hỏi Chu Liên Quân khi nào anh ta sẽ ly hôn.
Chu Liên Quân không những mất bình tĩnh với cô mà còn ngừng liên lạc với cô trong nửa tháng.
Chính vì vậy, Tô Nhu Loan đã chọn đến bãi biển để tìm cách giải toả vì những cảm xúc buồn bã còn tồn đọng.
Không ngờ, kết quả của sự buông thả của cô ta là… cô ta lại mang thai đứa con của Giang Phúc!
Chuyện này cô không thể để Chu Liên Quân biết được, nếu không ngay cả hậu quả xảy ra với cô ta, cô ta cũng không thể nghĩ tới!
Tô Nhu Loan nghiến răng nghiến lợi, cô ta lười nói chuyện với Giang Phúc: “Nói cho tôi biết, anh muốn bao nhiêu?”
Hắn duỗi ra năm ngón tay: “Năm triệu!”
Tô Nhu Loan cười lạnh: “Anh điên vì tiền sao?!”
Nhìn thấy Tô Nhu Loan đang đinh xoay người rời đi,ánh mắt của Giang Phúc tối sầm lại: “Tôi sẽ đi hỏi xem kẻ phạm tội có dám làm xét nghiệm quan hệ cha con hay không.”
Trong tháng đó, Chu Liên Quân chỉ say rượu đến có một lần, căn bản không hề chạm vào cô.
Tô Nhu Loan biết rõ hơn ai hết đứa trẻ đó là con của ai!
“Cho tôi hai ngày để suy nghĩ.” Tô Nhu Loan cuối cùng cũng hoảng sợ, “Nếu anh hủy hoại việc kinh doanh của tôi, anh sẽ không lấy được một xu!”
Khi quay lại chỗ ngồi, sắc mặt cô ta vô cùng tái nhợt.
Chu Liên Quân cau mày: “Cô làm sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?”
“Em không sao, không cần tới bệnh viện đâu.” Tô Nhu Loan khẽ lắc đầu, gượng cười.
Sau bữa sáng, cả hai cùng nhau đi dạo trên bãi biển.
Nhìn cầu thang dài, trong đầu Tô Nhu Loan chợt lóe lên một ý nghĩ.
Một khi đứa trẻ này ra đời, nó sẽ luôn là người điều khiển cô và sẽ là cỗ máy rút tiền của Giang Phúc!
Cách đó không xa, các bạn trẻ đang tụ tập cùng nhau chơi ván trượt hình.
Trong đầu của Tô Nhu Loan loé lên một suy nghĩ, đợi khi những đứa trẻ trượt ván trượt qua, cô ta giả vờ vô tình giẫm lên nó…
“A!” Một loại cảm giác không trọng lượng truyền đến, Tô Nhu Loan đạt được nguyện vọng, cô ta lăn xuống cầu thang.
Thế giới giống như đang quay cuồng trước mắt!
Ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh cô ta, xung quanh ồn ào, cơn đau dữ dội ở bụng khiến cô ta khó có thể nghe được những người khác đang nói gì.
Toàn thân cô ta đột nhiên nhẹ nhõm, chính là Chu Liên Quân đã bế cô lên, không biết là anh ta đang nói chuyện với ai: “Anh có xe không? Hãy đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất!”
Mười lăm phút sau, tại Bệnh viện Trung ương Tam Á.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật và nói với Chu Liên Quân với vẻ mặt tiếc nuối:
“Xin lỗi, thai nhi không thể cứu được. Xin hãy ký vào giấy đồng ý cho chuyển dạ. Thai ch*t lưu vẫn còn trong cơ thể bệnh nhân và phải được phẫu thuật lấy ra.”
Cảnh tượng tương tự lặp lại một lần nữa, Chu Liên Quân ký bàng hoàng ký tên lên trên tờ giấy xác nhận.
Sau ca phẫu thuật, Tô Nhu Loan được đẩy vào phòng bệnh trong tình trạng hôn mê.
Chu Liên Quân chán nản ngồi ở phòng chờ, rất lâu mà không vào trong thăm Tô Nhu Loan.
Mãi đến khi tiếng kêu của Tô Nhu Loan từ trong phòng bệnh vang lên, anh ta mới bước những bước nặng nề đi vào.
“Liên Quân, con của chúng ta không còn nữa…” Tô Nhu Loan khóc đến mức Chu Liên Quân để cô dựa vào trong ngực anh ta.
Khi đứa trẻ ra đi, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều một cách khó hiểu.
“Em biết là anh bắt đầu chấp nhận em vì em đã mang thai con của anh.” Tô Nhu Loan siết chặt bộ đồ của Chu Liên Quân.
“Liên Quân, đừng rời xa em. Chúng ta sẽ lại có con, sau này em nhất định sẽ làm tốt hơn Nghiêm Băng Băng, xin hãy ở bên cạnh em.”
Cái tên Nghiêm Băng Băng như sắt nung đốt cháy trái tim của Chu Liên Quân!
21
Chu Liên Quân đột nhiên đứng dậy, tàn nhẫn đẩy Tô Nhu Loan ra: “Cô biết điều một chút, đừng bao giờ so sánh mình với cô ấy trước mặt tôi.”
Những quán bar ven biển ồn ào vào ban đêm.
Chu Liên Quân ngồi một mình trước quán bar uống rượu, nhắm mắt làm ngơ trước những cô gái tới tán tỉnh anh ta.
Bỗng nghiên, một bóng dáng gầy gò thu hút sự chú ý của Chu Liên Quân.
Người đàn ông say rượu dồn cô vào chân tường, thậm chí hắn còn chạm vào cô ở nơi công cộng.
Khuôn mặt dịu dàng nhưng bướng bỉnh đó… chính là Nghiêm Băng Băng!
Chu Liên Quân lao tới đấm người đàn ông: “Bỏ đôi bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy!
Một nhân viên đến can ngăn, người đàn ông như bị đánh tỉnh: “Đánh tôi thế này à? Tôi muốn gọi cảnh sát!”
“Nghiêm Băng Băng” đứng trước mặt Chu Liên Quân: “Anh cứ gọi cảnh sát đi, Chính anh là người đã cưỡng bức tôi ở nơi công cộng trước. Trong quán bar có camera giám sát, bạn trai tôi bảo vệ tôi có vấn đề gì không?”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào Chu Liên Quân trước khi rời đi: “Mày cứ chờ đi, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Sau khi hắn rời đi, Chu Liên Quân đã ôm chặt lấy “Nghiêm Băng Băng”.
“Băng Băng, Băng Băng, đừng sợ, có anh ở đây…”
Chu Liên Quân không ngừng hét lên.
Anh nhớ năm đó cô cùng anh ra ngoài giao lưu, khi cô đi vệ sinh một mình thì gặp một gã say rượu.
Cho đến khi đến đồn cảnh sát, anh mới biết được Nghiêm Băng Băng đã dùng bình hoa đập vào đầu đối phương trong phòng tắm khiến tay cô chảy máu.
Mãi đến khi lên xe về nhà, cô mới để lộ ra vết thương, không ngừng run rẩy.
Nghĩ đến Nghiêm Băng Băng lúc đó như vậy, Chu Liên Quân vẫn cảm thấy đau lòng: “Băng Băng, anh sẽ không để em gặp phải những chuyện tồi tệ như thế này nữa.”
Trong vòng tay ấm áp và to lớn của Chu Liên Quân, Tiểu Chi Tử không khỏi rung động, nhưng rõ ràng là anh đã nhầm cô với người khác.
Ngày hôm sau.
Chu Liên Quân tỉnh dậy trong một căn phòng khách sạn xa lạ, sau khi nhìn xung quanh, anh ta chợt phát hiện bên cạnh giường có thêm một người.
Tiểu Chi Tử đang nằm ở dưới đất, cô ta ngủ ngon lành bên cạnh giường, đôi mắt đầy quầng thâm mệt mỏi.
Khuôn mặt của cô ta lúc ngủ yên bình trông rất giống Nghiêm Băng Băng.
Ngày trước, khi anh ta say rượu trở về nhà, Nghiêm Băng Băng cũng đã chăm sóc cho anh ta như vậy.
Bởi một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, anh ta đưa tay ra vuốt ve đôi má quen thuộc đó.
Đôi mắt run run của Tiểu Chi Tử từ từ mở ra, mặt cô ta đỏ bừng, “Anh tỉnh rồi, tôi, tôi đi trước đây.”
Cô ta hoảng sợ, đang định bước ra ngoài thì tay cô ta đã bị một lòng bàn tay to lớn nắm chặt.
Giọng nói trầm thấp của Chu Liên Quân vang lên từ phía sau: “Tại sao cô làm nhiều việc như vậy vẫn gặp khó khăn về mặt tài chính như thế?”
“Từ nhỏ tôi ở với mẹ. Mẹ tôi một mình đã cố gắng làm việc cực nhọc để nuôi lớn tôi cho đến khi tôi được nhận vào đại học thì đột nhiên bị bệnh tiểu đường”.
Tiêu Chi Tử không biết tại sao mình lại nói chuyện này với một người mà mình chỉ mới gặp có vài lần, “Bây giờ tôi đã nghỉ học, mỗi ngày tôi làm ba công việc, buổi sáng ở nhà hàng khách sạn, buổi chiều ở trung tâm mua sắm và buổi tối ở quán bar.”
“Đối với tôi, việc chi trả tiền viện phí cho một ca ghép thận là rất lớn mà cả chi phí chạy thận và nằm viện hai đến ba lần một tuần. Tôi thậm chí không đủ khả năng chi trả khi làm ba công việc một ngày và còn phải vay nợ nước ngoài….”
Nỗi đau đè nén, lúc này khi nói ra, cô ta thật sự rất muốn tìm một lối thoát cho chính mình.
Đột nhiên, Chu Liên Quân lên tiếng: “Đi theo tôi, giá cả tùy cô muốn.”
Đây là muốn cô bán thân sao? Sắc mặt Tiêu Chi Tử lập tức mất đi sắc hồng.
Nhìn thấy tấm lưng của Tiểu Chi tử cứng đờ, Chu Liên Quân dùng giọng điệu thương lượng nói: “Ba năm, năm triệu.”
Ba năm… năm triệu.
Đây không phải là xác suất trúng xổ số sao? Nhưng cái giá phải trả là tuổi trẻ và phẩm giá của người con gái.
Hình ảnh mẹ cô với gương mặt hốc hác đang nằm trên giường bệnh hiện lên trong tâm trí tôi.
Nếu không đủ tiền để chi trả cho bệnh biện thì mẹ của cô sẽ bị cưỡng chế xuất viện.
Tiểu Chi Tử nghiến răng nghiến lợi: “Được.”
“Tôi sẽ cho người soạn thảo một thỏa thuận cho cô…” Chu Liên Quân còn chưa kịp nói xong, tiếng chuông của điện thoại đột nhiên vang lên.
Giọng nói gấp gáp của Chu Hoà vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Chủ tổng, buổi trưa ngày hôm qua, tôi đã gặp luật sư Nghiêm, Nghiêm Gia Hàn đã phát hiện ra một số vấn đề của chúng ta, và giờ công ty đang gặp rắc rối lớn!”
22
Chu Liên Quân sắc mặt tối sầm: “Giúp tôi đặt hai vé trở về Tinh thị, ngay bây giờ!.”
Nếu chuyện này bị bại lộ, không chỉ cá nhân mà cả công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!
Nhìn thông tin chuyến bay do Chu Hoà gửi, Chu Liên Quân lấy ra một tấm thẻ ném cho Tiểu Chi Từ: “Hãy đến bệnh viện ngay bây giờ và thanh toán hết chi phí cho mẹ của cô đi. Chuyến bay sẽ vào lúc 3h20 chiều. Nếu cô không có thời gian thu dọn đồ đạc, tôi sẽ cho người đến giúp cô.”
Máy bay hạ cánh.
Chu Liên Quân đưa cho Tiểu Chi Tử địa chỉ, mật khẩu khóa cửa của chung cư Giang Kinh, rồi cùng Chu Hoà đi thẳng đến công ty luật Hồng Nghiêm.
Phiên tòa sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa, những bằng chứng trong tay Nghiêm Gia Hàn rất có giá trị, đến mức anh ta thậm chí sẽ không cần phải đệ đơn kiện sau khi nó được phơi bày.
Chu Liên Quân muốn biết rằng Nghiêm Gia Hàn đang muốn làm gì.
Tại Công ty Luật Hồng Nghiêm.
Đi vào phòng làm việc của Nghiêm Gia Hàn, cà phê trên bàn tiếp đãi khách đang bốc khói.
Chu Liên Quân không khỏi nhướng mày: “Nghiêm luật sư là đang đợi tôi tới sao?”
Nghiêm Gia Hàn vẻ mặt thờ ơ, lười nói chuyện với anh ta: “Tôi muốn cùng anh nói chuyện về việc xây dựng toà nhà mới.”
“Dựa theo tốc độ phát triển của Tam Á, việc xây dựng tòa nhà mới trong thành phố cũ chỉ là vấn đề thời gian. Nếu anh không để cho tôi thực hiện đúng tiến độ, điều tồi tệ nhất tôi có thể làm chính là chuyển nó cho người khác, nhưng tôi sẽ kiếm được ít tiền hơn.”
Chu Liên Quân kiên định nhìn hắn: “Nghiêm Gia Hàn, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, tại sao anh lại làm như vậy?”
“Anh tiếp nhận xử lý vụ này, khắp nơi đều nhắm vào tôi, là để trả thù tôi, hay là vì anh không thể phân biệt được giữa công việc và chuyện riêng?”
Nghiêm Gia Hàn cười lạnh, “Băng Băng đã làm việc chăm chỉ như thế nào khi hai người thành lập S.F. Làm thế nào mà S.F lại vượt qua khó khăn nhiều lần và ngày càng lớn mạnh như vậy? Tôi đã nhìn thấy tất cả những điều này, tại sao tôi lại phải phá hỏng toàn bộ công sức của nó chỉ để trả thù cậu?Cậu có thấy Logic không?”
Anh đã rất nỗ lực để bảo vệ toàn bộ công sức của Nghiêm Băng Băng.
“Muốn biết tại sao, chiều mai bốn giờ gặp ở phố cổ.”Nghiêm Gia Hàn nói xong, anh giơ tay lên: “Cậu đi thong thả, không tiễn.”
Cùng lúc đó. Tiểu Chi Tử đứng trước chung cư cực kỳ sang trọng, không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Cô hiếm khi thấy một chung cư cao cấp như vậy bên ngoài, có thấy cũng chỉ thấy ở trên TV.
Quản lý tòa nhà liếc nhìn cô: “Cô Chu, cô về rồi à? Đã lâu không gặp, để tôi xách đồ giúp cho cô!”
Cô Chu? ! Cô ấy có phải là vợ của Chu Liên Quân không? Có vẻ như cô và người đó thực sự giống nhau.
Tiểu Chi Tử còn đang bàng hoàng thì người quản lý tòa nhà đã đi tới lấy cầm lấy hành lý của cô.
Có người giúp dẫn đường, Tiểu Chi Tử cứ cười suốt dọc đường mà không giải thích gì.
7h45 tối.
Chu Liên Quân trở về nhà, anh ta hơi giật mình khi nhìn thấy chiếc túi vải thô phía sau ghế sofa.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Chi Tử chạy ra: “Anh về rồi, anh đã ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Chu Liên Quân vô thức ấn vào bụng đang đau nhức.
Tiểu Chi Tử vẻ mặt có lỗi: “Xin lỗi, tôi quên hỏi số điện thoại của anh nên không hỏi trước xem anh có về ăn tối không, tôi sẽ đi nấu cơm cho anh ngay!”
Chu Liên Quân đứng đó, anh ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò đang bận rộn trong bếp hồi lâu.
Ảo tưởng về Nghiêm Băng Băng vẫn còn ở đó lập tức lấp đầy trái tim trống rỗng của anh ta.
Chu Liên Quân trở lại phòng ngủ chính với tâm trạng vui vẻ.
Để Chu Liên Quân có thể ăn tối sớm, Tiểu Chi Tử chỉ cần nấu một bát mì.
Làm phần mỡ lợn và
hành lá cắt nhỏ, sau đó đập hai quả trứng.
Khi món ăn được mang lên, Chu Liên Quân cũng vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Mùi hương gỗ toả ra từ người Chu Liên Quân khi anh ta di chuyển xung quanh, khiến Tiểu Chi Tử cảm thấy hơi choáng váng.
Cô ta tỉnh táo lại, kéo ghế cho anh: “Hôm nay muộn rồi, chúng ta ăn mì trước đã. Anh muốn ăn gì thì ngày mai em sẽ mua…”
Lời còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Chu Liên Quân nhặt từng nát hành với vẻ mặt tập trung.
Chu Liên Quân không nói gì, anh ta mím chặt môi, tiếp tục lục lọi hành lá trong bát.
Khoảnh khắc Tiểu Chi Tử đứng trước bàn ăn, anh ta thật sự cảm thấy Nghiêm Băng Băng đã quay lại.
Nhưng cái hành lá xắt chết tiệt đó giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu vậy!
“Em sẽ làm lại một bát mới.”
Tiểu Chi Tử đi bưng bát mì lên, lại bị Chu Liên Quân ngăn lại: “Đừng bận tâm, từ nay về sau chỉ cần làm theo sách hướng dẫn tôi để trong bếp là được.”
Anh ta cau mày và ăn hết tô mì.
Vào thời điểm khởi nghiệp khó khăn nhất, Nghiêm Băng Băng mỉm cười cho biết cô thích ăn mì nhất.
Sau này, khi công ty ngày càng phát triển, anh nói với cô: “Cả đời anh sẽ không bao giờ quên được hương vị khổ sở. Anh không bao giờ muốn ăn mì nữa”
Kể từ đó, mì chưa bao giờ xuất hiện trên bàn ăn.
Dù mùi hành lá nồng nặc nhưng Chu Liên Quân thực sự rất nhớ…bát mì mà Nghiêm Băng Băng đã làm.
“Ding Dong.”
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Tiểu Chi Tử có chút xấu hổ vội vàng chạy ra mở cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong mắt người phụ nữ ngoài cửa tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi!
23
Tiểu Chi Tử lễ phép hỏi: “Xin chào, cô tìm ai ạ?”
Nghe lời mở đầu giống như chủ nhà, Tô Nhu Loan sửng sốt, trong mắt lập tức dâng lên sự tức giận.
Tô Nhu Loan hung hăng đẩy Tiêu Chi Tử ra: “Cô là ai? Tại sao lại ở nhà Liên Quân?”
“Tôi, tôi là…” Tiểu Chi Tử nhất thời không nói nên lời, đối với Chu Liên Quân, cô cũng không biết thân phận hiện tại của mình là gì.
Một cánh tay mạnh mẽ nâng cô lên từ phía sau, Chu Liên Quân thờ ơ nhìn Tô Nhu Loan, “Cô đang làm gì ở đây?”
Tô Nhu Loan hung hãn lập tức dịu dàng lại, “Em còn đang ở bệnh viện, sao anh có thể bỏ em ở lại Tam Á một mình mà trở về như vậy chứ?”
Chu Liên Quân sững lại.
Anh ta thực sự đã quên mất Tô Nhu Loan.
“Công ty có việc gấp.” Chu Liên Quân nghiêm mặt nói: “Sao cô không ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt? Tại sao lại tới đây gây chuyện?”
Tô Nhu Loan hai mắt đỏ hoe: “Chúng ta yêu nhau đã bảy năm, nhưng anh lại để cho loại phụ nữ này vào nhà! Liên Quân…”
“Thưa cô, tôi chỉ là bảo mẫu của anh Chu.”
Cảm thấy mối quan hệ giữa hai người không đơn giản, Tiểu Chi Tử xấu hổ lên tiếng.
Chu Liên Quân nghiến chặt quai hàm: “Cô về đi, giữa chúng ta hiện tại không có bất cứ quan hệ gì.”
Biết rằng anh là đang nói đến đứa trẻ, Tô Nhu Loan sắc mặt tái nhợt.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tô Nhu Loan không cam lòng nắm chặt tay thành nắm đấm, Nghiêm Băng Băng thật sự còn không có cùng cô tranh đoạt, hiện tại cô ta đã là người ch*t!
Còn đồ thay thế kia, có gì phải lo lắng? !
Sau khi Tô Nhu Loan rời đi, Chu Liên Quân nói cho Tiểu Chi Tử về thói quen sinh hoạt của anh ta.
Sáng 8h30 dậy, bóp kem đánh răng, chuẩn bị nước tắm, tối chuẩn bị sữa nóng…
Điều cấp bách nhất của Chu Liên Quân bây giờ là hy vọng cuộc sống có thể giống như lúc Nghiêm Băng Băng còn sống.
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều.
Nghiêm Gia Hàn và Chu Liên Quân gặp nhau đúng giờ ở thành cổ.
Chu Liên Quân đi theo anh từng bước một qua con đường đá xanh và đi thẳng đến một ngôi nhà gỗ cũ.
Mặc dù ngôi nhà gỗ đã khá cũ nhưng khu vườn vẫn được bảo trì tốt.
“Đây là ngôi nhà cũ của Nghiêm Gia. Tôi và Băng Băng đều lớn lên ở đây. Băng Băng không thể chịu đựng được sự đau đơn trong quá trình hóa trị. Nên tôi đã đưa nó về nhà, những bông hoa và cây cỏ ở đây đều là do chính tay Băng Băng trồng.”
Hoa cỏ mọc rất tươi tốt nhưng người trồng giờ đây không còn nữa.
Nhìn những màu sắc rực rỡ của hoa cỏ nơi đây, Chu Liên Quân cảm thấy thật sự rất đau lòng.
Ngoài ra còn có những vết trắng được khắc trên đá, trên tường sân, ghi lại chiều cao của hai người từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Nhân vật nhỏ bé đó chính là Nghiêm Băng Băng.
Lúc này, anh ta giống như nhìn thấy cô đang chập chững trong sân, nằm ngoài cửa sổ bếp ngửi mùi thơm, nhảy trên con đường đá xanh, trốn học với cặp sách trên lưng…
Lúc này, Nghiêm Gia Hàn đang đứng vững vàng sau cánh cổng.
Đầu ngón tay thon dài của anh lần theo những dòng chữ bằng phấn trẻ con ở sau cửa: Nghiêm Gia Hàn là một con lợn!
Nghiêm Gia Hàn không cần quay đầu lại, Chu Liên Quân cũng có thể cảm nhận được những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt anh.
Sau khi bước ra khỏi căn nhà cũ, ông bà hàng xóm tới chào hỏi Nghiêm Gia Hàn: “Gia Hàn, cháu trở về rồi.”
Nghiêm Gia Hàn lần lượt chào hỏi: “Hôm nay rảnh rỗi nên cháu quay lại dọn dẹp bụi bặm trong sân và trong nhà.”
Chu Liên Quân biết rất rõ rằng những cư dân này đã chứng kiến sự lớn lên của anh em họ.
Sau ngôi nhà cũ có một ngọn núi, Nghiêm Gia Hàn đưa anh ta đến nghĩa trang ngoại ô phía nam.
Nghiêm Gia Hàn dừng lại trước một ngôi mộ mới, Chu Liên Quân nhìn thoáng qua nụ cười rạng rỡ của Nghiêm Băng Băng trên bia mộ.
Đó là bức ảnh trên thẻ sinh viên của cô khi còn học đại học, tràn đầy sức trẻ và sức sống.
Chu Liên Quân trong lòng cảm thấy lẫn lộn cảm xúc, chậm rãi tiến về phía trước.
Cuối cùng anh ta cũng có thể gặp lại Nghiêm Băng Băng, nhưng lại theo cách này.
Đột nhiên, một dòng văn bia ở phía dưới bên trái của tấm bia mộ thu hút sự chú ý của Chu Liên Quân.
Nghiêm Băng Băng: Nếu ông trời sẵn lòng cho tôi một cơ hội nữa, kiếp sau tôi nhất định sẽ yêu lấy gia đình và bản thân mình!
24
Cô hoàn toàn không nhắc đến anh, nhưng mỗi lời nói đều như đang trách móc anh.
Bảy năm bên anh… Nghiêm Băng Băng có hối hận không?
Chu Liên Quân đứng trước bia mộ, mất hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Nghiêm Gia Hàn cuối cùng trầm giọng nói: “Với tốc độ phát triển của Tinh Thành, tôi biết thành cũ phát triển là tất yếu, nếu không phải là cậu thì cũng sẽ có người khác tới, cho nên tôi vẫn luôn muốn đưa cậu tới đây, để có thể xem được nơi này.”
“Như cậu có thể thấy, ngôi nhà cũ chứa đầy dấu vết về sự tồn tại của Băng Băng cũng như những người hàng xóm đó. Tiền bạc không còn quan trọng với họ nữa. Tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng mong muốn của những người già đó. Họ chỉ muốn sống cuộc sống của mình trong chính ngôi nhà của mình.”
“Phố cổ rất lớn, nên giữ lại đoạn phố cổ này để kinh doanh nhà nghỉ và đồ ăn. Cậu có thể cân nhắc. Nếu cậu không muốn quan tâm đến cảm xúc của Băng Băng…”
Nghiêm Gia Hàn nói xong, Chu Liên Quân không chút do dự mà nói với anh rằng, “Tôi đồng ý, tôi sẽ không dời đi nhà cũ của mọi người, trong con hẻm kia, thổ dân sẽ không bị cưỡng ép phá bỏ.”
Với ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Gia Hàn, Chu Liên Quân nhìn sâu vào bia mộ của Nghiêm Băng Băng: “Có thể cho tôi một mình ở dây nói với cô ấy mấy câu được không?”
Nghiêm Gia Hàn do dự, anh không muốn Chu Liên Quân lại gần em gái mình.
Cuối cùng, Anh cũng thả lỏng nói: “Năm phút, tôi ở phía trước chờ cậu cùng nhau xuống núi.”
Khi Nghiêm Gia Hàn quay người rời đi, Chu Liên Quân mới chậm rãi quỳ xuống, âu yếm chạm vào khuôn mặt trẻ tuổi trên bia mộ.
“Băng Băng, em không muốn anh nhớ đến em sao? Tại sao em lại lấy hết ảnh của em ở nhà? Em không muốn anh nhớ tới em một chút nào sao?”
“Thật ra anh chưa bao giờ yêu Tô Nhu Loan. Sau khi em rời đi, anh vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của em.”
“Anh thực sự rất nhớ em, anh biết bây giờ nói điều này đã quá muộn rồi, nhưng Băng Băng, anh vẫn muốn nói lời xin lỗi với em, anh yêu…”
Một cơn gió lạnh thoáng qua.
Câu nói “Anh yêu em” của Chu Liên Quân bị nghẹn lại trong cổ họng của anh ta.
Đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do Nghiêm Băng Băng chỉ đơn giản là không muốn nghe thấy sự ân hận muộn màng và sự tiếc nuối của anh ta?
Một thoáng cay đắng tan chảy trên mặt của Chu Liên Quân, trong lòng và miệng anh ta giờ đây tràn ngập sự cay đắng.
Những đám mây hoàng hôn tràn ngập bầu trời, nhưng khuôn mặt của Chu Liên quân lại mờ mịt và đờ đẫn.
“Trời tối sẽ khó di chuyển, chúng ta xuống núi sớm đi.” Nghiêm Gia Hàn lớn tiếng thúc giục.
Chu Liên Quân miễn cưỡng dùng ngón tay cái xoa xoa thân ảnh của cô: “Băng Băng, lần sau anh sẽ đến gặp em.”
Nghiêm Gia Hàn và Chu Liên Quân không nói bất cứ lời nào suốt đường xuống núi.
Trước chiếc xe thể thao, Chu Liên Quân ngước mắt lên nhìn Nghiên Gia Hàn: “Có cần tôi đưa anh về không?”
“Không cần.” Nghiêm Gia Hàn từ chối một cách xa cách: “Tôi sẽ ở lại bên cạnh bố mẹ và em gái tôi vài ngày.”
“Vậy tôi đi trước.” Ngay lúc Chu Liên Quân đóng cửa xe lại, Nghiêm Gia Hàn đột nhiên gõ cửa kính xe.
Chu Liên Quân lăn cửa sổ xuống, anh ta nhìn thấy Nghiêm Gia Hàn lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn nhỏ.
Nhìn kỹ hơn dưới ánh đèn đường, đó chính là chiếc nhẫn bạc trong đám cưới của anh và Nghiêm Băng Băng!
“Ngày cưới của cậu, nó đã ôm chặt chiếc nhẫn này trong tay cho đến khi ch.ết, chỉ để trả lại cho cậu.”
“Cầm lấy đi, nỗi ám ảnh của Băng Băng sâu đến mức ngay cả nhân viên nhà tang lễ và tôi cũng không thể lấy nó ra. Cuối cùng, chúng tôi dùng khăn nóng để mở tay nó…”
Chu Liên Quân vô thức không muốn tiếp nhận nhưng vẫn đưa tay ra.
Suy cho cùng, đây là những ký ức và suy nghĩ cuối cùng mà Nghiêm Băng Băng để lại cho anh ta.
Để lại một bình luận