Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 4

11

Chu Liên Quân hoảng sợ bước tới: “Gọi xe cứu thương! Nhanh lên!”

Anh ôm chặt Nghiêm Băng Băng trong tay, lại kinh hãi phát hiện… 

Cô ấy gầy đến mức tưởng chừng như sẽ gãy nếu chạm mạnh! 

“Mau nhường đường, xe cứu thương đến rồi!”

Chu Liên Quân vội vàng bế Nghiêm Băng Băng lên cáng, nhanh chân đi theo. 

Ngay khi anh ta quay lại, một tiếng cảm thán khác vang lên từ phía sau.

Chu Liên Quân nhìn lại. 

Anh ta nhìn thấy Tô Nhu Loan đang ôm bụng khóc trên mặt đất: “Liên Quân, bụng em đau quá, mau cứu con chúng ta!”

Anh nhìn chiếc xe cấp cứu đang vội vã rời đi, nghiến răng nghiến lợi, quay người lại đón Tô Nhu Loan rồi lái xe về phía bệnh viện. 

Bên ngoài phòng cấp cứu. 

Chu Liên Quân đợi một lúc lâu, bác sĩ cau mày bước ra: “Người lớn và trẻ nhỏ đều không sao, sau này nếu không có vấn đề gì, đừng làm mất thời gian của chúng tôi nữa.”

Hiểu được lời tức giận của bác sĩ, đôi mắt anh lập tức tối sầm lại, sau đó sải bước về phía khu vực nghỉ ngơi. 

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chu Liên Quân, Tô Nhu Loan nói: “Hôm nay là đám cưới của chúng ta! Sao anh có thể bỏ em được?Liên Quân, em mới là vợ anh!”

“Người như cô không xứng làm vợ tôi.” Chu Liên Quân trong mắt tràn đầy chán ghét, “Tôi sẽ hủy bỏ hôn lễ này, cô nên vui mừng vì mình đang có thai, còn có thể nhận được trợ cấp từ tôi.”

Tô Nhu Loan nghe vậy, cô ta choáng váng như bị sét đánh.

Chu Liên Quân vừa quay người lại, cô ta liền kéo anh ta lại, điên cuồng hỏi: “Anh còn yêu Nghiêm Băng Băng phải không?!”

Chu Liên Quân cau mày không nói gì, sốt ruột đẩy cô ta ra.

Anh tự cười thầm, sao anh còn có thể yêu Nghiêm Băng Băng được? Bảy năm đã trôi qua, sớm đã chán rồi.

Phớt lờ tiếng khóc của Tô Nhu Loan, Chu Liên Quân sải bước đến phòng cấp cứu.

Nghĩ đến Nghiêm Băng Băng nằm trên vũng máu, anh ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.

Đi vòng quanh phòng cấp cứu nhưng không tìm thấy Nghiêm Băng Băng, Chu Liên Quân chặn bác sĩ lại hỏi: “Vừa nãy có người phụ nữ mặc váy trắng có được đưa tới đây không?”

Bác sĩ cấp cứu sững sờ, sau đó trả lời: “Người vừa được đưa đến đây?Cô ấy không sao cả, đã xuất viện rồi.”

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được giải tỏa, nhưng không hiểu sao Chu Liên Quân vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. 

Anh ta sải bước ra khỏi bệnh viện.

Cùng lúc đó, đèn trên cửa phòng cấp cứu vụt tắt.

Nghiêm Gia Hàn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đôi mắt anh đỏ hoe. 

Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, “Thân thể bệnh nhân… không cần phẫu thuật nữa, người nhà nên vào chào tạm biệt.”

Giống như bị đánh vào đầu vậy! 

Nghiêm Gia Hàn ngơ ngác bước vào, bước chân anh tựa như nặng ngàn cân.

Anh đã tiễn bố mẹ đi rồi, bây giờ ngay cả em gái duy nhất của anh cũng phải ra đi! 

Nghiêm Gia Hàn đang trên bờ vực suy sụp.

Lúc này, Nghiêm Băng Băng đang nằm trên giường bệnh, ý thức của cô mơ hồ. 

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô từ từ mở mắt ra nhìn.

Bóng dáng cao lớn ngược sáng đi về phía cô, không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta. 

“Băng Băng, anh trai tới rồi.”

Nhìn vào hành lang trống trải phía sau Nghiêm Gia Hàn, đôi mắt của Nghiêm Băng Băng lập tức trở nên xám xịt.

Hôm nay phát bênh ở đám cưới của Chu Liên Quân. Cô vẫn đang suy nghĩ…Không thể che dấu bênh của mình nữa, phải làm thế nào để đối mặt với Chu Liên Quân bây giờ.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều là bản thân cô tự cho rằng là đúng.

Vợ chồng bảy năm, anh thậm chí còn không thèm đến nhìn cô lần cuối.

Bởi vì không còn yêu nữa, vì vậy bảy năm vun đắp và đồng hành cùng nhau, trong lòng anh chẳng còn giá trị gì.

“Anh, em lạnh quá…” Nghiêm Gia Hàn ôm chặt cô vào lòng, nhưng Nghiêm Băng Băng đã không còn cảm nhận được hơi ấm nữa, chỉ còn cảm giác ớn lạnh thấu xương lan tỏa trong cơ thể cô.

Nước mắt rơi ra từ khóe mắt anh.

Nghiêm Băng Băng cũng nắm chặt lấy tay anh trai mình, dùng hết sức lực nói: “Anh… đừng sợ… em sẽ… cùng bố mẹ bảo vệ anh. Anh, anh phải ngoan nhé…”

Cô không có thời gian để kết thúc câu nói của mình. “Bíp…” Màn hình ECG chuyển thành một đường thẳng.

Những tiếng kêu thót tim vang lên trong phòng cấp cứu khiến các bác sĩ vốn nghe đã quen nhìn thấy sự sống và cái chết không khỏi xót xa.

Ba ngày sau, tại công ty Star City.

Cửa phòng làm việc của Chu Liên Quân bị đẩy mạnh ra, Tiêu Hà xông vào kéo anh ta: “Theo tôi.”

“Đi đâu? Nửa giờ nữa tôi còn có cuộc họp.” Chu Liên Quân cau mày khó hiểu.

Tiêu Hà không quay đầu lại: “Nơi đó rất quan trọng, không đi sẽ hối hận!”

Trên xe, Chu Liên Quân ngồi ở ghế phụ có chút cáu kỉnh nói: “Tốt nhất là nên đi đến nơi nào đó phải đi. Cuộc họp này của tôi trị giá hàng trăm triệu đó!”

Đến nơi, Chu Liên Quân nhìn về phía cửa, anh ta kinh ngạc hỏi: “Cậu đưa tôi đến tang lễ làm gì?” 

“Đến để tiễn một người bạn cũ.” Tiêu Hà kéo Chu Liên Quân đứng dậy chạy vào trong.

Trong nhà tang lễ, không biết vì sao mà trái tim của Chu Liên Quân đập càng lúc càng nhanh. 

“Chúng ta tới rồi!” Tiêu Hà dừng lại.

Chu Liên Quân ngước mắt lên, anh nhìn thấy Phòng hỏa táng được viết trên cửa. 

Và bóng người ở phía trước trông đặc biệt quen thuộc… Có phải đó là Nghiêm Gia Hàn không? !

Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy có người hét lên: ‘Ba lạy——!”

“Cô Nghiêm Băng Băng sẽ được gửi tới thiên đường. Người thân và bạn bè hãy bày tỏ lời chia buồn!”

Nghiêm Gia Hàn lập tức cúi gập người xuống, anh cúi người thật sâu.

Bộ não của Chu Liên Quân vẫn còn đang mơ hồ!

Anh vô thức bước về phía trước.

Thì nhìn thấy quan tài phía trước Nghiêm Gia Hàn, người nằm trong đó là Nghiêm Băng Băng.

Cô ấy được trang điểm tinh tế, nhưng lại không có sắc khí giống như người sống.

“Đưa đi thiêu——!”

Thấy nhân viên chuẩn bị đẩy quan tài vào lò hỏa táng. 

Chu Liên Quân liều lĩnh lao về phía trước, nhưng vai anh bất ngờ bị tóm lấy!

Anh quay đầu lại, Tiêu Hà thấp giọng mắng: “Cậu định làm gì!? Người đã khuất rồi, tại sao cậu còn không cho cô ấy một chút tôn nghiêm cuối cùng?”

“Bỏ tôi ra.”

Đôi mắt của Chu Liên Quân như sắp nổ tung. Cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Hà. 

Nhưng quá trễ rồi. Một tiếng “rầm”, cửa lò hỏa táng đóng sầm lại!

Ngọn lửa cuồng nộ trong phút chốc đã nuốt chửng thân hình gầy gò của Nghiêm Băng Băng!

12

Chu Liên Quân lao về phía lò hỏa táng nhưng lại bị Tiêu Hà giữ chặt lại.

Lúc này, trong mắt của anh ta chỉ có những ngọn lửa đang thiêu đốt!

Mọi người đều bị sốc! Các nhân viên cũng nhanh chóng tiến tới giữ lấy Chu Liên Quân.

Cuối cùng, Chu Liên Quân không ngừng vùng vẫy đã bị Tiêu Hà đẩy ra ngoài.

Trong lúc cửa đóng lại, anh ta đột nhiên nổi giận: “Đó không phải là Nghiêm Băng Băng!Là các người hợp sức lừa gạt tôi!”

“Muốn nhìn thấy tôi đau đớn, muốn khiến tôi hối hận, các người đã thành công rồi! Mau gọi Nghiêm Băng Băng ra ngoài đi!”

Nghe tiếng hét điên cuồng ngoài cửa, cảm xúc bấy lâu nay của Nghiêm Gia Hàn cuối cùng cũng bùng nổ.

Anh lao ra khỏi phòng hỏa táng và đấm Chu Liên Quân: “Mọi người đều đi hết rồi, cậu còn ở đây làm trò cho ai xem?!”

“Tại sao người ch*t không phải là cậu chứ?!”

Nhìn người đàn ông trước mặt đã làm tổn thương em gái mình, đôi mắt của Nghiêm Gia Hàn càng đỏ hoe vì hận thù: “Băng Băng mới hai mươi tám tuổi, nó là một cô gái tốt, đời người còn dài như vậy. Tại sao nó lại là người phải ch*t…”

Chu Liên Quân nhìn chằm chằm vào cửa phòng hỏa táng. 

Cảm giác như một phần trái tim của mình bị mất đi, so với nỗi đau thể xác thì loại cơn đau kịch liệt này khiến cho co người ta đau đớn hơn bội phần.

“Băng Băng bị ung thư dạ dày.”

Nghiêm Gia Hàn nắm lấy cổ áo của Chu Liên Quân: “Cậu có biết mỗi ngày nó phải chịu đựng bao nhiêu không? Ngày nó đến dự đám cưới của cậu, nó đau đến mức không uống được nước.”

Nghĩ đến Nghiêm Băng Băng ngày đó mặc váy trắng, Chu Liên Quân không khỏi run rẩy: “Tôi không tin, anh lừa tôi, Ngiêm Băng Băng chưa chết, cô ấy chưa chết…”

Tiêu Hà nhịn không được nữa: “Chu Liên quân, cậu tỉnh táo lại đi!Đừng tự lùa dối chính mình nữa!Ngày hôm đó ở quán bar, tôi đã muốn nói với cậu… Nếu cậu còn có lương tâm thì ít nhất cậu cũng có thể ở bên cạnh cô ấy ở những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời. “

“Nhưng lúc đó cậu đã nói gì?Cậu nhất quyết muốn ly hôn, còn nói việc sống ch*t của cô ấy không liên quan gì đến cậu!”

Giọng nói Chu Liên Quân khàn khàn: “Cô ấy bị bệnh…cô ấy bị bệnh từ khi nào?”

“Nếu không phải nó bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, có lẽ nó sẽ không nỡ ly hôn với cậu!” Nghiêm Gia Hàn nắm chặt nắm đấm: “Còn cậu thì sao?Cho đến khi nó ra đi, cậu cũng chưa một lần thật sự quan tâm đến nó.”

Nghiêm Gia Hàn nói xong, anh không để ý đến khuôn mặt tái nhợt của Chu Liên Quân, anh nói một cách cay đắng: “Điều tôi hối hận nhất trong đời là đã cho phép Băng Băng đến với cậu. Nếu nó không cưới cậu thì…”

“Nó sẽ có một gia đình hạnh phúc, có những đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn và cũng không ra đi khi còn trẻ nư vậy.”

Trái tim của Chu Liên Quân như bị bóp chặt, cuộc điện thoại của Nghiêm Băng Băng trong đêm sấm sét chợt hiện lên trong đầu của anh ta.

“Chu Liên Quân, điều tôi hối hận nhất chính là đã yêu anh.” 

Lời nói của Nghiêm Băng Băng và Nghiêm Gia Hàn đều giống nhau.

Nghĩ lại những sự việc đã xảy ra trong bảy năm qua, Chu Liên Quân muốn mở miệng nhưng lại không nói được một lời.

Cánh cửa phòng hỏa táng mở ra, nhân viên bước ra ngoài.

“Hỏa táng sẽ mất khoảng một tiếng rưỡi. Người nhà được yêu cầu đợi bên ngoài. Chúng tôi sẽ thông báo cho các bạn sau khi hoả táng xong.

Cuối cùng Chu Liên Quân cũng động đậy, anh ta nắm chặt lấy tay của Nghiêm Gia Hàn, khó khăn nói: “Để cho tôi vào, hãy để cho tôi làm một việc cuối cùng cho cô ấy, xin anh.”

“Cậu không xứng!”

Nghiêm Gia Hàn lạnh lùng đẩy tay của anh ta ra, anh nhàn nhạt nói: “Cậu đã làm gì khi nó được chẩn đoán mắc bệnh ung thư?Cậu ở bên ngoài ngoại tình với người phụ nữ khác, đến nhà còn không thèm về!Thậm chí lúc đó còn muốn ly hôn với nó.”

“Ly hôn thì cũng thôi đi, tại sao ở trước mặt nó, cậu còn muốn khoe vợ con mới của cậu? Tại sao cậu lại muốn biến đám cưới của mình thành đám tang của nó?!”

Từng câu nói của Nghiêm Gia Hàn đã đánh mạnh vào trái tim của Chu Liên Quân. 

Chu Liên Quân thậm chí không thể nói lấy một lời để bảo chữa cho bản thân.

13

Tiêu Hà kéo Chu Liên Quân ra ngoài: “Đi thôi, đừng ở quấy rầy Nghiêm Băng Băng nữa.”

Vừa bước ra khỏi phòng tang lễ, Chu Liên Quân quay người lại, anh ta nhìn thấy tấm lưng cô quạnh của Nghiêm Gia Hàn đang run lên không ngừng.

Vô cùng thê lương.

Ở bên ngoài nhà tang lễ.

Chu Liên Quân nhìn chằm chằm vào làn khói trắng bốc lên từ ống khói của phòng hỏa táng.

Giọng nói và nụ cười của Nghiêm Băng Băng đột nhiên hiện lên trong đầu anh ta.

Tại sao một người còn sống cách đây vài ngày lại biến thành một đống khói xám?

Anh ta vẫn không thể tin được… 

Chu Liên Quân lại lao tới cửa phòng hỏa táng, nhưng anh lại đụng phải nhân viên.

“Xin chào gia đình của cô Nghiêm, việc hỏa táng đã hoàn tất, mọi người có thể tới để nhận tro cốt.”

Nghiêm Gia Hàn lạnh lùng liếc Chu Liên Quân một cái: “Cậu đã ly hôn, cho nên cậu còn là gia đình của nó nữa. Bảy năm, dù cậu nuôi chó thì cũng sẽ có tình cảm, nhưng cậu đã đối xử với nó như thế nào?”

“Tôi sẽ không để cậu tới để làm bẩn tro cốt của Băng Băng, cậu cũng đừng tới thăm mộ nó, đừng tới làm dơ bẩn mộ của Băng Băng.”

Chu Liên Quân không còn bất cứ dũng khí nào để tiến lên một bước nữa.

Anh ta đứng đó ngơ ngác nhìn Nghiêm Gia Hàn đi vào phòng hỏa táng.

Trong phòng hỏa táng, cửa lò mở ra.

Những bước đi của Nghiêm Gia Hàn dường như nặng ngàn cân.

Anh chậm rãi đi về phía lò hỏa táng, không thể tưởng tượng được rằng cô em gái bướng bỉnh và đáng yêu đó… lại bị thiêu thành tro trắng như vậy.

Tro cốt vẫn còn nóng.

Nóng như nước mắt của Nghiêm Gia Hàn hiện tại vậy.

Dù đầu ngón tay đỏ bừng vì nóng nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đặt Nghiêm Băng Băng vào trong chiếc lọ nhỏ mà anh đã chuẩn bị.

Nghiêm Gia Hàn giống như sắp bất tỉnh.

“Băng Băng, hôm nay anh sẽ đưa em về nhà. Bảy ngày nữa em có thể ở bên bố mẹ mãi mãi.”

Là một luật sư, Nghiêm Gia Hàn luôn luôn giữ được lí trí của mình.

Nhưng vào lúc này, biết mình sẽ không bao giờ nhận được sự phản hồi nào, anh vẫn lẩm bẩm một mình: “Hôm nay anh đã đấm Chu Liên Quân rất nhiều, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu, Băng Băng…”

“Em đừng vội đi xếp hàng đầu thai nhé. Hãy cho anh trai một cơ hội nữa.”

“Kiếp sau, anh trai nhất định sẽ bảo vệ em, để em có một cuộc sống ổn định hạnh phúc.”

Chiếc lọ nhỏ đựng tro cốt của Nghiêm Băng Băng vẫn còn sót lại hơi ấm giống như Nghiêm Băng Băng vẫn còn nhiệt độ cơ thể.

Nghiêm Gia Hàn ôm chặt chiếc lọ nhỏ màu trắng và nằm dưới đất khóc.

Cùng lúc đó, nghe thấy tiếng khóc thảm thiết trong phòng hỏa táng, Chu Liên Quân buồn bã xoay người rời đi. 

Tại chung cư Giang Kinh.

Lúc Chu Liên Quân bước ra khỏi thang máy, đột nhiên phát hiện cửa nhà mình mở, có mấy người lạ mặt mặc đồng phục màu xanh lá cây đang thu dọn đồ đạc.

Anh ta lập tức tức giận: “Các người là ai?! Tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Đối phương hiển nhiên sửng sốt: “Xin chào, chúng tôi là công ty chuyển nhà được mẹ cậu gọi tới.”

“Cô gì ơi, mời cô qua đây giải thích một chút!”

Dưới sự thúc giục của nhân viên công ty chuyển nhà, Tô Nhu Loan ngơ ngác bước ra khỏi phòng ngủ chính: “Liên Quân, mẹ nói chúng ta đã tổ chức hôn lễ, mấy tháng nữa con sẽ chào đời, chúng ta không nên sống xa nhau như trước nữa.”

“Vì vậy, em đã dọn dẹp tất cả những thứ không cần thiết trong nhà và dành chỗ cho đồ của trẻ em…”

Cô ta vừa dứt lời, Chu Liên Quân liền dùng sức đấm vào cửa: “Cứ để đồ đạc ở đây, còn các người hãy cút khỏi đây ngay bây giờ đi!”

Những người trong công ty chuyển nhà nhìn nhau, sau đó bất lực nhìn Tô Nhu Loan.

Chu Liên Quân trầm giọng cảnh cáo: “Đừng nhìn cô ta nữa, đây là nhà của tôi, nếu các người không đi, tôi sẽ kiện các người tội đột nhập nhà riêng!”

Khi người của công ty chuyển nhà lần lượt đi ra ngoài, Chu Liên Quân lạnh lùng nhìn Tô Nhu Loan: “Còn cô, cút đi!”

Đôi mắt của Tô Nhu Loan lập tức đỏ lên: “Liên Quân, Chúng ta đã kết hôn rồi, và hiện tại em cũng đang mang thai con của anh mà…”

“Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Chu Liên Quân vẫn không hề động lòng: “Vợ của tôi sẽ không bao giờ là người phụ nữ như cô.”

Sau đó, anh ta đẩy Tô Nhu Loan đang nức nở ra khỏi cửa, Chu Liên Quân điên cuồng mở tất cả các hộp đã được nhân viên của công ty chuyển nhà đóng lại ra.

Đột nhiên, một tấm siêu âm B đen trắng được bảo quản cẩn thận hiện ra trước mắt anh ta!


14

Đây là năm năm trước, là đứa con mà anh và Nghiêm Băng Băng đã có được.

Hồ sơ của Phòng Sản nhi tỉnh ghi rõ: Triệu chứng có thể sảy thai, được khuyên nên nhập viện sớm.

Lúc đó, vì để thoả hiệp với những khách hàng tiềm năng mà Chu Liên Quân đã không may xúc phạm ở quán bar, Nghiêm Băng Băng đã đợi tám tiếng ở tầng dưới công ty để giúp Chu Liên Quân.

Sự chân thành của cô ấy đã gây ấn tượng với khách hàng, và ngày hôm đó, một trò chơi đã được thiết lập.

Sau khi tiếp rượu và trở về nhà, Nghiêm Băng Băng bị cơn đau đánh thức khỏi giấc ngủ.

Máu nhuộm đỏ toàn bộ ga trải giường!

Trên đường đến bệnh viện, cô vẫn an ủi anh: “Liên Quân, em không sao, ngày mai còn phải bàn chi tiết hợp tác với Vương tiên sinh nữa. Anh về nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau ca phẫu thuật ngày hôm sau, Nghiêm Băng Băng trở lại công ty như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù sắc mặt của cô ấy tái nhợt như tờ giấy.

Lo lắng anh còn trẻ, kinh nghiệm không thể đương đầu với Vương tiên sinh, người từng có mâu thuẫn trong quá khứ, cô đã ở lại với anh cả ngày để giao lưu.

Cuối cùng, một thỏa thuận lớn đã được thực hiện, và đã thay đổi số phận của công ty.

Có lẽ vì hôm đó uống rượu là nguyên nhân, Nghiêm Băng Băng luôn cảm thấy bụng dưới đau nhức không chịu nổi.

Anh đi cùng cô đến bệnh viện để kiểm tra. 

Bác sĩ cho biết khả năng hồi phục của cô rất kém do uống rượu và mệt mỏi quá mức sau lần sẩy thai.

“Dựa vào thể trạng của cô Nghiêm hiện tại, sau này cô ấy sẽ khó có thể có thai.”

Vẻ mặt của Nghiêm Băng Băng lúc đó là sự hoảng sợ và buồn bã mà anh chưa từng thấy trước đây: “Bác sĩ, thụ tinh trong ống nghiệm có hy vọng gì không?!”

Bác sĩ thở dài: “Đó là phụ thuộc vào tình trạng của người mẹ, khả năng thụ thai thấp, tỷ lệ thai nhi sống sót thấp là một khía cạnh khác, cô Nghiêm, thủ tục nhận con nuôi hiện tại không phức tạp, vợ chồng cô có thể bàn bạc sau khi về. “

Nhìn thấy đôi vốn linh hoạt và cứng rắn của cô lập tức chuyển sang màu xám, anh lập tức lên tiếng an ủi cô.

Lúc đó anh đã nói gì? Chu Liên Quân trầm ngâm suy nghĩ.

Đột nhiên, hình ảnh anh ôm Nghiêm Băng Băng hiện lên trong đầu, lúc đó anh nói: “Chúng ta còn trẻ, cứ để mọi việc diễn ra như nó vốn có. Cho dù đời này em không thể có con, anh cũng chỉ cần em mà thôi.”

Những lời hứa hẹn ngày xưa vẫn văng vẳng bên tai nhưng hiện thực lại thật tàn nhẫn và đau lòng.

Chu Liên Quân đau đớn túm tóc mình.

Suốt bao năm qua…

Anh đã làm gì vậy?

Nghiêm Băng Băng đã phải chịu đựng bao nhiêu thất vọng và đau đớn?

Sự trống rỗng và tiếc nuối trong lòng lấn át lý trí của Chu Liên Quân, anh ta điên cuồng lục lọi những chiếc hộp.

Còn bao nhiêu thứ của Nghiêm Băng Băng nữa? Có bao nhiêu dấu vết về sự tồn tại của cô ấy?

Bộ đồ ngủ màu xanh lam mà anh đã mặc suốt bảy năm, trông rất khó coi với nhiều vết ố và những vết rách nhỏ.

Nhưng Nghiêm Băng Băng lại không nỡ vứt nó đi, đành chịu khó rửa sạch và vá lại…

Bộ đồ ngủ cũ mà Chu Liên Quân không thích cách đây không lâu giờ đây đã tràn ngập hơi ấm và kỷ niệm trong vòng tay của anh ta.

Đêm khuya.

Chu Liên Quân tỉnh dậy từ ghế sofa, trên tay anh ta vẫn ôm chặt bộ đồ ngủ màu xanh trong tay.

Anh mơ thấy Nghiêm Băng Băng ra đi trong vòng tay anh. 

Nhưng cô ấy lại nhắm chặt mắt lại, nhất quyết không muốn nhìn thấy anh nữa.

Sự yếu đuối và quyết tâm đó đã khiến cho trái tim của Chu Liên Quân vỡ vụn

Anh ngây người ngồi trên ghế sofa và thức trắng cả đêm.

Sáng sớm, tiếng chuông du dương của điện thoại di động phá vỡ sự im lặng ch*t chóc của phòng khách.

Như thường lệ, Chu Hoà báo cáo và sắp xếp lịch trình trong ngày của Chu Liên Quân.

Một lúc lâu sau, Chu Liên Quân khàn giọng nói: “Huỷ hết đi, mấy ngày nay tâm trạng của tôi không tốt, nếu có văn bản cần ký, cậu có thể mang đến Giang Kinh.”

Chu Hoà ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, không ngờ ông chủ tham công tiếc việc của mình lại chán nản như vậy: “Vâng, Chu tổng.”

Chu Hoà đến giao văn kiện khẩn cấp cần ký.

Vừa mở cửa, anh không khỏi run lên vì sợ hãi.

Chu Liên Quân đang mặc một bộ đồ ngủ màu xanh tồi tàn, tóc bù xù, râu ria xồm xoàm. 

Trong nhà có những hộp bìa cứng lớn đã bị lục lọi, như thể bị trộm vậy.

Ông chủ… phá sản à? Trái tim nhỏ bé của Chu Hoà run rẩy.

Theo ánh mắt lo lắng và tò mò của Chu Hoà, Chu Liên Quân không hề có ý định giải thích gì cả, anh ta ký tên gọn gàng, chuẩn bị tiễn khách.

“Anh Chu.” Chu Hoà xem qua một số tài liệu với vẻ mặt kỳ lạ, “Những tài liệu này cần phải được ký lại. Tôi sẽ in lại chúng.”

Chu Liên Quân không khỏi cầm lấy những tài liệu không hợp lệ và xem xét lại.

Chữ ký của một số văn bản được viết bằng phượng hoàng bay… Nghiêm Băng Băng.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!