Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

DƯỚI ÁNH ĐÈN KÝ ỨC- Chương 3

Chu Liên Quân trầm giọng ngắt lời: “Tôi và cô ta đã ly hôn rồi, sau này chuyện liên quan tới cô ta không cần nói cho tôi biết, chuyện sống ch*t của cô ta, không liên quan đến tôi.”

“Cậu có biết cô ấy…” Tiêu Hà còn chưa nói xong thì điện thoại của Chu Liên Quân vang lên.

Chu Liên Quân lập tức bắt máy: “Được, tôi tới ngay.”

Nhìn thấy Chu Liên Quân sải bước rời đi, Tiêu Hà tức giận mắng: “Chó!” 

Cùng lúc đó, tại bệnh viện.

Sau khi Nghiêm Băng Băng từ Cục Dân Sự trở về, cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. 

Theo lời khuyên của bác sĩ, cô cần chuẩn bị trải qua đợt hóa trị cuối cùng để kéo dài sự sống càng lâu càng tốt.

Trong phòng hóa trị.

Từ lúc cô được y tá bôi lọ thuốc lên, Nghiêm Băng Băng không khỏi run rẩy.

Không muốn làm cho anh trai mình buồn ở bên ngoài cửa, cô cố gắng không kêu lên vì đau đớn. 

Nhưng đau quá…

Tiếng nức nở bị cô kìm nén lộ ra khiến cho đôi mắt của Nghiêm Gia Hàn đỏ hoe. 

Anh bước ra hành lang và lấy ra một điếu thuốc, tay anh run rẩy khi châm lửa.

“Anh!” Nghiêm Băng Băng kêu lên. 

Nghiêm Gia Hàn vội vàng dập thuốc lá, lau nước mắt rồi đi thẳng vào phòng hóa trị.

Anh hoảng sợ nắm lấy tay của Nghiêm Băng Băng: “Băng Băng! Anh ở đây.”

Đôi má tái nhợt của Nghiêm Băng Băng lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt xám đầy vẻ giãy dụa: “Anh ơi, em đau, em đau quá…”

“Em không muốn hóa trị nữa…” Cô không nhịn được mà nhẹ giọng cầu xin: “Anh ơi, anh đưa em về nhà nhé…”

“Được.”Anh ôm thân thể gầy gò của em gái, Nghiêm Gia Hàn bật khóc, “Anh đưa em về nhà.”

Nghiêm Gia Hàn nhanh chóng bàn giao công việc, lái xe ba mươi cây số và đưa Nghiêm Băng Băng trở về nhà cũ. 

Khoảnh khắc cô bước vào ngôi nhà cũ, trong mắt của Nghiêm Băng Băng cuối cùng cũng có ánh sáng.

Ruộng rau mà mẹ cô chăm sóc giờ bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm. 

Nghiêm Băng Băng dường như đã tìm được niềm vui cuộc sống.

Cô bắt đầu bận rộn với cái cuốc.

Vào những ngày này, Yến Băng Băng đang bắt đầu bón phân.

Thông báo WeChat vang lên. 

Khi cô nhấn vào và mở nó ra, hóa ra là một lời mời điện tử từ Chu Liên Quân. 

Trái tim của cô như ngừng đập! 

Một bức ảnh cưới ngọt ngào hiện lên, kèm theo đó là vài dòng chữ.

Chú rể Chu Liên Quân và cô dâu Tô Nhu Loan.

Lễ cưới được tổ chức vào ngày 1 tháng 10 năm 2022, mời các bạn đến chúc mừng!

Nghiêm Băng Băng ngơ ngác nhìn những bức ảnh xuất hiện.

Tại sảnh lớn của khách sạn Hoa Tân, váy cưới phiên bản giới hạn của L&T, nhẫn kim cương của Z&Q…

Khi kết hôn với Chu Liên Quân, cô không có gì ngoài giấy đăng ký kết hôn.

Những điều trên thiệp mời đều là đám cưới trong mơ mà cô và Chu Liên Quân đã mơ ước cùng nhau lên kế hoạch trong khoảng thời gian khó khăn nhất.

Trước đây anh ta không tổ chức đám cưới vì không có tiền. Sau này lại là vì quá bận rộn và không có thời gian. 

Và đám cưới hoành tráng mà anh ta nợ cô giờ đã được đưa đầy đủ cho Tô Nhu Loan.

Bây giờ Nghiêm Băng Băng mới nhận ra, bảy năm khổ sở mà cô trải qua, kết quả cuối cùng là đám cưới viên mãn của Chu Liên Quân và Tô Nhu Loan.

Bụng cô đột nhiên co giật, cơn đau thấu xương truyền khắp cơ thể!

Bên tai cô ong ong, Nghiêm Băng Băng không khỏi nôn ra một vũng máu.

Cùng lúc đó.

Tại Câu lạc bộ tiệc cưới Hoa Tân. 

Chu Liên Quân nhìn cuốn sổ kế hoạch đám cưới, anh ta cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra nó đến từ đâu.

Mẹ của Chu Liên Quân liên tục phàn nàn. “Chỉ riêng váy cưới và nhẫn kim cương đã có giá mấy trăm triệu rồi, cô ta còn dám đòi sính lễ cao ngất trời! 200 triệu?! Cô ta không xứng!”

Chu Liên Quân nghe xong cảm thấy đau đầu, sốt ruột nói: “Không phải bà rất thích cô ấy sao? Hai trăm triệu thì hai trăm triệu.”

Mẹ của Chu Liên Quân nghẹn ngào: “Con cũng không tiêu nhiều như vậy cho cuộc hôn nhân đầu tiên của mình.”

Chu Liên Quân choáng váng, khi kết hôn với Nghiêm Băng Băng, anh đã chi chưa đến hai trăm tệ

Anh đã mua một đôi nhẫn bạc giá 188 tệ, giá giấy đăng ký kết hôn là 9 tệ.

Sự khó chịu len lỏi trong tim, Chu Liên Quân đột nhiên đóng cuốn sổ kế hoạch đám cưới lại, đứng dậy rời đi.

Sau khi ngồi lên xe, tài xế hỏi: “Anh Chu, anh muốn đi đâu?”

Anh ta không trả lời mà chỉ lấy điện thoại ra và nhấp vào WeChat, với hơn 99 tin nhắn vẫn chưa đọc. 

Học sinh A: Xin chúc mừng [vỗ tay].

Bạn cùng lớp B: Cậu thực sự đã ly hôn với Nghiêm Băng Băng sao. Tôi đã chứng kiến ​​​​hai cậu đã cùng nhau vượt qua khó khăn. Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn Tôi cứ tưởng rằng hai người có thể già đi cùng nhau, nhưng tôi vẫn chúc mừng bạn.

Bạn cùng lớp C: Cặp đôi mới cưới thật xinh đẹp. Chúc các bạn mọi điều tốt đẹp nhất [cười]

Nhìn thấy những tin nhắn này, đôi mắt Chu Liên Quân tối sầm lại.

Lúc này, tin nhắn của Tô Nhu Loan hiện lên, yêu cầu anh qua đêm tại nhà cô.

Chu Liên Quân giả vờ như không nhìn thấy, anh ta trầm giọng nói với tài xế: “Tới chung cư Giang Kinh.” 

Đêm đó, ở Tinh Thành trời đổ cơn mưa rất to.

Ở bên ngoài cửa số, sấm sét xé toạc bầu trời, Chu Liên Quân cau mày. 

Nghiêm Băng Băng, người không sợ bất cứ điều gì trên đời, chỉ sợ sấm sét.

Đột nhiên Chu Liên Quân cảm thấy bất an, anh ta lấy điện thoại di động ra, sau đó lại giận dữ ném nó đi.

Nghiêm Băng Băng đã lựa chọn rời xa anh, việc cô ta có sợ sấm sét hay không thì liên quan gì tới anh? !

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tên người gọi, dòng chữ Nghiêm Băng Băng khiến đồng tử anh run rẩy.

9

“Alo” Chu Liên Quân lạnh lùng trả lời điện thoại, “Có chuyện gì không?”

Giọng nói của Nghiêm Băng Băng yếu ớt như cơn gió thoáng qua: “Cảm ơn đã mời, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Chu Liên Quân đột nhiên sửng sốt: “Sao?”

Nghiêm Băng Băng: “Có một số chuyện tôi còn muốn nói rõ với anh.”

Cảm giác khó hiểu không thể giải thích được, Chu Liên Quân đè nén sự hỗn loạn trong tâm trí của mình.

Anh ta vểnh tai lên nghe, chỉ nghe thấy đối phương hít một hơi thật sâu: “Lúc đầu khi bố mẹ anh phản đối chúng ta ở bên nhau, mà anh đã không hề do dự mà kết hôn với tôi, thành lập doanh nghiệp của riêng mình, thời gian đó khó khăn như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc vì mình thật may mắn vì đã chọn đúng người.”

“Tôi đã hết sức chia sẻ gánh nặng với anh. Cho dù có bị sảy thai do làm việc quá sức, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nghỉ ngơi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, thì ra anh lại luôn trách tôi không thể sinh được.”

Nhớ lại lúc đó, Nghiêm Băng Băng với sắc mặt tái nhợt vẫn cùng anh đi khắp nơi, con tim của Chu Liên Quân chợt run.

“TÔI……”

Lời còn chưa dứt, Nghiêm Băng Băng đã cười nhẹ: “Cũng đúng…tôi không thể sinh con, nhưng có người có thể sinh con cho anh, đúng không?”

“Từ khi anh và Tô Nhu Loan ở bên nhau, tôi đã biết rồi, tôi đã nhịn anh và Tô Nhu loan ba năm, là vì không lỡ buông tay bảy năm bên nhau của chúng ta, nhưng mà một đời người, có bao nhiêu bảy năm cơ chứ.”

Chu Liên Quân đột nhiên cứng đờ, trái tim của anh ta như bị tóm lấy.

“Đời này, tôi có lỗi với gia đình mình, cũng có lỗi với bản thân mình, chỉ không khổ thẹn với anh, Chu Liên Quân. Chỉ đáng tiếc là… Anh không đáng.”

Giọng nói kiên định của Nghiêm Băng Băng lập tức vang lên: “Chu Liên Quân, điều tôi hối hận nhất chính là đã yêu anh.”

Nghe thấy âm thanh thông báo điện thoại đã cúp, Chu Liên Quân vừa hoảng sợ vừa tức giận, anh ta nhanh chóng bấm số gọi lại. “Thuê bao quý khách vừa gọi….”

Nghiêm Băng Băng đã chặn số của anh! 

Chu Liên Quân mở WeChat lên, nhưng đồng tử của anh run lên khi giao diện trò chuyện hiện lên!

Anh gửi thiệp mời điện tử cho Nghiêm Băng Băng khi nào? ! 

Anh nhớ rằng Tô Liên Quân đã mượn điện thoại di động của anh khi anh ở nơi chuẩn bị đám cưới.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tô Nhu Loan: “Có phải cô đã dùng WeChat của tôi để gửi lời mời đến Nghiêm Băng Băng không?”

Tô Nhu Loan ngập ngừng, “Em không có, Liên Quân, hay là do anh gửi tin nhắn hàng loạt quên không loại bỏ cô ta ra?”

“Đừng để chuyện đó xảy ra một lần nào nữa, tôi sẽ không cưới một người phụ nữ nói dối, lén lút.”

Chu Liên Quân giận giữ nheo mắt lại, sau đó cúp điện thoại.

Chẳng trách Nghiêm Băng Băng lại nói những điều khó hiểu với anh, chặn anh.

Chu Liên Quân bấm vào hộp trò chuyện của cô, nhưng đột nhiên anh dừng lại. 

Sự thật là anh muốn kết hôn cơ mà, tại sao anh lại phải giải thích những chuyện này?

Ngày hôm sau. tại Tinh Thành, nghĩa trang ngoại ô phía nam.

Nghiêm Băng Băng ngồi xổm trước hai bia mộ và đốt giấy, trong khi gió mùa thu cuộn xoáy thổi bay đống tro đen.

Trong phút chốc, cảm giác tội lỗi và khao khát của cô suốt một năm trời đội nhiên dâng trào trong lòng, cô vẫn không dám nhìn vào bức ảnh trên bia mộ. 

Giọng nói của Nghiêm Gia Hàn khàn khàn và run rẩy: “Băng Băng…”

Vì quá quan tâm đến cảm xúc của anh trai, Nghiêm Băng Băng không dám tỏ ra buồn bã: “Anh, em không buồn đâu. Sau khi em rời đi, em có thể ở bên cạnh họ để thực hiện lòng hiếu thảo của mình với họ.”

“Nhìn xem.” Cô chỉ vào ngôi mộ trống bên cạnh, cố kìm nén nước mắt và nói đùa với Nghiêm Gia Hàn, “Em đã chọn nơi này từ trước, sau này sẽ thuận tiện cho anh đến thăm.”

“Đừng nói nhảm!” Nghiêm Gia Hàn thấp giọng nói, nhịn không được nước mắt, anh quay người lại: “Anh đi hút một điếu thuốc.”

Bước chân của anh xa dần. 

Một cơn gió thu thổi qua, Nghiêm Băng Băng không khỏi co người lại, thân hình càng ngày càng gầy.

Mới có hai mươi tám tuổi, làm sao mà muốn ch*t chứ?

Đời này của cô, đã làm việc gì xấu sao? Tại sao cô lại bị bệnh tật cướp đi mạng sống khi còn trẻ như vậy?

Nghiêm Băng Băng không chịu nhượng bộ, ôm bia mộ của mẹ khóc lóc thảm thiết. 

“Mẹ đừng trách con gái, con sợ, khi nào con đến, lúc nhớ đón con nhé…”

Tiếng gió thổi bay đi tiếng rì rầm, dường như ngay cả bầu trời xám xịt cũng đang thương tiếc cô. 

Ngày 1 tháng 10, tại khách sạn Hoa Tân.

Nghiêm Băng Băng bị sốt cao, tầm nhìn của cô bị mờ dần.

Nhưng cô vẫn có thể nhận ra rõ ràng rằng tại sảnh chính của khách sạn tràn ngập ảnh cưới của Chu Liên Quân và Tô Nhu Loan.

Lúc này Chu Liên Quân đang đứng trước cửa khách sạn để tiếp đón khách. 

Một bóng hình màu trắng xuất hiện đột nhiên, theo sau là ánh mắt sửng sốt của những vị khách.

Khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người đó, Chu Liên Quân sửng sốt ngay tại chỗ.

Nghiêm Băng Băng thực sự đã đến dự đám cưới của anh!

10

Chiếc váy trắng cô mặc hôm nay không vừa với cô chút nào.

Viền váy trống rỗng khiến cô trông thêm gầy gò.

Nhìn chằm chằm vào chiếc váy màu trắng đó đó, những ký ức lâu đời chợt hiện về trong đầu. 

Chiếc váy đó, chính là chiếc “váy cưới” mà Chu Liên Quân đã tặng cho Ngiêm Băng Băng khi anh ta viêm màng túi.

Chu Liên Quân cau mày, anh ta định hỏi cô tại sao lại sụt cân nhiều như vậy. 

Một bóng dáng trắng như tuyết khác đứng trước mặt anh.

Tô Nhu Loan nắm lấy tay Chu Liên Quân và tuyên bố chủ quyền của mình: “Cô Nghiêm, hoan nghênh cô đến dự đám cưới của tôi và Liên Quân.”

Nghiêm Băng Băng bình tĩnh đến không ngờ, cô mỉm cười tiến lại gần Tô Nhu Loan: “Đám cưới vui vẻ! Chúc cô sẽ có một gia đình hạnh phúc, và chúc cô… sẽ không mắc phải những sai lầm như tôi đã từng.”

“Cô?!” Tô Nhu Loan tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó, Nghiêm Băng Băng lại nhìn Chu Liên Quân, cô nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tôi chúc anh có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và một ngôi nhà đầy con cái.”

Mỗi lời cô nói dường như đều đâm vào trái tim anh! 

Trong lúc Chu Liên Quân còn đang ngơ ngác thì Nghiêm Băng Băng đã bước vào đại sảnh. 

Ngồi duyên dáng vào chỗ ngồi cũng những bạn nam cùng lớp. 

Sự xuất hiện của cô khiến vẻ mặt của các bạn học cũ cứng lại, sau cú sốc chỉ còn lại sự im lặng. 

Hội trường đột nhiên chìm vào bóng tối. 

Lập tức, một luồng ánh sáng xanh mờ nhạt lóe lên, luồng ánh sáng chảy ra. 

“Tôi đoán là anh nhất định sẽ nhớ tôi. cũng sẽ sợ tôi lạc giữa biển người mênh mông…’

“Không sao đâu, chỉ cần em chịu nhìn lại, em sẽ thấy rằng anh vẫn luôn ở đó…”

Cùng với bài hát “Tình yêu không bao giờ mất kết nối”, Tô Nhu Loan nắm lấy tay của bố cô ta, đang chậm rãi bước về phía Chu Liên Quân ở phía bên kia thảm đỏ.

Màu sắc nổi bật nhất phải là màu sáng của thảm đỏ và màu trắng của váy cưới. 

Nhìn thấy Tô Nhu Loan hạnh phúc đi về phía Chu Liên Quân, Nghiêm Băng Băng bất giác bật khóc. 

Vì yêu nhầm người, thế nên ở tuổi 28, bản thân không bao giờ có cơ hội mặc váy cưới nữa. 

Chu Liên Quân ở bên kia cũng nhìn thấy Nghiêm Băng Băng với đôi mắt đỏ hoe trong đám đông.

Một khuôn mặt đang nói chuyện hiện lên trong đầu anh, lúc đó trong mắt Nghiêm Băng Băng tràn đầy sao. 

Cuối cùng anh cũng nhớ ra tại sao đám cưới này lại quen thuộc như vậy, hóa ra đây là đám cưới trong mơ của Nghiêm Băng Băng, là đám cưới như cô đã nói. 

Đột nhiên có một luồng sức mạnh dâng trào trong cánh tay anh, cổ họng Chu Liên Quân cuộn lên, anh ôm cánh tay Tô Nhu Loan bước lên sân khấu. 

Nhìn Chu Liên Quân trong bộ vest và cà vạt, Nghiêm Băng Băng lờ mờ nhớ lại những kí ức của ngày trước, ngày tình yêu của hai người bắt đầu. 

Không có những ngọn đèn đắt tiền trên bục kỷ niệm ra trường nhưng Chu Liên Quân lúc đó lại rạng rỡ đến thế. 

Người chủ trì đọc lời tuyên thệ trong đám cưới. 

Tô Nhu Loan không chút do dự trả lời: “Tôi nguyện ý!”

“Anh Chu Liên Quân, anh có bằng lòng cưới cô Tô Nhu Loan, yêu cô ấy mãi mãi, chung thủy với cô ấy và ở bên cô ấy đến hết cuộc đời bất kể nghèo khó hay đau khổ không?”

Cổ họng của Chu Liên Quân hiện tạ tựa như nặng ngàn cân. 

Nhìn thấy Tô Nhu Loan hoảng sợ vuốt ve bụng mình, Chu Liên Quân cau mày nói: “Tôi Nguyện ý.”

Người dẫn chương trình thở phào nhẹ nhõm: “Mời hai người trao nhau nhẫn cưới.”

Viên kim cương 10 cara sáng chói. 

Chu Liên Quân cầm chiếc nhẫn kim cương và từ từ đeo nó vào ngón đeo nhẫn của Tô Nhu Loan…

Nghiêm Băng Băng dùng hết sức tháo chiếc nhẫn bạc rẻ tiền trên ngón áp út của cô. 

Vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt cô đột nhiên tối sầm lại, thân thể mất tự chủ ngã về phía trước! 

Một tràng cảm thán đột nhiên vang lên từ đám đông. 

Chu Liên Quân nhìn theo tiếng động, anh ta thấy mọi người đang vây xung quanh Nghiêm Băng Băng với khuôn mặt sợ hãi. 

Bộ não còn chưa kịp phản ứng, Chu Liên Quân đã lao xuống khỏi sân khấu, thậm chí còn không nhận ra rằng chiếc nhẫn kim cương đã rơi khỏi tay mình. 

Chiếc nhẫn kim cương lăn xuống trong đôi mắt không cam lòng của Tô Nhu Loan.

Khi Chu Liên Quân chen vào đám đông, cảnh tượng trước mắt khiến anh khiếp sợ! 

Nghiêm Băng Băng ngã xuống đất, sàn nhà trắng xóa đỏ tươi!


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!