1
Lần đầu tiên gặp Triệu Vi Vi, là tại bệnh viện.
Trước giường bệnh của Giang Thời Diên.
Người bạn trai ba năm xa cách của tôi, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về với niềm vinh dự lớn lao.
Anh khẽ dùng ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi của cô ấy, trong ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên cơ thể anh.
Đẹp đẽ tựa như một bức tranh.
Không biết bao nhiêu lần, nhân vật chính trong những khung cảnh như thế này, vốn luôn là tôi và anh.
Những động tác ấy từng, trước đây chỉ thuộc về một mình tôi.
Tôi nhận thức rất rõ ràng, có thứ gì đó, đang lặng lẽ trôi tuột khỏi tay mình.
Ánh mặt trời chói lóa đến nhức mắt.
2
Cuối cùng, anh cũng nhận ra sự hiện diện của tôi.
Giang Thời Diên nhìn người đứng ngoài phòng bệnh là tôi, lịch sự nhưng xa cách: “Xin hỏi, cô tìm ai?”
Trong mắt anh đầy vẻ nghi hoặc.
Không hề có chút ngạc nhiên như tôi từng mong đợi.
Là thật rồi.
Anh thực sự đã mất trí nhớ, anh không còn nhớ tôi nữa rồi.
Tôi khẽ mấp máy môi, lời nói phát ra thật khó khăn mà lại chậm rãi: “…Tìm anh.”
Triệu Vy Vy rất nhanh đã hiểu ý: “Cô là bạn của anh Thời Diên đúng không?Mời cô vào ngồi.”
Cô ấy chào hỏi tôi một cách tự nhiên, giống như một nữ chủ nhân.
3
Cô ấy hào hứng hỏi: “Trước khi anh Diên mất trí nhớ, anh ấy là người như thế nào?Cũng nghiêm túc như bây giờ chứ?”
Giang Thời Diên cười nhẹ, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng véo mũi cô ấy.
Triệu Vy Vy nhanh nhẹn tránh đi, rồi lè lưỡi về phía anh.
Tôi trả lời, “Đúng vậy.”
Anh vốn không nói cười tuỳ tiện, rất ít người có thể khiến cho anh cười cởi mở như vậy.
Cô ấy lại hỏi tôi: “Vậy tôi là trường hợp đặc biệt đúng không?”
Đúng vậy.
Cô và tôi đã từng giống nhau, trong mắt của anh, đều là trường hợp đặc biệt.
Nhưng tôi không thể mở miệng.
Sợ rằng vừa mở miệng, những gì phát ra đều là tiếng nghẹn ngào.
Tôi là một người rất nhát gan.
Tôi biết, đáng lẽ ra tôi phải làm ầm lên, đáng lẽ ra tôi phải tỏ ra tức tối, đáng lẽ ra tôi phải chất vấn anh.
“Anh dựa vào đâu mà không nhớ tôi?”
“Là anh muốn tôi đợi anh về.”
“Là anh đã hứa, đợi khi anh trở về, chúng ta sẽ kết hôn.”
Nhưng tôi không nói gì, cũng không hỏi bất cứ điều gì.
Chỉ có một cơn đau âm ỉ ở trong lồng ngực.
Đôi mắt tôi cay xè, khó chịu đến mức muốn bật khóc.
Để lại một bình luận