Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

NƯƠNG TỬ XUNG HỈ- Chương 6

23

Chỉ là, hắn không ngờ tới rằng.

Phong bão còn chưa đợi đến, lại nghe thấy Lâm Miên Miên nói:

“Vệ Vô Dạng, ngươi không thể hưu thê. Nếu ngươi hưu ta, danh tiếng của ta sẽ không tốt, không có cách nào gả cho ai nữa. Nhưng đợi đến ngày ngươi có thể đỗ trạng nguyên, ta có thể viết hưu thư cùng ngươi hoà ly. Ngươi thông minh như vậy, thi ba năm hay năm năm có thể sẽ thành công thôi. Đến lúc đó, ngươi đã là trạng nguyên, đi cầu hôn với Triệu tiểu thư, chắc chắn nàng ấy sẽ đồng ý….”

Vệ Vô Dạng đang vui vẻ, thì bây giờ trong đầu chỉ toàn là câu nói “danh tiếng của ta sẽ không tốt, không có cách nào gả cho ai nữa”

“Lâm Miên Miên, rời khỏi ta, ngươi còn muốn gả cho ai!”

Nếu là người thông minh và sáng suốt thì nên nịnh nọt, rồi tránh xa chủ đề này vào lúc này.

Nhưng ta chỉ là một viên đá.

Ta suy nghĩ một hồi:

“Con trai của Phúc bá rất tốt. khuôn mặt tròn tròn, nhìn rất có phúc.”

“Nhưng tên đó chỉ là một tiểu Hoa Tượng mà thôi!”

“Tiểu Hoa Tượng cũng tốt, có tay nghề, không sợ chết đói.”

Không sợ chết đói! Tốt, tốt, tốt!

Được lắm!

Vệ Vô Dạng như bị giấm chua dội vào mặt.

Hiện giờ, hắn ta chỉ muốn từng miếng từng miếng cắn chết sinh vật không có lương tâm trước mặt này.

Nghĩ như vậy, hắn cũng làm như vậy.

24

Ngày hôm đó, Vệ tam công tử vốn yếu ớt đã phản công thành công, hắn giữ chặt Lâm Miên Miên trên giường, ra sức cắn mạnh mẽ.

Con thỏ cắn hổ, sức mạnh chỉ là nhất thời.

Dựa vào cơn tức giận, Vệ Vô Dạng mới cắn được một cái lên mặt, nhưng ngay lập tức đã bị một cú đấm đánh ngã.

Sau đó, hắn bị giữ chặt xuống, bị Lâm Miên Miên đánh cả một đêm.

25

Vệ Vô Dạng ngồi không yên, mông hắn sưng lên như một cái núi nhỏ.

Là một công tử vốn dĩ lười biếng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác ngồi không yên hay nằm không thoải mái như bậy giờ.

Mặc dù đã bị thương, nhưng Vệ Vô Dạng vẫn không chịu ngoan ngoãn, hắn nằm trên giường lải nhải ra lệnh cho tôi.

“Lâm Miên Miên, ta muốn uống trà!”

“Lâm Miên Miên, ta muốn ăn bánh hoa quế!”

“Lâm Miên Miên, ta đau quá, làm ơn thổi cho ta chút đi mà~”

Việc này là do ta không đúng, ta nhận lỗi.

Nhưng khi tôi nhìn thấy Vệ Vô Dạng đang quậy phá trên người ta, ta đã tát hắn ta một cái thật mạnh.

“Vệ Vô Dạng, ngươi có thích tiểu thư nhà họ Triệu không?”

Vệ Vô Dạng hít một hơi lạnh.

“Đương nhiên rồi, Triệu tiểu thư vừa dịu dàng lại hiểu biết, hoàn toàn khác với ngươi, một nữ nhân thô bạo như thế.”

“Vậy nếu như ngươi thích nàng ấy, thì không được chọc ghẹo ta, cũng không được chọc ghẹo các nha hoàn trong Vệ phủ nữa. Ngươi phải một lòng một dạ với nàng ấy. Vệ Vô Dạng, trên đời này không có cô nương nào muốn chia sẻ tướng công với một nữ nhân nào khác.

Vệ Vô Dạng nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng đầu óc giống như bị tê liệt.

“Vệ Vô Dạng, nếu như ngươi thật lòng ái mộ Triệu tiểu thư, ta sẽ giúp ngươi.”

“Ngươi giúp ta, ngươi lấy cái gì ra để giúp ta?Lâm Miên Miên, ngươi nói cho ta biết, đồ ngốc nhà người muốn lấy cái gì ra để giúp ta!”

Vệ Vô Dạng tướng mạo xuất chúng, khi nổi giận thì càng thêm xuất chúng hơn nữa.

Nhưng muốn giành được trái tim của Triệu tiểu thư, chỉ có dung mạo đẹp thì chưa đủ.

26

Triệu tiểu thư dịu dàng, thanh nhã, lại thông minh.

Gia đình nàng ấy là đầu tàu trong ngành vải tại Tây Châu Thành, danh tiếng lừng lẫy.

Mỗi năm, Triệu gia đều mở sạp cháo từ thiện, giúp đỡ dân chúng.

Dục Anh Đường lớn nhất trong thành kia, chính là do Triệu tiểu thư dùng bạc riêng của mình, vào ngày nàng tròn mười sáu tuổi làm lên.

Một cô nương tốt như vậy, lại có xuất thân danh môn, thì Vệ Vô Dạng, kẻ ăn chơi lêu lổng, chẳng xứng với nàng.

Tất nhiên, không phải ai cũng nghĩ như ta.

Những nương tử của các nho sinh bình thường ở Tây Châu Thành thì không như vậy, họ sẽ âm thầm chế giễu sau lưng, nói rằng Triệu gia tiểu thư giả vờ thanh cao.

Nông dân, thợ thủ công, thương nhân, quan lại.

Họ cho rằng, dù Triệu tiểu thư có gia tài hàng triệu lượng bạc cũng không bằng một chức quan nhỏ.

“Vệ Vô Dạng, nếu ngươi đỗ trạng nguyên, cưới hỏi rình rang, dâng đón nàng bằng kiệu lớn, Triệu tiểu thư chắc chắn sẽ cân nhắc ngươi. Không cô nương nào có thể từ chối một tấm chân tình.”

“Không cô nương nào có thể từ chối một tấm chân tình…”

Ở khóe môi của Vệ Vô Dạng nở một nụ cười chế nhạo, “Vậy Lâm Miên Miên, ngươi thì sao? Ngươi không muốn làm thê tử của ta sao?”

“Ta…”

“Thôi được rồi, mang theo đống đồ rác rưởi bẩn thỉu của ngươi mà ra khỏi phòng của ta đi.”

Thấy ta không nhúc nhích, khóe miệng Vệ Vô Dạng nhếch lên, chế nhạo nói:

“Sao nào, không phải đã nói sẽ cắt đứt quan hệ với ta sao? Giờ ta thật sự để ngươi ra khỏi căn phòng này, ngươi lại không nỡ à?”

Vệ Vô Dạng nhắm nửa nhắm lại, cố gắng lấy lại thể diện.

Sau một loạt âm thanh “sột soạt”, ta đã dọn đi.

Căn phòng trống rỗng, Vệ Vô Dạng nằm dài trên giường, đầu óc tức tối.

Đáng ghét, cái miệng của hắn!

Lúc Vệ Vô Dạng quyết định từ bỏ mặt mũi, đuổi theo tôi, tin tức về việc chúng tôi cãi nhau và ngủ riêng đã lan truyền khắp Vệ Phủ.

27Nghe nói chúng tôi đang cãi nhau.

Phụ thân đã đặc biệt xin nghỉ để về nhà đánh Vệ Vô Dạng: “Tên tiểu tử này, có một nương tử tốt như vậy mà không biết trân trọng, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!”

Tổ mẫu, người thương yêu Vệ Vô Dạng hết mực, hiếm khi đứng bên cạnh mà cổ vũ: “Đánh, đánh thật mạnh cho ta!Thay Miên Miên trút giận!”

Vệ Vô Dạng bị đuổi chạy ba vòng trong nhà ngoài, cuối cùng vẫn phải tìm ta, thì mới được cứu thoát.

Hắn kéo tay áo ta: “Lâm Miên Miên, tất cả là đều tại ngươi, bây giờ ta không còn mặt mũi nào nữa, ngươi nhanh chóng đi giải thích rõ ràng cho ta!”

Ta đứng chắn trước người hắn, xin lỗi: “Phụ thân, tổ mẫu, tướng công sau này còn phải thi trạng nguyên nữa, không thể bị đánh, nếu đánh hỏng đầu sẽ không đỗ được, Vệ phủ sẽ tổn thất lớn ạ.”

Nghe thấy Vệ Vô Dạng phải thi trạng nguyên, cây gậy trong tay Vệ lão gia không còn nắm chặt nữa, “Cách” một tiếng rơi xuống đất.

Tổ mẫu cũng rất ngạc nhiên: “Vô Dạng có phải lại mắc bệnh rồi không?”

Vệ lão gia tiến lên kiểm tra trán của Vệ Vô Dạng.

Vệ Vô Dạng tức giận nghiến răng: “Sao, các người xem thường con như vậy sao?”

Không phải là xem thường hắn.

“Ban đầu cũng không mong ngươi có thể đem vinh quang về cho tổ tông, chỉ cần sau này đừng gây họa, hại chết cả nhà là được rồi.”

Vệ Vô Dạng bị nghẹn đến mức không nói nên lời.

Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của hắn, ta nắm chặt lấy tay hắn.

“Ta tin tưởng ngươi. Ngươi thông minh như vậy, còn thể dạy chữ cho ta, viết chữ lại rất đẹp, chắc chắn sẽ thi đậu trạng nguyên.”

Vệ Vô Dạng xúc động đến mức suýt khóc.

Đến ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn mới nhận ra.

Ngày hôm nay bị đánh, không phải là vì ta sao?

Hắn tức giận chạy đến phòng ta.

“Lâm Miên Miên, ngươi ra đây nói rõ với ta!”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!