16
Quần áo ướt đẫm, dính chặt vào người, cảm giác không thoải mái chút nào.
Vì mưa mà đầu óc ta trở nên mơ hồ, không còn phân biệt được mình có khóc hay không.
Có lẽ là có.
Trong cơn mơ màng, ta dường như nhìn thấy nương.
Nương mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, chiếc khăn trên đầu khẽ đung đưa.
Bà đưa tay về phía ta: “Miên Miên~”
17
Nương ta từng là nữ nhân xinh đẹp nhất ở thành Tây Châu.
Nhưng vào ngày bà mất, lại gầy gò đến mức trông như một bó củi khô.
Nương ta qua đời vì đói.
Ta chợt bừng tỉnh.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình đang được ai đó cõng trên lưng.
Hắn ta nhẹ nhàng vỗ vào lưng ta: “Miên Miên đừng khóc, Miên Miên đừng khóc~”
“Thả ta xuống! Thả ta xuống!”
Ta vừa đá vừa đấm vào người hắn ta, nhưng hắn ta chỉ cắn chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào.
Vào thời khắc quan trọng, một người mà ta không ngờ tới đã chạy đến.
“Tên lưu manh này, thả Lâm Miên Miên ra ngay!”
Đó là Vệ Vô Dạng
Ta vui mừng khi nhìn thấy hắn.
Nhưng bên cạnh hắn ta, có sự xuất hiện của một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt như hoa.
Trên xe ngựa có viết chữ “Triệu”.
Chắc hẳn đó là người mà Vệ Vô Dạng đã ái mộ đã lâu.
Tiểu thư Triệu gia.
18
Ta ngã vào vòng tay của tiểu thư Triệu gia.
Nàng ấy mặc một chiếc váy xếp ly hợp thời, thân hình mềm mại và thơm ngát.
Ta như hiểu ra tại sao Vệ Vô Dạng lại thích nàng ấy tới vậy rồi.
Nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ thích một cô nương dịu dàng và thanh lịch như vậy.
Tất nhiên, ngay cả là con gái, ta cũng rất thích tiểu thư Triệu gia này.
19
Nắm đấm hòa lẫn với bùn đất, Vệ Vô Dạng không biết đã đánh bao nhiêu cú.
Máu thấm vào bùn đất.
Vệ Vô Dạng thấy vẫn chưa đánh đủ, lại tiến lên đá thêm hai cú.
Đến khi Lại Phúc kéo tay áo của hắn ta lại, nhắc nhở:
“Thiếu gia, đừng đánh nữa, đó là phụ thân của phu nhân.”
Chân Vệ Vô Dạng dừng lại, suýt chút nữa thì ngã mặt xuống bùn.
Còn những gì xảy ra sau đó thì ta không biết, vì ta đã ngất đi từ lúc nào không hay rồi.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, Vệ Vô Dạng với đôi mắt đỏ hoe, ngồi ở trước giường, khóc lóc:
“Lâm Miên Miên, ngươi mau tỉnh lại đi!Mỗi bữa ngươi phải ăn đến tám cái bánh bao, nếu như ngươi chết rồi, ai sẽ ăn bánh bao đây!”
Lại Phúc ho khan vài tiếng: “Thiếu gia, thiếu phu nhân chỉ là nhiễm phong hàn thôi, không đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Quách lang trung nói rồi, uống thuốc vào là sẽ khỏi thôi ạ.”
“Ai mà tin chứ!Có ai nhiễm phong hàn mà ngủ liền ba ngày như này không cơ chứ!”
20
Hóa ra ta đã ngủ liền ba ngày rồi sao?
Khi ta ngồi dậy trên giường, khiến cho Vệ Vô Dạng giật mình một cái.
Sau một hồi, hắn mới hồi phục lại tinh thần, hai cánh tay siết chặt lấy ta, khiến cho ta không thể thở nổi.
“Lâm Miên Miên, ngươi không chết thật tốt, huhuhu! Nếu ngươi chết, thì ai sẽ viết hưu thư cho ta đây?”
Tổ mẫu biết ta không sao, sau đó còn tặng cho ta một nguyên bảo.
Tổ mẫu thật là, ta muốn khóc chết mất, nếu như tổ mẫu là tổ mẫu ruột của ta thì tốt biết bao nhiêu.
Lần thứ một vạn ghen tị với Vệ Vô Dạng!
Sau khi được chăm sóc thêm ba ngày, ta mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm đó.
“Cha ta đâu rồi?”
“Haizz, nhạc phụ hiện giờ đang ăn ngon mặc đẹp, sống rất tốt.”
“Đưa ta đi gặp ông ta.”
Vệ Vô Dạng có rất nhiều điều muốn nói, còn muốn khoe khoang chiếc đèn thỏ nhỏ mà hắn ta thắng được ở Phất Tuyết Lầu.
Hắn muốn cho cô nương ngốc nghếch đó biết tướng công của cô ta tài giỏi đến mức nào.
Những lời khoe khoang còn chưa kịp nói ra, tay đã vô thức nắm lấy tay cô.
Không biết từ lúc nào, Lâm Miên Miên đã trở thành một phần trong cuộc đời hắn.
Bình thường thì cảm thấy có chút phiền phức.
Nhưng nếu như thật sự mất đi, trái tim sẽ cảm thấy vô cùng trống rỗng.
21
Ta có chút ngạc nhiên khi nhìn vào đôi mày và ánh mắt của Vệ Vô Dạng.
Đó là vẻ dịu dàng mà ta chưa bao giờ thấy ở trước đây.
Ta ốm một trận. Mà hắn lại trở nên nghe lời hơn nhiều so với trước kia.
Có lẽ là, tiểu thư Triệu ra thích những chàng công tử dịu dàng.
Đầu ta đau quá.
bỏ đi, không muốn nghĩ nữa.
22
Khi ta gặp lại cha mình, ông ta mặc bộ đồ chỉnh tề, trông có phần nghiêm túc.
So với ký ức trước đây của ta, lúc này ông ta hoàn toàn khác biệt.
Ông đặc biệt chỉnh trang lại quần áo, phủi phủi bụi bẩn không hề có trên người, rồi cười nhăn nhở với tôi.
Ta liền đá ông ta ngã xuống, xé bỏ bộ đồ của ông ta: “Nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt, ông mau biến khỏi Vệ phủ đi! Nếu không, tôi sẽ kéo ông theo chết chung với tôi!”
“Miên Miên.” Trên mặt ông ta đầy nét bầm tím, chỉ để cho tôi đánh mà không hề phản kháng gì.
Nhìn ông thật đáng thương.
Những người hầu trong phủ thì thầm to nhỏ, ngưỡng mộ hướng về Thúy Cúc: “Thúy Cúc tỷ tỷ, tỷ lợi hại thật đó, có thể đối đầu với một thiếu phu nhân mạnh mẽ như vậy mà vẫn sống sót đến tận bây giờ.”
Thúy Cúc tức giận đến mức mắt trắng dã.
So với nỗi sợ hãi, mọi người cảm thấy nhiều hơn là sự kinh ngạc.
Dù sao trước đây, biểu hiện của ta trong Vệ phủ chỉ là một cô nương thẳng thắn, có chút sức mạnh như một chiếc bánh bao nhồi đá.
Nhưng ta chưa bao giờ chủ động gây hấn với ai.
Vệ Vô Dạng cũng bị dọa cho một phen hốt hoảng.
Sau cơn kinh hãi, trong lòng hắn tràn ngập một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả.
“Lâm Miên Miên đối xử với ta thật dịu dàng.”
Âm thanh không lớn, ta không nghe thấy.
Sự chú ý của ta đều dồn vào trên người của cha ta.
“Ông đã hại chết tổ mẫu, hại chết nương ta, bây giờ còn muốn hại chết ai nữa? Ai muốn xem ông diễn trò giả tạo ở đây? Bây giờ ta đã biết chữ rồi, khế ước bán thân trên bàn ta có thể đọc hiểu.”
Khuôn mặt vốn đã bầm tím của cha ta lập tức trắng bệch, như thể bị hút hết máu.
Ông ta cúi thấp đầu xuống, thay vào bộ quần áo cũ rồi rời khỏi Vệ phủ.
Trước khi đi, ông ta còn nhét cho Vệ Vô Dạng hai lượng bạc.
“Chăm sóc tốt cho Miên Miên.”
Đây đều là những gì Vệ Vô Dạng tường thuật lại cho ta.
Nếu như ta biết, chắc chắn sẽ cướp hết bạc của hắn.
“Lâm Miên Miên, ngươi thật kỳ lạ. Trước đây, khi ta cãi nhau với cha, rõ ràng là ngươi và ông ấy đã đánh cược để ông ấy làm mì trường thọ cho ta, tìm cách để phụ tử ta làm hòa. Tại sao đến lượt cha ngươi, ngươi lại đối xử với ông ấy như vậy?”
“Vệ lão gia là người tốt, nhưng cha ta thì không. Ông ta là một con bạc, thua cược là bán sính lễ và quần áo của nương ta, bán đất đai và trâu cày trong nhà. Nếu không nhờ có Vệ phủ chi nhiều tiền, có lẽ giờ ngươi sẽ nhìn thấy ta ở trong kỹ viện.”
Bây giờ ta đã biết chữ, hiểu rõ khế ước trên bàn là gì.
Đó là khế ước bán thân.
Là khế ước bán thân cho kỹ viện.
Cha nương ta từng là cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng rồi, ông ta mắc nghiện cờ bạc, sau đó những kẻ đòi nợ đã tìm đến tận nhà.
Nếu không phải nương bán sính lễ, thì đã không có ta ngày hôm nay.
Sản nghiệp tổ tiên để lại đều bị cha ta bán hết.
Lúc đó ông ta mới từ bỏ cờ bạc, nhưng đã quá muộn, nương đã qua đời.
“Vệ Vô Dạng, nếu sau này ngươi mà đánh bạc với ai, ta sẽ cho ngươi một trận!”
Những cảm xúc đang ấp ủ của Vệ Vô Dạng bị bóp nghẹt chỉ bởi một câu nói.
“Đánh, đánh, đánh! Lâm Miên Miên, ngươi suốt ngày chỉ biết đánh ta thôi à?Ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ đá ngươi ra khỏi đây, rồi lấy một tiểu thư dịu dàng về làm vợ!”
Vừa thốt ra lời này, Vệ Vô Dạng liền hối hận.
Hôm nay, nhạc phụ bị đánh, lúc đó hắn cũng đứng ở bên cạnh.
Lâm Miên Miên đánh người thật sự rất đau!
“Bỏ đi, hôm nay thấy ngươi tức giận như vậy, ta sẽ nhượng bộ. Nhưng phải nói rõ trước, chỉ được đánh vào mông thôi đó!”
Hắn che đầu, động đậy một chút, tìm cách thuận tay hơn cho Lâm Miên Miên.Trong những ngày gần đây, hắn đã quen với điều đó rồi.
Nếu một bữa không bị đánh, hắn còn cảm thấy…
Khụ khụ, có chút khó chịu.
Tập sau có pass, nhận pass tại đây nha ~
Để lại một bình luận