7
Tối nay, Vệ Lão Gia trở lại.
Ông làm quan ở kinh thành, ba tháng mới về phủ một lần.
Vệ Vô Dạng bình thường luôn khoe khoang với ta, nói rằng Vệ lão gia là một người cực kỳ lợi hại.
Nhưng đợi đến khi lão gia thật sự quay lại, đôi phụ tử này lại rất khó xử.
Đặc biệt là Vệ Vô Dạng, một mặt căng thẳng, không hề đi thỉnh an Vệ lão gia, ngược lại còn trốn trong phòng chơi với dế.
Sau khi hỏi tổ mẫu, ta mới biết hôm nay là sinh thần của Vệ Vô Dạng.
Ngày mà Vệ Vô Dạng chào đời, Ngụy phu nhân khó sinh.
Vệ lão gia và Vệ phu nhân tình cảm sâu đậm.
Đối với Vệ Vô Dạng, hài nhi đã hại chết ái thê của mình, trong lòng lão gia vẫn luôn đè nén sự tức giận.
Vì vậy, mối quan hệ giữa hai người không được thân thiết.
Trước khi đi ngủ, ta bưng một bát mì cho Vệ Vô Dạng.
Mì trường thọ, mới làm xong, vẫn còn nóng hổi.
“Nào, một hơi ăn hết, nếu không thì phước lành của ngươi sẽ bị cắt đứt.”
“Lâm Miên Miên, ngươi cho rằng không có ai tổ chức sinh thần cho ta, trông ta rất đáng thương sao? Ta nói cho ngươi biết, Vệ Vô Dạng ta chưa bao giờ cần sự thương hại như vậy! Ngươi nghĩ rằng ngươi làm mì trường thọ cho ta, ta liền có thể nhớ những gì tốt về ngươi sao?!Đừng có mơ!”
Thanh âm đầy tức giận.
“Bụp” một tiếng.
Có thứ gì đó bị vỡ rồi.
Bóng người nhảy xuống bên cửa sổ.
Vệ Vô Dạng nhìn hướng có người tới, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
“Làm sao có thể…”
8
Ta nhanh mắt nhanh tay, ôm bát mì trường thọ vào trong lòng.
Nhìn cặp phụ tử trước mặt bằng đôi mắt to mắt nhỏ.
Cuối cùng, Vệ lão gia lên tiếng trước, phá vỡ sự yên tĩnh đang bế tắc.
“Miên Miên là một cô nương tốt, ngươi không được phép bắt nạt con bé.”
Tôi sâu sắc đồng tình.
Trong mắt của Vệ Vô Dạng tràn ngập đóm lửa.
Nếu như lời này là của một Tiểu Tư, hôm nay hắn nhất định sẽ cho đối phương biết thế nào gọi là Tiểu Bá Vương của Tây Châu thành.
Nhưng người này lại là lão tử của hắn.
Vệ Vô Dạng quay người lại, trầm mặc không phản ứng.
Ngụy lão gia mím môi, làm bộ bỏ đi.
Nhưng lại bị ta ngăn lại.
“Phụ thân, người là quân tử, lời hứa của quân tử quý như ngàn vàng. Nếu đã như vậy, việc người đã hứa với con không thể nuốt lời được.”
Vệ lão gia là người xem trọng chứ tín, bị ta nói như vậy, thật sự không đi nữa.
Lão gia không đi, vậy thì ta sẽ bắt đầu nói.
Tôi ôm đống đồng nát của Vệ Vô Dạng ra, đặt tất cả chúng xuống đất.
Có diều đứt dây, có giày đầu hổ thủng lỗ, có lục lạc bạc phếch, có ngựa gỗ kêu cọt kẹt…
“Người có nhớ những thứ này không? Không nhớ cũng không sao, người là đại quan, trong lòng chứa đựng bách tính của kinh thành, tấm lòng vĩ đại rồi, tự nhiên sẽ không thể nhìn thấy thân nhân của mình trước mặt.”
Vệ lão gia không nói gì.
Vệ Vô Dạng sắc mặt đỏ bừng, giật lấy hộp bảo bối trên tay ta:
“Lâm Miên Miên, ngươi thật sự không coi mình là người ngoài nữa rồi! Ai bảo ngươi chạm vào những thứ này?Mau cất chúng đi cho ta!”
Ta đưa bát mì trường thọ vào lòng hắn, cho hắn một cái đập vào đầu.
Âm thanh giòn to, nghe được tiếng nghiến răng của Vệ lão gia.
“Mau ăn đi, không ăn hết ta sẽ đánh chết ngươi!”
Vệ Vô Dạng bị đánh đau, cầm bát mì trường thọ lên, bắt đầu sụt sịt hút từng sợi mì.
Mặc dù người bị đánh là Vệ Vô Dạng, nhưng cốt nhục liên tâm, Vệ lão gia cảm thấy dường như có ai đó đang đục một lỗ to vào trong não của mình.
“Lão gia không có ở đây, tướng công thường kể cho con nghe rằng người là một quan viên tốt, thương dân như con, những món đồ chơi trẻ con này có thể người không còn nhớ, người không biết cũng không sao, con sẽ nói cho người biết. Đây là những món đồ chơi mà Vệ Vô Dạng mua với giá cao từ những đứa trẻ ở Tây Châu thành.”
Vệ lão gia khẽ cau mày, tựa hồ không hiểu thói quen kỳ quái này của Vệ Vô Dạng.
Ta nhặt một món đồ chơi lên, chỉ vào chữ “Vệ” chưa hoàn chỉnh trên đó.
“Nhìn quen mắt không ạ?Những thứ này là người đã tặng cho những đứa trẻ mồ côi trong kinh thành. Mặc dù người trong kinh thành đều nói tướng công là một công tử kém cỏi. Lão gia lại có quyền lực như vậy, nhưng chàng chưa từng ức hiếp qua dân nữ, ngay cả đồ chơi mà người tặng đi, đều là chàng bỏ bạc ra mua về. Con thấy người có một nhi tử như vậy, thật sự rất tuyệt rồi ạ.”
…
“Không ai muốn rằng, mình vừa sinh ra chỉ có một thân nhân. Huống hồ, tướng công bây giờ chỉ là một công tử ngốc nghếch, đợi sau này chàng học hành thông minh rồi. Chỉ sợ rằng sẽ không đốt vàng cho một người phụ thân lạnh nhát với mình thôi.”
Sắc mặt Vệ lão gia từ trắng chuyển sang đỏ rồi xanh, trông rất đặc sắc.
Cuối cùng, không biết câu nào đã kích động tới thần kinh của lão gia.
Ông quỳ xuống đất, khóc rất lâu.
Vệ Vô Dạng ngốc nghếch ở bên cạnh, sau đó cũng quỳ xuống bên cạnh, ôm lấy lão gia khóc.
9
Thật ra đêm hôm đó, Vệ Vô Dạng không nhớ rõ Lâm Miên Miên đã nói gì.
Hắn chỉ nhớ rằng, đầu óc hắn choáng váng, mì trường thọ nóng đến mức khiến cho hắn bật khóc.
Đêm đó trăng rất tròn.
Trong kí ức của hắn, đó là mặt trăng tròn nhất mà hắn từng thấy.
Hôm đó trời hơi lạnh.
Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp dễ chịu, như thể có một bình nước nóng đang trú ngụ bên trong.
Để lại một bình luận