4
“Nhìn cho rõ!Đây là hưu thư, bổn thiếu gia đây không muốn sửu bát quái ngươi!”
“Đây là hưu thư sao?”Ta vui vẻ cầm nó lên, bảo hắn đọc cho ta nghe.
“Tư hữu Vệ thê…”
Vệ Vô Dạng vừa đọc được bốn chữ, liền chịu không nổi nữa.
Ồ, hắn còn chưa biết tên ta.
“Miên Miên, Lâm Miên Miên.”Ta nhắc hắn.
“Cho ngươi bút, ngươi tự mình viết đi.”
Đây là lần đầu tiên ta tới một thư phòng lớn như vậy, cũng là lần đầu được chạm vào cây bút.
Trước đây, ta đều trốn ở bên ngoài đường học, nghe trộm lão Tú đọc sách.
Trở về, dùng cành liễu vẽ lại trên đất.
Chữ cũng là do ta tự tạo.
Ba chữ Lâm Miên Miên được viết ra, xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể do ma quỷ viết.
Vệ Vô Dạng cười ra nước mắt.
“Lâm Miên Miên, ngươi thật sự vừa xấu xí vừa ngốc nghếch.”
Cười xong hắn lại khóc.
“Lấy phải một nương tử vừa xấu xí vừa ngốc nghếch như ngươi, ta thảm thật mà, huhuhu.”
Hắn khóc rồi, là do ta đánh.
Bởi vì biết được hắn biết viết chữ, ta hạ thủ vẫn nhẹ hơn tối qua một chút.
Vật lộn với hắn cả buổi sáng, cuối cùng ta cũng học được chữ “Lâm” trong Lâm Miên Miên.
Ồn ào như vậy, đã lỡ mất tảo thiện.
Vệ gia không có bữa chiều.
Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng “Ục ục” phát ra từ bụng của Vệ Vô Dạng.
“Ngươi có muốn ăn trứng bác không? Trứng bác của ta làm rất thơm, rất ngon.”
Hôm qua lúc tới Vệ gia, ta đã nghe ngóng được rồi.
Vệ Vô Dạng là một người rất kén chọn, còn có phòng bếp chuyên biệt.
“Trứng bác? Lâm Miên Miên, ngươi cho rằng ta là ai?”
Thanh âm nhuộm đầy nộ khí.
Ta không bận tậm, chỉ tập trung đập mười quả trứng, dùng mỡ lợn chiên một đĩa đầy, trước khi bắc xuống còn bỏ thêm một ít hành.
Trộn cơm với một ít mỡ lợn, rưới một ít nước tương lên.
Hương vị thực sự rất tuyệt vời.
Vệ Vô Dạng mở to mắt, nhìn ta với vẻ khó tin.
“Lâm Miên Miên, ngươi là heo sao? Bát cơm đầy kia ngươi ăn hết rồi!Ăn rồi cũng quên đi, ngươi lại ăn sạch bóng, không chừa lại cho ta một ít nào.”
Ta không nói với hắn, vốn dĩ không hề có phần của hắn.
Đem theo một chiếc dạ dày đầy lửa, Vệ Vô Dạng cuối cùng cũng nhớ ra phải tới chỗ của tổ mẫu để thỉnh an.
“Ngươi đợi đấy, hôm nay ta không đuổi được ngươi ra khỏi phủ, từ nay Vệ Vô Dang này sẽ mang họ của ngươi.”
Ta nuốt ngụm cơm cuối cùng, gật đầu.
Trong kí ức của ta, đây là bữa cơm no nhất mà ta từng ăn.
5
Lúc Vệ Vô Dạng tìm tổ mẫu cáo trạng.
Thuý Cúc ở bên tai ta cười gian:
“Ngươi xong rồi!Thiếu gia muốn đuổi ngươi khỏi phủ rồi!”
Kết quả là, Thuý Cúc rất thất vọng.
Tổ mẫu không những không đuổi ta ra khỏi phủ, còn tặng cho ta một chiếc vòng tay bằng vàng.
Tổ mậu thật sự là một người rất sáng suốt.
Cho dù sau này ta có không ở Vệ phủ, cũng sẽ nhớ đốt vàng cho bà ấy.
Trên đường về phòng, Vệ Vô Dạng ủ rũ nói:
“Lâm Miên Miên, rốt cuộc ngươi đã yểm ma pháp gì lên người của tổ mẫu, mà khiến tổ mẫu lại thích ngươi như vậy.”
“Chắc là do ta lớn lên xinh đẹp nên thu hút người thương đó.”
“Sao ta lại không nhìn ra chứ!”
“Ò, chỉ có người thông minh mới nhìn ra thôi!”
Vệ Vô Dạng nghe xong nghiến răng cành cạch.
Hắn không hiểu tại sao trên đời này lại loại người vô liêm sỉ như ta.
Nói cũng không nói lại được, đánh cũng không đánh được ta.
Ta ở Vệ gia được ba ngày, liền thu phục được một số nha hoàn.
Bọn họ đều bái phục ta, cảm thấy ta là người có năng lực.
Đã đắc tội đại nha hoàn Thuý Cúc, Vệ Vô Dạng lại ghét bỏ ta, nhưng vẫn có thể giành được sự hoan tâm của tổ mẫu.
Ở phủ này, tổ mẫu mới là thiên.
Có khoảng thời gian, Thanh Viên của Vệ Vô Dạng ở, gần như bị nhóm những nha hoàn này vượt qua cả cửa.
6
Ở cùng với Vệ Vô Dạng nửa tháng, ta đã học được tám chữ: “Vệ Vô Dạng, Lâm Miên Miên, Hưu thư.”
“Ta thật sự là cô nương lợi hại nhất trên thiên hạ này!”
“Ôi, ôi, ôi, nhìn ngươi đắc ý chưa kìa, biết được tám chữ đã như vậy rồi, còn ta đọc hết cuốn “Tam Tự Kinh”, không phải là thần đồng rồi sao?”
“Vậy người dạy ta đọc “Tam Tự Kinh” được không?”
“Ngu ngốc, “Tam Tự Kinh” là cuốn này, cuốn ngươi đang cầm trên tay là cấm thư!” Vệ Vô Dạng giật lấy cuốn sách trên tay ta.
Ta không biết chữ, nhưng lại nhìn thấy mặt hắn đỏ đến chảy máu.
Ẩu đả với Vệ Vô Dạng, thấm thoát cũng ba tháng trôi qua.
Sắc mặt của hắn ngày một tốt hơn.
Tổ mẫu lại tặng cho ta một chiếc vòng trường thọ, bằng vàng!
Để lại một bình luận