12
Thứ Tư.
Hai tiết cuối buổi chiều là thời gian hoạt động của câu lạc bộ.
Câu lạc bộ tôi tham gia là câu lạc bộ hoạt hình, bị Châu Tuyết Sinh lôi đi đăng ký.
Dù sao cũng chỉ là làm việc của mình thôi, chẳng sao cả.
Chủ tịch câu lạc bộ hoạt hình là một học tỷ cuối cấp đeo kính.
Chị ấy nói rằng chị ấy sẽ phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới. Sắp tới có thể rất bận, vì vậy chị ấy cần tuyển một trợ lý, để giải quyết một số công việc hàng ngày của câu lạc bộ.
“Có ai tự nguyện đăng ký không?”
Sau vài lần trưng cầu ý kiến, một giọng nói trong trẻo từ trong góc vang lên.
“Em tự nguyện ạ.”
Tôi ngước mắt lên thì thấy đó là Đặng Ương Ương.
Đúng, cô ta luôn thích làm những loại công việc này.
Không chỉ có thể được chú ý mà còn có thể thực hiện một số đặc quyền.
“Ok, vậy em làm nhé.”Chủ tịch câu lạc bộ đưa ra quyết định.
Sau khi tất cả các thành viên đến đông đủ, chủ tịch câu lạc bộ nói với mọi người rằng mỗi khi học kỳ mới bắt đầu, câu lạc bộ hoạt hình trung học Hàn Lâm sẽ tổ chức một bữa tiệc cosplay, và lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
“Hôm nay mình sẽ gọi mọi người lại để thảo luận về địa điểm tổ chức sự kiện cosplay này.”
Nơi này lập tức trở nên sôi động.
Có người đề nghị thuê một khách sạn.
Một người khác đề nghị thuê một chiếc du thuyền.
“Hội trưởng, hay là tới nhà em đi ạ.” Đặng Ương Ương lại bắt đầu thao tác lẳng lơ của mình.
Kể từ khi gia đình họ chuyển đến ngôi nhà mới, cô ta có vẻ thích khoe khoang căn biệt thự nhìn ra sông với người khác.
Như trước đây.
Như bây giờ.
Từ tận đáy lòng, tôi thật sự muốn cười nhạo Đặng Ương Ương, dù sao thì cô ta cũng là nữ chính trong truyện đoàn sủng, thế mà tầm nhìn của cô ta còn nông hơn cả nước trong bể bơi trẻ em.
Cô ta dường như không nhận ra khoảng cách giữa mình và những người bạn cùng câu lạc bộ này lớn đến mức nào.
Khi hội trưởng nghe lời đề nghị của cô ta, đã đồng ý mà không cần suy nghĩ gì nhiều.
Suy cho cùng, việc thuê địa điểm bên ngoài sẽ tốn kha khá chi phí.
Có người lại tự nguyện cung cấp địa điểm miễn phí, chẳng có lý nào mà lại từ chối.
13
Vì địa điểm tổ chức tiệc cosplay là ở nhà họ Cố nên tất nhiên tôi sẽ không đi.
Kết quả là, trong hoạt động câu lạc bộ lần thứ hai của câu lạc bộ hoạt hình, tôi đã nghe thấy những lời phàn nàn tập thể của các thành viên.
“Trời ơi, nhà họ còn không lớn bằng gara nhà tôi. Sao lúc đó còn không biết xấu hổ mà muốn chúng ta tới đó chứ?”
“Đúng rồi, nhà họ còn không có người giúp việc, mỗi việc ăn thôi còn phải chạy khắp nơi để lấy nữa đây.”
“Đừng nói nữa, chẳng những không có người giúp việc, ngay cả tài xế cũng không có nữa. Đêm đó xe của bố tôi đâm phải người ta, tài xế của nhà tôi phải đi ghi chép. Tôi muốn tài xế của nhà Đặng Ương Ương đưa tôi về, kết quả là cô ta lại nói với tôi rằng nhà cô ta không có tài xế. Cậu có thể tưởng tượng được không?Tôi phải tự mình đặt xe trong bộ quần áo của thỏ con, xấu hổ chết đi được.”
“Đúng là chán chết đi được, phí công tôi đã đặt quần áo tận bên Hàn Quốc, không ở quá 3 phút tôi đã về rồi.”
Sau khi mấy nữ sinh châm biếm xong, họ bước ra khỏi nhà về sinh với những âm thanh phàn nàn.
Tôi mở vòi nước thì thấy cưả trong cùng được đẩy ra.
Đặng Ương Ương với sắc mặt đen như cục than, xen lẫn nhục nhã và phẫn nộ, cứng ngắc bước ra ngoài.
Ánh mắt chạm vào nhau.
Biểu hiện của cô ta thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn.
Tôi bình tĩnh rửa tay và chuẩn bị ra ngoài.
“Cố Hinh Nghiên.”
Cô ta thô bạo kéo tôi lại.
Tôi đứng lặng nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
Đặng Ương Ương cau mày, vẻ mặt khinh thường nói, “Dù tao có tệ đến đâu, thì tao cũng vẫn tốt hơn mày gấp vạn lần, có bố mẹ thương yêu, có anh trai sủng ái, còn mày thì được xem là thứ gì chứ?”
Tôi có thể hiểu rằng lúc nãy cô ta vừa bị kích thích, tâm trạng không tốt.
Nhưng ai đã cho cô ta hai mảnh mặt mà dám trút giận lên đầu tôi?
“Vậy mày nghĩ mày là loại gì?Bố mẹ nghèo khổ coi mày là báu vật. Ai mà không có anh trai?Giống như Cố Diệc Châu kia, cho dù có liếm giày cho Lục Dĩ Tư, người ta cũng chán ghét.”
“Mày còn chưa nhìn thấy anh cả Lục Dĩ Huân của tao mà, so với anh ấy, Cố Diệc Châu còn không bằng một con giòi trong miệng cống.”
Khuôn mặt của Đặng Ương Ương méo mó, hận ý trong lòng không còn được che giấu nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt gần như muốn nghiền nát tôi thành trăm mảnh.
Tôi thực sự thưởng thức vẻ mặt tức giận của cô ta lúc này.
“Làm người thì phải biết mình là ai, nếu không cùng đẳng cấp của mình thì đừng ép buộc mình vào đó. Trường trung học Hàn Lâm của chúng tôi cũng phân chia thành các tầng lớp, rốt cuộc mày đang ở tầng lớp nào, chắc là trong lòng cũng bức bách lắm nhỉ?”
Đặng Ương Ương rõ ràng rất tức giận trước những lời này của tôi.
Cô ta đã định đưa tay lên đánh tôi nhưng tôi đã kịp nắm lấy cổ tay của cô ta.
“Tốt nhất là hiện tại mày phải nên suy nghĩ kĩ đi, có thể hay không đắc tội với tao.”
Đối phương cắn chặt môi, cơ hồ không có động tĩnh.
Tôi khịt mũi khinh thường.
14
Có lẽ vì nhận được quá nhiều lời phàn nàn nên hội trưởng câu lạc bộ đã phải thông báo rằng bữa tiệc cos của câu lạc bộ sẽ được tổ chức lại.
“Mọi người nhiệt tình phát biểu ý kiến đi. Đây cũng có thể là lần cuối cùng tôi tham dự bữa tiệc cos ở trường trung học Hàn Lâm rồi. Giống như những người khác, tôi hy vọng nó có thể hoành tráng hơn nữa.”
Các thành viên câu lạc bộ lại cổ vũ, bắt đầu đề xuất ý kiến.
“Sẽ thật tuyệt nếu có thành viên câu lạc bộ sẵn sàng cung cấp địa điểm cho mọi người, nhưng tốt nhất là địa điểm nên rộng hơn lần trước.”
Có vẻ như hội trưởng của chúng ta đã rút ra bài học lần trước rồi.
Châu Tuyết nghe vậy, hưng phấn nhìn tôi, “Hinh Nghiên, hay là cậu nói với phu nhận thử xem, để chúng mình tới nhà cậu tổ chức tiệc đi.”
“Kiếp này không thể trở thành chị dâu cả, hoặc chị dâu thứ của cậu, trước khi chết mình chỉ muốn đặt chân tới biệt thự Nhất Hào một lần, cậu có thể thỏa mãn ước nguyện này của mình không?”
Nhìn biểu hiện trên mặt của cô ấy, tôi có chút buồn cười.
Nghĩ ngợi một chút, vẫn là gật gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ nói với mẹ.”
Châu Tuyết ngây người.
“Cậu nói thật không?”
“Ừm, nhà chúng tôi cũng khá lớn, chắc có thể đáp ứng được điều kiện mà hội trưởng đề cập.”
Châu Tuyết hưng phấn đến mức hét lên, “Chết tiệt, đó là Biệt thự Nhất Hào đó, có thể không lớn được sao?Ở khu đó không có căn nào dưới 2.000 mét vuông đâu.”
Sau khi nghe Châu Tuyết nói, hội trưởng vui mừng khôn xiết, “Thật sao? Bạn học Hinh Nghiên, em thật sự bằng lòng cho chúng tôi tổ chức tiệc tại nhà em à?”
“Để tôi nói với mẹ trước đã, nhưng cũng không có vẫn đề gì lớn.”
Trong lúc nhất thời, tiếng hét gần như xé nát mái nhà.
Mọi người đều vui vẻ và thảo luận xem nên mặc gì vào ngày hôm đó.
“Hinh Nghiên, Hinh Nghiên, anh trai của cậu thích những nhân vật nào thế? Nhanh nói cho mình biết đi.” Châu Tuyết ôm cổ tôi nóng lòng hỏi.
“Anh ấy thích Công chúa Elsa.”Tôi nói đùa.
“Đúng không?”
“Ừ.”
Có người thính tai nhanh chóng đi tới, “Còn anh hai của cậu thì sao?”
“Anh ấy thích… Anna.”
Lúc này, tôi không nhận ra rằng hai lời nói vô trách nhiệm này giống như hai mũi tiêm máu gà châm vào vòng tay của các cô gái.
15
Lục phu nhân rất vui vẻ đồng ý yêu cầu của tôi, còn nhiệt tình hỏi tôi muốn cosplay nhân vật nào.
Tôi thực sự chưa nghĩ về điều này.
“Bạn học của con thì sao?”
Nói tới việc này.
“Con không biết, nhưng chắc chắn sẽ có công chúa Elsa và công chúa Anna.”
“Công chúa Disney? Được rồi, ta hiểu rồi. Ta sẽ cho người giúp con chuẩn bị một bộ váy dạ hội. Đảm bảo rằng sẽ làm con phải ngạc nhiên.”
Lục phu nhân vỗ vai cô, tràn đầy tự tin nói.
“Cảm ơn phu nhân.”Tôi còn cẩn thận nói thêm một câu, “Nhưng tốt nhất cũng đừng quá khoa trương, con sợ con đảm đương không nổi.”
“Không thành vấn đề, ta có thể cosplay nữ hoàng độc ác được không?
Đối phương đùa rất vui.
Đúng là phụ nữ dù bao nhiêu tuổi thì vẫn có trái tim thiếu nữ.
Tôi mỉm cười nói, “Đương nhiên là được ạ.”
Đối phương bắt đầu nhiệt tình thảo luận về vai diễn của tôi, “Con thấy Công chúa Aurora thế nào? Hoàng tử có thể đánh thức cô ấy bằng nụ hôn chân thành. Thật lãng mạn làm sao. Ta sẽ giúp con sắp xếp một hoàng tử siêu đẹp trai.”
“Thật ra Lọ Lem cũng không tệ.”
….
“Cảm ơn bà, Lục phu nhân.” Tôi chân thành cảm ơn.
“Cô bé ngốc nghếch này.” Đối phương sờ trán tôi, “Ta phải cảm ơn con mới đúng.”
Để lại một bình luận