1.
Ngày thứ hai trở về nước, đột nhiên tôi nhận được một cuộc gọi từ một người lạ gọi tới.
“Xin chào, xin hỏi có phải là cô Khương Nhu không ạ? Ở đây là văn phòng Hoài Giang, anh Lục Hoài Chinh đã để lại cho cô một phần di sản thừa kế, nếu cô có thời gian có thể qua đây để bàn giao một lát được không ạ?
Di sản?
Hai từ mà vô cùng xa vời trong ý thức của tôi, hình như nó đang đè lên tôi với một sức mạnh như đảo núi đổ biển.
Tôi giật mình, buông tay cầm túi mua sắm ra, giọng nói bắt đầu run lên, tôi hỏi: “Cái đó……Lục Hoài Chinh?”
Đầu dây bên kia suy nghĩ một chút, “Người sáng lập văn phòng Hoài Giang, thầy giáo trước đây của cô.”
Điện thoại bị rơi xuống đất, màn hình bị đập vỡ tan tành.
Tôi đứng dưới nắng với đôi tay và bàn chân lạnh buốt, trái tim cảm giác như bị khoét rỗng mất một phần.
Lục Hoài Chinh tại sao lại chết rồi?
Lừa người!
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, mờ mắt nhặt điện thoại lên, màn hình bị nứt một góc nhưng vẫn dùng được, tôi tìm kiếm tên anh ấy trên Baidu, trên những trang web có tin tức liên quan.
Lục Hoài Chinh, giáo sư thỉnh giảng khoa luật trường đại học A, người sáng lập văn phòng Hoài Giang, luật sư trẻ tiêu biểu……qua đời tại nhà riêng lúc 4 giờ sáng ngày 11/5/2021, hưởng dương 30 tuổi.
Trong ảnh, người đàn ông với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt dịu dàng như đang chứa đựng nụ cười, chỉ là nụ cười ấy như thể bị ngăn cách bởi núi và sông, xa xôi và lạnh lùng.
Khuôn mặt này quen thuộc đến tận xương tủy, là Lục Hoài Chinh……đúng,là Lục Hoài Chinh.
Một cảm giác đau đớn dữ dội dâng lên trong lòng, tôi khó chịu tới mức ngồi bệt xuống đất, hai tay nắm chặt lấy ngực.
Cư dân đi ngang qua khu dân cư dừng lại lo lắng và hỏi tôi: “Cô gái, cô không sao chứ?”
“Có cần gọi xe cứu thương không?”
“Cô gái?”
Âm thanh ù ù trong tai dần dần biến mất, tôi máy móc đưa tay lên sờ mặt mình, ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt tựa như pha lê trên đầu ngón tay.
Không phải là mơ, anh ấy chết rồi, Lục Hoài Chinh, người mà tôi đã thích suốt sáu năm đã chết rồi, thật sự đã chết rồi.
Thậm chí…..ngay cả việc anh đã qua đời một năm rồi, tôi cũng không biết.
Đám đông kéo đến ngày một đông, có người thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của tôi, cảm thấy đáng thương nên đã muốn đưa tay đỡ tôi đứng dậy.
Tôi hoảng sợ nhảy dựng lên, lao ra đường như một kẻ điên để gọi taxi.
Mọi người đều nói Lục Hoài Chinh trẻ tuổi và có triển vọng, ngoài hào quang là thiếu gia của nhà họ Lục, anh còn đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học với 719 điểm, huyền thoại Khoa Luật Đại Học A, đồng thời cũng là người đứng đầu ngành Luật. Anh thành lập văn phòng Hoài Giang năm hai mươi tuổi và được trường cũ mời về làm giáo sư thỉnh giảng.
Tôi mãi mãi nhớ như in về lần đầu tiên anh giảng bài trên bục giảng, bộ vest chỉnh tế, khí thế phấn chấn, tự tin, dáng vẻ kiêu hãnh.
Chỉ cần nhìn từ xa cũng có thể khiến người ta đánh mất trái tim.
Sau đó, cũng bởi vì được giáo viên giới thiệu, tôi đã trở thành một người hỗ trợ làm việc và học hỏi bên cạnh ấy ấy.
Bốn năm yêu thầm, cho đến khi cận kề lễ tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết cho anh một lá thư tỏ tình.
Anh trả lời lại cho tôi 8 từ: “Bạn học Khương Nhu vẫn còn quá nhỏ.”
Lục Hoài Chinh trước mặt người khác như một quý ông lịch thiệp, nhưng lại luôn tỏ ra tinh nghịch và xấu xa khi ở trước mặt tôi.
Tôi còn tưởng, đối với anh, tôi và những người khác không giống nhau, tôi tưởng rằng, anh đối với tôi có một chút gì đó động lòng, nhưng hóa ra chỉ là do tôi ảo tưởng mà thôi.
Tôi nản lòng, sau đó đã xin học bổng của một trường đại học ở nước ngoài để đi du học, Lục Hoài Chinh đã viết thư giới thiệu cho tôi, vào ngày tôi lên máy bay, anh ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn: “Chúc bạn học Khương Nhu tương lai rộng mở, mỗi năm đều bình an.”
Nhưng mà, vì giận dỗi nên tôi cũng không trả lời lại.
Suốt hai năm, thậm chí đến một câu hỏi thăm gửi cho anh , tôi cũng đều không chủ động, thậm chí việc anh đã qua đời tôi còn không biết.
Tôi đứng trước tòa văn phòng, nhìn chằm chằm vào văn phòng luật, nơi mọi thứ đã thay đổi, con người cũng đã khác.
“Bạn học Khương Nhu, nếu tôi đổi chữ Giang trong tên văn phòng Hoài Giang thành chữ Khương trong từ Sinh Khương, em thấy thế nào?” Lục Hoài Chinh đứng bên cửa sổ lớn, nhếch môi lên cười, anh thản nhiên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, rồi lại thở dài. Anh cười nói: “Sinh Khương thì kích thích quá, sợ sẽ làm hỏng thương hiệu của tôi, nên là thôi bỏ đi.”
Thỉnh thoảng anh ấy sẽ nói một số từ khiến người ta phải suy nghĩ và cảm thấy khó hiểu, lúc đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh ấy muốn bày tỏ điều gì đó nhưng lại không dám diễn đạt ra.
Luật sư Lưu đưa tay đẩy một bản di chúc đến trước mặt tôi: “Anh Lục đã nói với tôi rằng, chỉ cần cô Khương trở về nước thì bản di chúc này sẽ có hiệu lực ngay lập tức.”
Tôi ngồi trên ghế với vẻ mặt không một cảm xúc, tờ giấy trắng chói lóa, không thể nhìn thấy gì rõ ràng, “Anh ấy để lại cho tôi cái gì ạ?”
“Một căn nhà, và một chiếc nhẫn.”
2.
Nhẫn….
Tôi nắm chặt ngón tay, hốc mắt lập tức ươn ướt, “Anh ấy có để lại lời nào cho tôi không?”
“Không có.” Luật sư Lưu đẩy kính trên sống mũi lên, giọng nói có vẻ tiếc nuối, “Di chúc được lập cách đây hai năm, anh Lục đột ngột ra đi không để lại một lời nào.”
Năm tôi ra nước ngoài, bản di chúc này đã được lập rồi. Là do anh ấy đã biết bản thân mình mắc bệnh nên mới không dám đáp lại tình cảm của tôi sao?
Lời chúc phúc đó, thực sự đã trở thành lời chia tay cuối cùng của chúng tôi.
Tôi vô ơn như vậy, không phải anh ấy nên trách tôi sao? Tại sao phải để lại tài sản cho tôi?
Câu trả lời mà tôi chẳng dám nghĩ đến ngay cả trong giấc mơ, đã hiện ra rõ ràng, một cách rõ ràng đến khó tin.
Tôi đưa tay lau nước mắt: “Anh ấy mắc bệnh gì?”
Luật sư Lưu lắc đầu: “Lục gia chỉ tuyên bố anh Lục qua đời vì bệnh tật, ngoài ra không có bất cứ chi tiết cụ thể nào được nêu rõ nữa.”
Lục Hoài Chinh để lại cho tôi một ngôi nhà mới, rộng 350 mét vuông ở trung tâm thành phố.
Tôi lấy chìa khóa mở cửa, trên tủ cạnh cửa ra vào có một tờ giấy nhỏ dán: “Bạn học Khương Nhu, chào mừng trở về nhà.”
Nhà gì chứ? Ở nơi không có anh ấy, đều không phải là nhà.
Tôi lớn lên từ cô nhi viện, điều duy nhất giúp tôi đỗ đại học là sự hỗ trợ từ người khác. Tôi chưa bao giờ trải nghiệm được cảm giác của một mái ấm gia đình từ khi còn nhỏ
Lục Hoài Chinh là người đầu tiên nói với tôi: “Dù số phận đã đưa em qua nửa cuộc đời đau khổ, nhưng tương lai nhất định sẽ có một người xuất hiện, mang đến cho em một tổ ấm và những điều ngọt ngào vô tận.”
Tôi mãi mãi không thể quên được đêm hôm đó, anh ấy ngồi trước bàn ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi mỉm cười, “Bạn học Khương Nhu, sinh nhật vui vẻ!”
Đó là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, lần đầu tiên được thưởng thức bữa ăn do anh nấu, anh bất ngờ mang một chiếc bánh sinh nhật ra, nói với tôi “Sinh nhật vui vẻ”
Trong hai năm tiếp theo, tôi thường xuyên ra vào ở nơi đó.
Vào những dịp lễ tết, nhà anh trở thành nơi trú ẩn của tôi.
Tôi đưa tay từng chút chạm vào tủ quần áo, bàn ghế, đồ trang trí, mọi thứ ở đây đều mới mẻ, tuy ở đây không có mùi của Lục Hoài Chinh nhưng khắp nơi trong nhà đều toát lên phong cách mà anh ấy yêu thích.
Luật sư Lưu nói rằng chiếc nhẫn mà Lục Hoài Chinh để lại cho tôi cất ở trong két sắt, và tôi phải tự đoán mật khẩu để mở khoá.
Nhưng mà tôi cần phải đoán sao?
Khi còn sống, anh ấy đã giấu kín tình cảm của mình đối với tôi, sau khi chết lại chẳng cần kiêng nể gì như vậy.
Ngoài ngày sinh của tôi ra, tôi không nghĩ ra được anh ấy sẽ đặt một mật mã gì khác.
Tôi đưa tay ra nhập mã 2011, chiếc két sắt được mở ra.
Trong chiếc két sắt lớn, được đặt một chiếc nhẫn kim cương lớn bằng quả trứng chim bồ câu, đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Bạn học Khương Nhu, em thích màu gì?”
“Màu nâu vàng, vào mùa thu đặc biệt lãng mạn.”
Lục Hoài Chinh nhìn chiếc váy tôi đang mặc, khóe môi khẽ mỉm cười, “Cũng có thể mang một chút hương vị của mùa hè.”
Những năm tháng ấy, tình yêu mà anh ấy hằng kín đáo dành cho tôi, tất cả đã âm thầm ẩn trong những lời nói nhỏ bé này.
Đôi mắt ướt đẫm, tôi lấy chiếc nhẫn kim cương màu vàng ra, chiếc nhẫn vừa vặn với ngón áp út của tôi, như thể nó đã được đo chính xác từ lâu.
Anh ấy đã nghĩ đến chuyện cưới tôi, đúng không?
Chắc chắn rồi, với bộ não thông minh như vậy, làm sao anh ấy có thể không biết ý nghĩa của việc tặng nhẫn cho người khác chứ.
Tôi giơ tay lên, nhắm mắt lại và hôn thật mạnh vào chiếc nhẫn.
Nếu có thể, tôi sẵn sàng rút ngắn tuổi thọ của mình đi mười, hai mươi năm, bao nhiêu năm cũng được, chỉ mong anh được sống bình yên.
Cơn gió nóng thổi qua những tòa nhà cao tầng, tung bụi bay lên và để lại một lớp suy nghĩ xám xịt.
Tôi ngồi ngoài ban công với đôi mắt trống rỗng từ trưa đến tối.
3.
Hình đại diện WeChat của Lục Hoài Chinh có màu đen xám, sâu sắc như con người anh.
Tôi thờ ơ cúi đầu, im lặng gõ một dòng: “Lục Hoài Chinh là một đại ngu ngốc…”
Giây tiếp theo, trên giao diện trò chuyện hiện lên một câu trả lời: “Bạn học Khương Nhu, tại sao lại mắng tôi?”
Tôi không ngờ rằng có người lại sử dụng tài khoản WeChat của một người đã chết.
Tôi sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại và vội hỏi: “Anh là ai?”
Lục Hoài Chính: “Tôi là người bị em mắng oan uổng.”
Một cơn gió lạnh thổi qua căn phòng tối, rất lạnh lẽo và đáng sợ.
Tôi mò mẫm vặn công tắc bật đèn, vội vàng hỏi: “Lục Hoài Chinh đã chết rồi, anh là ai?”
Một tin nhắn thoại từ đầu bên kia gửi tới: “Bạn học Khương Nhu, em nghĩ tôi là ai?”
Âm thanh này quen thuộc đến tận xương tuỷ, khắc sâu trong tim.
Tôi kinh ngạc nghe đi nghe lại khoảng năm lần: “Anh là xác sống à?”
Lục Hoài Chinh: “Bạn học Khương Nhu hiện tại đang ở năm nào?”
Tôi: “2022.”
Lục Hoài Chinh: “Bạn học Khương Nhu 24 tuổi, em còn chưa trả lời, tại sao lại mắng tôi?”
Không biết ở đầu bên kia là ai đang chơi khăm, hay Lục Hoài Chinh đã đưa điện thoại di động của mình cho ai đó cất giữ, hay anh ta thực sự chưa chết.
Mặc dù điều đó thật vô lý nhưng tôi muốn tin rằng anh ấy vẫn ở đó, ngay cả khi anh ấy có là ma quỷ, linh hồn đi chăng nữa.
Tôi đè nén cảm giác đau nhói đang lan rộng trong lồng ngực, đưa tay nhéo nhéo cánh tay mình, rất đau.
Thời gian trên giao diện điện thoại di động hiển thị ngày 3 tháng 9 năm 2022. Không hề có du hành thời gian và đó cũng không phải là một giấc mơ.
Lục Hoài Chinh thực sự đang trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi xoa hai tay vào nhau vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cảm giác vừa mộng ảo vừa hiện thực: “Anh là người hay ma?”
Lục Hoài Chinh: “Dù có là gì đi chăng nữa, tôi vẫn mãi là Lục Hoài Chinh mà bạn học Khương Nhu biết.”
Tôi cũng hy vọng anh chính là Lục Hoài Chinh, tôi chớp mắt, nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại đã bị vỡ nát, “Sao anh lại để lại cho em một tài sản lớn như vậy?”
Lục Hoài Chinh: “Bởi vì tôi hy vọng Khương Nhu sau này sẽ hạnh phúc, không cần lo lắng về tiền bạc.”
Tôi: “Vậy sao anh lại để lại cho em chiếc nhẫn?”
Lục Hoài Chinh: “21g là trọng lượng của một linh hồn, tôi hy vọng linh hồn của tôi sau khi chết có thể vĩnh viễn bảo hộ cho em.”
Vậy anh ấy đã biết từ sớm rằng mình sắp chết phải không? Là khi nào?”
Nếu tôi phát hiện ra sớm hơn, liệu chúng tôi có thể ở bên nhau thêm một năm nữa không?
Nhưng anh đã tàn nhẫn tước đi cơ hội đó của tôi.
Tôi có chút bực bội và tức giận: “Anh cũng không phải là gì của tôi? Tại sao tôi lại cần anh bảo vệ?”
Trong khung chat hiện lên, đối phương đang nhập văn bản, nhưng rất lâu không gửi đi, dường như anh có điều gì muốn nói, nhưng lại ngần ngại.
Một lúc lâu sau, anh mới đổi chủ đề: “Em đã ăn gì chưa?”
Trong lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng, ngón tay tê dại gõ ra một dòng chữ: “Tôi chưa ăn gì, tôi sắp chết đói rồi.”
Anh ấy soạn tin rất lâu, cuối cùng Lục Hoài Chinh cũng gọi đến một cuộc gọi thoại.
Tim tôi dâng lên tận cổ họng, ngón tay cái của tôi nhanh chóng trượt xuống để trả lời cuộc gọi.
Giọng nói bất lực và thở dài của Lục Hoài Chinh vang lên trong tai nghe: “Bạn học Khương Nhu, tại sao em lại làm cho người ta không thể ngừng lo lắng được như thế, tôi làm sao có thể yên nghỉ được đây.”
Lời nói của anh vẫn như trước, mơ hồ đến mức người ta không thể đoán được sự chân thành của anh.
Tôi nghẹn ngào nức nở, không thể tin được mình thực sự nghe thấy giọng nói của anh: “Anh vẫn chưa chết đúng không?”
Lục Hoài Chinh ho nhẹ một tiếng, “Tôi đã chết rồi, tro cốt của tôi được chôn ở nghĩa trang. Nếu em có thời gian, có thể tới đó xem.”
Nước mắt tôi trào ra, tôi bối rối đáp lại: “Đồ nói dối, chết rồi còn có thể nói chuyện được sao?!”
Lục Hoài Chinh: “Từng nghe qua về việc mượn xác hồi hồn chưa?”
Tôi vừa khóc vừa cười giận dữ: “Vậy anh mượn thân xác của mình à? Tại sao giọng nói lại giống nhau?”
Lục Hoài Chinh khẽ cười một tiếng, “Được rồi, tôi thú nhận, bây giờ tôi đang ở ngày 11 tháng 4 năm 2021.”
Là thời không song song à?
Tôi không biết làm thế nào chúng tôi có thể gọi điện thoại qua không gian, tôi chỉ biết rằng anh ấy sắp chết.
Trái tim tôi tan vỡ khi nghĩ đến việc anh ấy sắp chết, “Rốt cuộc là anh đã mắc bệnh gì vậy?”
Lục Hoài Chinh im lặng một lát, sau đó mơ hồ thở dài: “Em đã từng nghe nói tới bệnh máu khó đông chưa?”
Tôi cắn môi sợ hãi, cố gắng không gục ngã mà khóc: “Tôi nghe nói có một cậu bé ở trại trẻ mồ côi bị bỏ rơi khi còn nhỏ vì bệnh máu khó đông.”
Đây là một rối loạn đông máu di truyền và không có cách chữa trị.
Có lần tôi đã tận mắt chứng kiến cậu bé bị xuất huyết nội tự phát ở các khớp và da và cuối cùng đã chết.
Nghe có vẻ đáng sợ nhưng bệnh máu khó đông có rất nhiều loại, bệnh máu khó đông dạng nhẹ có thể có tuổi thọ như người bình thường miễn là chú ý không để bị chảy máu và điều trị thường xuyên.
Tôi căng thẳng cầm điện thoại, môi hơi run run: “Anh mắc bệnh máu khó đông loại nào?”
Lục Hoài Chinh thản nhiên trêu chọc: “Bạn học Khương Nhu cũng biết khá nhiều đấy.”
Tôi không thể chịu nổi thái độ thản nhiên của anh ấy lúc này nên đã cao giọng lên và nói: “Là loại nào?”
Lục Hoài Chinh trầm lặng một lúc, “Bệnh máu khó đông dạng nhẹ.”
Đây là loại tương đối nhẹ, về cơ bản giống như người bình thường, không chảy máu và nhìn chung không nguy hiểm đến tính mạng.
Vậy tại sao anh lại chết?
4
Tôi gần như phát điên, tim đập thình thịch không biết phải làm sao: “Lục Hoài Chinh, xin anh đừng chết có được không?”
Lục Hoài Chinh không khỏi bật cười: “Tôi còn chưa chết.”
Tôi không kiềm chế được mà bật khóc: “Nhưng anh sắp chết rồi… Ngày 11 tháng 5, anh sẽ chết tại nhà. Bây giờ anh có thể đến bệnh viện được không?Em không muốn anh chết…Em không muốn….Anh đừng chết mà……”
Xung quanh im lặng, chỉ có tiếng khóc thất thanh của tôi.
Lục Hoài Chinh không có hề kích động, tựa hồ chấp nhận sự thật mình sắp chết một cách tự nhiên.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn đứt quãng của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi: “Đừng khóc, bạn học Khương Nhu, bây giờ tôi không thể ôm được em.”
Một nỗi đau không lời ập đến trái tim tôi, và gần như ngay lập tức, nó khơi dậy nỗi đau buồn đã bấy lâu nay trong lồng ngực tôi.
Tôi cắn vào mu bàn tay, tim đau như dao đâm.
Trên đời này, có lẽ không có từ nào tàn nhẫn hơn “ m dương cách biệt.”.
Tôi bình tĩnh lại và lau sạch nước mắt trên má.
“Lục Hoài Chinh, anh có yêu em không?”
“Em nghĩ sao?”
Tôi cười khổ, vẻ mặt vừa buồn vừa vui: “Yêu, chắc chắn là anh đã yêu em lắm nhỉ! Bằng không, tại sao chết rồi còn không đành lòng buông bỏ em?”
Nếu anh không để lại di sản thừa kế cho tôi thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ biết được anh yêu tôi. Biết tin anh đã mất, cùng lắm tôi sẽ buồn một thời gian, rồi an tâm sống nốt phần đời còn lại.
Nhưng mà, anh đã khiến tôi cảm nhận rõ ràng tình yêu sâu đậm và mãnh liệt mà anh đã giữ kín suốt cuộc đời, và trong tương lai, tôi sẽ sống cả đời với niềm hối tiếc, với nỗi đau thống khổ với tình yêu mà không thể thành đôi.
Dựa vào đâu mà chuyện của chúng tôi, mọi quyết định đều do anh ấy làm chủ?
Dựa vào đâu cơ chứ…..
Lục Hoài Chinh tựa hồ như cũng đang khóc: “Vậy nếu bây giờ tôi yêu em thì có còn kịp không?”
Tôi đột nhiên cong khóe môi cười nói: “Đã quá muộn rồi, với Khương Nhu của năm 2022 đã quá muộn, nhưng với Khương Nhu của năm 2021 vẫn còn kịp. Anh có thể gọi điện nói cho cô ấy biết được không? Chỉ cần anh mở lòng thì bất kể là năm nào đi nữa Khương Nhu cũng sẽ không màng tới bản thân mà ở lại bên cạnh anh.”
Lục Hoài Chinh: “Dù cho tôi có trở thành bất cứ hình dạng như thế nào?”
Tôi: “Dù cho anh có trở thành bất cứ dáng vẻ thế nào, dù cho anh có mắc bất cứ bệnh tật gì đi chăng nữa, dù cho anh có sống thực vật, em cũng có thể đánh thức anh.”
Lục Hoài Chinh nhẹ nhàng cười nói: “Được, tôi sẽ thử.”
Đột nhiên có tiếng báo tạm ngưng bên tai, cuộc gọi bị ngắt kết nối.
Thực ra tôi còn rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng cuối cùng tôi lại xóa đi xóa lại, chỉ để lại một dòng: “Chúc Khương Nhu và Lục Hoài Chinh năm 2021 có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”
…..
Không có ai trả lời lại nữa.
Để lại một bình luận