Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TỰ DO TRONG CƠN BÃO- Chương 7:END

35

“Đồng Kiệt, em có thể cùng anh trở về Mạc gia được không?” 

Trên bàn ăn, Mạc Thiệu Khiêm tìm cơ hội mở miệng. “Đã lâu rồi anh không về, anh muốn đưa em về gặp bố mẹ.” 

“Cũng được, tôi cũng muốn trở về gặp chú và dì.”

Đồng Kiệt đặt đũa xuống, thở dài. “Đi thôi, tôi ăn xong rồi, bây giờ đi đi.”

Mạc Thiệu Khiêm vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đưa cô lên xe và bảo tài xế lái đến Mạc Gia.

Vừa vào cửa, anh đã nhiệt tình hét lên: “Bố, mẹ, con đưa Đồng Kiệt về gặp mọi người đây!”

“A! Thiệu Khiêm, Đồng Kiệt!Hai con về rồi.”

Ông Mạc hừ một tiếng, “Ta biết các con sẽ về mà, tại sao lâu như vậy con mới nghĩ đến chúng ta chứ?” 

Mạc Thiệu Khiêm vỗ vai ông Mạc, cười cười nói, “Gần đây con với Đồng Kiệt ra ngoài bồi đắp tình cảm, công việc cũng khá bận nên bây giờ chúng con mới về được.”

Đồng Kiệt hợp tác nắm lấy cánh tay anh và cố gắng hết sức để giả vờ rằng hai người đang yêu nhau trước mặt ông bà Mạc.

Dù cho việc ly hôn không thành, thì cô vẫn hy vọng ông bà Mạc có thể vui vẻ một chút.

Bà Mạc mỉm cười ân cần: “Được rồi được rồi, quan hệ của hai đứa bây giờ tốt hơn rồi, hai người chúng ta yên tâm đi!”

Đồng Kiệt phối hợp với Mạc Thiệu Khiêm diễn cả nửa ngày, cư xử như một cặp vợ chồng hạnh phúc. Cuối cùng, cũng đợi được giây phút kết thúc, cô đá anh một cái. 

“Giờ tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Em đi đâu vậy?!”Mạc Thiệu Khiêm hoảng sợ. 

“Bờ biển. Anh đừng có mà đi theo tôi.”

“Đợi đã, đừng có đi ra bờ biển!”Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy hai chữ đó giống như một chiếc búa nặng nề đánh vào trái tim anh, khiến anh vô cùng sợ hãi.

Bờ biển? ! Chẳng lẽ cô ấy lại muốn… Không! Anh không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!

Cổ tay Đồng Kiệt bị anh kéo đau, cô khó hiểu nhìn anh: “Anh có thấy mình rất phiền hay không? Tôi định ra bờ biển đi dạo một lát. Nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát.”

Mạc Thiệu Khiêm không sợ cô gọi cảnh sát, nhưng anh lo lắng mình sẽ bị ghét nên đành phải từ từ thả cô ra. 

Xem biểu hiện của cô ấy thì dường như cô ấy không có ý định đi tự tử. 

Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng để đảm bảo toàn, đầu tiên anh sẽ giả vờ rời đi, sau đó khi Đồng Kiệt không quay lại nhìn nữa, anh sẽ bí mật đi theo cô, và giữ một khoảng cách ngắn.

Đồng Kiệt đi đến nơi kiếp trước cô ấy đã nhảy xuống biển và thong thả đi dạo. 

Ngay sau đó, một người đàn ông ở phía trước vẫy tay với cô ấy và hét lên: “Đồng Kiệt.”

Đồng Kiệt chạy tới, mím môi và nói với nụ cười hiện trong ánh mắt: “Ngôn tiên sinh.”

Hơi thở của Mạc Thiệu Khiêm hỗn loạn, anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu và lạnh lùng, như thể anh muốn giết ai đó. 

Người đàn ông đó rõ ràng là Ngôn Thần! 

Ngôn Thần mỉm cười và lịch sự bước đi bên cạnh Đồng Kiệt, hai người trò chuyện vui vẻ!

Vẻ mặt của Đồng Kiệt thoải mái, trong mắt ánh hiện lên sự hạnh phúc. 

Mạc Thiệu Khiêm, người đang chứng kiến ​​​​tất cả những điều đó đang đứng ở cách đó không xa, trong ánh mắt của anh dâng trào sự tức giận và ghen tị! 

Tại sao chứ, kiếp trước Ngôn Thần là vì anh và Đồng Kiệt đã ly hồn mới quyết định quay lại cướp người, bây giờ anh còn chưa đồng ý ly hôn với Đồng Kiệt, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? !

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay lao về phía trước. Anh trực tiếp chặn Đồng Kiệt ở phía sau, cười nói: “Ngôn tiên sinh, đây là vợ tôi, chúng tôi còn chưa ly hôn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Thần tràn đầy kinh ngạc, anh nhướng mày: “Nhưng Đồng Kiệt nói với tôi rằng, cô ấy đối với anh đã không còn tình cảm nữa, trước đó đã đệ đơn ly hôn rồi. Tôi tưởng anh nhất định sẽ đồng ý nên tôi đã bay sang Trung Quốc ngay trong đêm. .. .”

Giọng nói của Đồng Kiệt vang lên từ phía sau: “Đúng vậy. Trong lòng tôi, cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Hơn nữa, Ngôn Thần là bạn của tôi, Mạc Thiệu Khiêm, bây giờ anh không có quyền can thiệp vào đời sống bạn bè của tôi, Phải không?”

Sắc mặt Mạc Thiếu Khiêm tối sầm lại, “Cho dù em không còn yêu anh nữa, hiện tại em cũng chưa ly hôn với anh, em phải hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ! Anh không đồng ý việc em ở một mình với một người đàn ông khác, đây không phải là một cuộc hẹn hò sao?”

Anh đã chịu đựng hết lần này đến lần khác và không rất nhẫn nhịn rồi, nhưng anh không thể chịu đựng được việc người mình yêu lại ở cùng với một người đàn ông khác.

36

Ngôn Thần trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong ánh mắt anh ta lại hiện lên tia lạnh lùng, “Anh nói người đàn ông linh tinh là có ý gì?Mạc tiên sinh, anh không thể nói bậy bạ như vậy được.”

Đồng Kiệt nhìn thẳng vào mắt anh, “Mạc thiệu Khiêm, tình cảm muộn màng còn rẻ hơn cỏ. Trước đây tôi đã hy sinh rất nhiều cho anh, hận không thể lấy tim của mình ra mà đưa cho anh, nhưng anh đã đối xử với tôi như thế nào?”

“Khi tôi bị thương, khi tôi bị oan, anh có bao giờ hỏi tôi không? Anh có quan tâm đến tôi không?” 

“Tôi nói chuyện với Ngôn tiên sinh, nói về công việc, anh còn theo dõi tôi, chỉ trích tôi, giống như tôi đang làm việc gì đó có nỗi với anh vậy.”

Mạc Thiệu Khiêm hoảng sợ lắc đầu và lẩm bẩm, “Không, không phải…”

Cô thở dài, “Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta không còn là trẻ con nữa, chúng ta phải trả giá cho hành động của mình. Anh đã phớt lờ tôi ba năm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bị tổn thương, tôi sẽ thất vọng, tôi sẽ đau lòng. Sau khi tích tụ đủ sự thất vọng, nếu là anh, thì anh có tiếp tục ở lại không?”

“Sau này anh sẽ đối xử tốt với em, và anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa, anh thề!”

Gió biển thổi qua tóc Mạc Thiệu Khiêm, khẽ làm tung váy của Đồng Kiệt.

“Vậy sao?Nhưng anh không nghĩ là đã quá muộn rồi sao?” 

Cô nhẹ nhàng nói.

“Không! Vẫn chưa muộn! Bây giờ em vẫn còn sống ở trước mặt anh, chúng ta có thể bắt đầu lại. Đồng Kiệt, anh sai rồi, anh thực sự biết mình sai rồi…” Mạc Thiệu Khiêm quỳ xuống trước mặt Đồng Kiệt, anh làm mọi cách để cầu xin, thiếu gia kiêu ngạo một thời đã bỏ hết sự kiêu ngạo của mình quỳ gối xuống trước mặt Đồng Kiệt 

Ngôn Thần khẽ cười nhẹ, anh ta đặt chân lên lưng của Mạc Thiệu Khiêm.

Sắc mặt của Mạc Thiệu Khiêm thay đổi đáng kể, anh nghiến răng và dùng tay trái tóm lấy chân Ngôn Thần.

Đột nhiên, khung cảnh trước mắt anh thay đổi nhanh chóng.

Biển, bãi biển… màu sắc lần lượt mờ dần, các màu sắc đen trắng lấp đầy tầm nhìn và dần dần biến thành một khung cảnh khác. 

Đầu anh giống như bị thứ gì đó đấm mạnh vào, anh rên rỉ đau đớn. 

Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy anh bản thân đang mặc áo choàng bệnh viện sọc xanh trắng, xung quanh anh đều là những người mặc quần áo sọc xanh trắng.

Mấy tên cường tráng đó đẩy anh xuống đất cười nói: “Nhìn tên này đi, hắn thật đáng thương! Trong đầu hắn nhất định lại tưởng tượng ra người vợ đã chết của mình rồi!” 

“Haha, vừa rồi hắn còn quỳ xuống trước mặt tao cơ mà.”

“Ngày nào nó cũng lẩm bẩm gì đó trong miệng làm tôi không ngủ được!”

Mạc Thiệu Khiêm bị đánh bằng nắm đấm và đá đến mức gần như nghẹt thở vì đau đớn. 

Toàn thân của anh chỗ nào chỗ nấy đều sưng tím hết cả, xương gần như sắp gãy.

Tôi đây là…đang ở đâu? 

Không phải tôi đang ở bãi biển sao?!

Đồng Kiệt… Đồng Kiệt ở đâu?! Còn có Ngôn Thần nữa, tại sao tôi lại ở đây?

Những lời mà bọn họ vừa nói, đều là thật sao? 

KHÔNG!

Không thể nào, những lời bọn họ nói đều không phải sự thật!

Anh nhất định là đã trùng sinh rồi, và đã có thể bù đắp mọi thứ, Đồng Kiệt còn đang đợi anh mà!

Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên dùng hết sức lực của mình và đá bay những tên đang đánh mình ra.

Cơ bụng của anh rất rắn chắc và dẻo dai. Dù là CEO ngồi trong văn phòng nhưng anh rất khỏe và có thể nhanh chóng hạ gục những người xung quanh.

Cách đó không xa, cũng có một bệnh nhân đang co ro trong góc, ánh mắt đờ đẫn, miệng còn chảy nước dãi. 

Mạc Thiệu Khiêm thở hổn hển, tóm lấy một người trong số người đã đánh anh và hỏi: “Đồng Kiệt ở đâu?Chúng mày đã giấu cô ấy ở đâu?!Hả?”

Người đàn ông và những người khác nhìn nhau, nhổ một miệng máu ra, đồng thanh cười vang lên, “Đồ điên, vợ mày đã chết lâu rồi!Mày quên rồi à? Nhảy xuống biển tự tử đo!”

37

Tại sao có thể như vậy chứ? 

Rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Mạc Thiệu Khiêm lờ mờ, anh lại nhìn thấy biển, là bãi biển, còn có Đồng Kiệt đang mặc váy, đứng kế bên là Ngôn Thần với khuôn mặt xấu xí.

Anh ôm Đồng Kiệt vào lòng, ghé sát vào tai cô.

Người đàn ông vốn nam tính và mạnh mẽ giờ đây bật khóc nức nở: “Đồng Kiệt, Đồng Kiệt, Đồng Kiệt…” 

“Đừng đi mà, em phải sống khỏe mạnh. Anh sẽ không cầu xin em tha thứ cho anh nữa. Anh sẽ từ xa dõi theo, được không? Anh chỉ muốn có thể nhìn em từ xa thôi…”

“Đồng Kiệt, anh yêu em, anh thực sự yêu em, anh không thể sống thiếu em…”

Mạc Thiệu Khiêm quá sợ hãi. 

Mọi chuyện vừa xảy ra làm cho từ tận đáy lòng anh cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Anh sợ mọi thứ chỉ là do anh tự mình tưởng tượng ra, thậm chí anh còn không có cơ hội bù đắp và ở gần cô.

“Mạc Thiệu Khiêm, tôi thực sự đã từng yêu anh.”

Đồng Kiệt đột nhiên cười nhẹ nhàng, Ngôn Thần bên cạnh anh đột nhiên biến mất trong không khí.

Mạc Thiệu Khiêm rưng rưng nước mắt và ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang cười. 

Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm. 

“Nếu em còn sống, em nghĩ rằng em sẽ rất hạnh phúc. Em rất vui vì cuối cùng cũng có thể khiến anh động lòng.”

Mạc Thiệu Khiêm bất lực lắc đầu. 

Đừng mà, đừng nói những lời như vậy…. 

Hãy để giấc mơ ngọt ngào này của anh kéo dài thêm một chút, được không? 

Đồng Kiệt nhìn về phía xa, nơi có một làn sương mù màu xám, ngoài ra cái gì cũng không có.

“Thật đáng tiếc, trên thế giới này không có liều thuốc hối hận, không có điều gì đã bỏ lỡ rồi mà có thể lấy lại được.”

“Em mệt rồi, không thể yêu được nữa.”

Cổ họng của Mạc Thiệu Khiêm đau rát, gần như không thể nói lên lời, giọng anh khàn: “Đồng Kiệt, anh hôn em một cái được không?”

Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng.

Điều anh hối hận nhất trong đời là, gây ra cái chết bi thảm cho người phụ nữ anh yêu.

Anh đã bỏ cô ấy ở một mình trong căn nhà trống suốt ba năm, khiến cô ấy trầm cảm.

Một giây, hai giây…

Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm ngày càng tối hơn, cơ thể anh ngày càng đau đớn. 

Cuối cùng, gần tới khi anh không thể chống đỡ được nữa, Đồng Kiệt nói: “Không được, tôi đã chết từ lâu rồi, anh đừng tự lừa dối mình nữa, tôi đã ngâm mình trong biển nhiều ngày như vậy, anh quên rồi sao?”

Mạc Thiệu Khiêm ôm đầu, anh phát ra một tiếng kêu đau đớn, giống như một con thú sắp chết vùng vẫy.

Khuôn mặt Đồng Kiệt dần dần biến mất trước mắt anh. 

Anh tuyệt vọng đưa tay ra, cố gắng bắt lấy cô, túm lấy một mảnh quần áo của cô…

Nhưng anh không thể nắm giữ được bất cứ thứ gì, chỉ là một mảnh không khí. 

Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng nhớ ra rằng, trùng sinh gì chứ, bỏ mạng gì chứ, tất cả đều là giả.

Anh sớm đã phát điên mất rồi. 

Trong những ngày tháng đau khổ của ba năm này, anh sớm đã phát điên rồi. Mỗi ngày đều bắt đầu tưởng tượng rằng Đồng Kiệt vẫn còn sống, vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Lúc đầu, nhìn thấy Đồng Kiệt đang ngồi ở bàn ăn, ngồi ở bàn làm việc, đọc sách, nghịch điện thoại di động, đang nấu ăn… 

Ảo giác của anh ngày càng hoàn thiện, thời gian tỉnh táo của anh càng ngày càng ngắn. 

Anh không để ý rằng, những người xung quanh đang nhìn anh với ánh mắt ngày càng sợ hãi.

Cuối cùng, anh bị đưa vào bệnh viện tâm thần dưới ánh mắt đau buồn và tuyệt vọng của cha mẹ.

Anh đã mắc chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng. 

Ngày nào anh cũng đắm chìm trong những tưởng tượng của mình, thậm chí ngay cả việc uống thuốc, anh còn phải dựa vào y tá ép thuốc vào bỏ vào miệng anh.

Ông bà Mạc từng đến thăm anh, nhưng họ cũng không thể khôi phục lại ý thức cho cậu con trai từng là niềm tự hào nhất của họ.

Đồng Kiệt đi rồi, linh hồn của anh cũng hoàn toàn bị lấy đi.

38

“Cậu thật sự không sao chứ?” Dung Thần nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt với vẻ mặt phức tạp.

Tuy nhiên, Mạc Thiệu Khiêm lại mỉm cười và nói một cách chắc chắn. “Ừ, tình trạng của tôi hiện tại cơ bản đã ổn định rồi.”

Dung Thần thở dài, “Được rồi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết và làm thủ tục xuất viện cho cậu.”

Thật là nghiệt duyên mà.

Nhìn người bạn thân của mình bây giờ, một người đàn ông tài giỏi và thành đạt như vậy, cậu ta đã bị hành hạ điên cuồng bởi cảm giác tội lỗi, hối hận và khao khát. 

Dung Thần cảm thấy khó chịu, nhưng lại bất lực, không nói được lời nào. 

Dẫn đến kết cục này là lỗi của Mạc Thiệu Khiêm, người bên cạnh khó có thể bình luận gì cả. Chỉ có một tiếng thở dài.

Hắn đã tận mắt chứng kiến ​​Mạc Thiệu Khiêm phát điên. Đối phương đã nhầm chiếc ghế thành với Đồng Kiệt, hôn và chạm vào chiếc ghế, có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể tách cậu ta ra được.

Dung Thần từng cho rằng Mạc Thiệu Khiêm sẽ phải ở bệnh viện tâm thần cả đời. 

Nhưng hôm qua, cậu ta lại với mình và nói rằng cậu ta muốn xuất viện.

Dung Thần yêu cầu y tá tiến hành kiểm tra tổng quát cho Mạc Thiệu Khiêm, kết qủa là cậu ta quả thực khá ổn định.

Mạc Thiệu Khiêm nói rằng anh muốn xuất viện, vì vậy Dung Thần chắc chắn sẽ không thể giữ anh ở lại bệnh viện được.

Sau khi kiểm tra xong, hắn lại dành một chút quan tâm, đến đón Mạc Thiệu Khiêm.

Mạc Thiệu Khiêm ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhìn chằm chằm vào cửa bệnh viện tâm thần, không nói một lời.

Dung Thần lải nhải nói: “Những ngày cậu đi vắng, chú và dì rụng rất nhiều tóc đó, dì Mạc lại đau buồn mà sinh bệnh tật, năm ngoái đã qua đời rồi.”

Mạc Thiệu Khiêm cụp mắt xuống.

“Còn chú Mạc thì tiếp quản công việc kinh doanh, nhưng vẫn là có tuổi rồi. Mặc dù là có tôi ở bênh cạnh trợ giúp, nhưng cũng lực bất tòng tâm…”

“Chú Mạc đã nhận nuôi một đứa trẻ từ một người họ hàng xa, cha mẹ đều đã mất rồi, bây giờ đang học cách quản lý công ty với chú Mạc.”

Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Anh đã làm liên luỵ tới quá nhiều người.

“Tôi về thăm mẹ.” Anh chậm rãi nói từng chữ.

Đã lâu không nói chuyện, giọng nói và suy nghĩ của anh trở nên chậm chạp. 

Dung Thần đưa anh đến mộ của bà Mạc.

Mạc Thiệu Khiêm quỳ xuống trước tấm bia đá và lạy ba lần.

Sau đó, anh đứng dậy, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không đi gặp bố, tôi sợ ông lại buồn. Dung Thần, đưa tôi đến bãi biển nơi Đồng Kiệt tự sát đi.”

Dung Thần nhìn thật sâu vào đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm.

Một lúc sau, hắn mới bình tĩnh nói: “Được, tôi đưa cậu đi.”

Mạc Thiệu Khiêm vừa xuống xe, liền điên cuồng chạy về phía bãi biển.

Nước biển bao phủ bàn chân và cẳng chân của anh, sau đó là thắt lưng, bụng và cổ.

Cuối cùng, trước khi nước biển tràn vào mặt, Mạc Thiệu Khiêm quay đầu nhìn lại. 

Dung Thần lặng lẽ đứng trên bãi biển, vẻ mặt đau khổ và buồn bã. 

Dung Thần biết mình không có cách nào ngăn cản anh lại, khuyên anh quay lại.

Hắn quá hiểu rõ người bạn thân của mình, khi cậu ta mỉm cười và nói dối mình ổn, ánh mắt cậu ta cũng không thể che giấu được sự u ám muốn chết dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa. 

Mạc Thiệu Khiêm cũng biết rằng Dung Thần sẽ không ngăn cản anh.

“Dung Thần, cảm ơn cậu.. . Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là sẽ là bạn tốt.”

Dung Thần vừa cười vừa rơi nước mắt, “Đi gặp Đồng Kiệt của cậu đi!”

“Tạm biệt.”

Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười, duỗi tay ra, thả mình từ từ chìm xuống biển. Nước biển mặn tràn vào cổ họng và khoang mũi.

Không khí trong phổi bị ép ra ngoài, cảm giác ngột ngạt dần dần áp chế ý thức của anh, tầm nhìn dần dần mơ hồ, đôi mắt trở nên tối tăm. 

Hóa ra…đây chính là cảm giác chết đuối. 

Nước biển rất lạnh, dưới nước tối tăm và lạnh lẽo, không có một âm thanh nào cả.

Đồng Kiệt, lúc nhảy xuống biển, em có cảm giác như thế nào…? 

Suy nghĩ, đã trở nên trì trệ và không thể di chuyển được nữa.

Anh nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhõm. 

Đồng Kiệt, anh yêu em.

Anh đến tìm em đây.

Hết! 


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!