Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

TỰ DO TRONG CƠN BÃO- Chương 6

29

Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy có chút choáng váng. 

Đầu anh đau như thể có ai đó đâm một cú thật mạnh, làm cho nó sắp nứt ra. 

Anh chợt mở mắt ra và phát hiện mình đang đứng trước một cánh cửa, tay cầm chìa khóa, nhắm vào ổ khóa chuẩn bị nhét chìa khóa vào.

Anh đang ở đâu? Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu, sau đó một lượng lớn ký ức tràn vào trong đầu anh, khiến đầu anh bỗng chốc đau nhói.

Anh nhớ lại…

Chất lượng giấc ngủ của anh lại bắt đầu kém đi, cộng thêm việc làm thêm giờ liên tục khiến anh như bị hôn mê, đầu óc không được tỉnh táo.

Khi anh đang đi trên đường thì bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ tông vào. Và khi anh mở mắt ra, thì lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Mạc Thiệu Khiêm cẩn thận nhìn vào cánh cửa trước mặt, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó quen thuộc.

Anh nhìn lên số nhà và sững người. 

Đây là… nhà của anh và Đồng Kiệt đã chung sống.

Mạc Thiệu Khiêm hiện tại, không có bất cứ một vết thương hay đau đớn gì cả.

Vậy là anh đã chết rồi sao?

Đây có phải là thiên đường không?

Anh quyết định xem xét và dùng chìa khóa để mở cửa.

Một bóng dáng quen thuộc đang xuất hiện ở cửa. 

Đồng Kiệt…?

Đồng Kiệt đi tới giúp anh cởi bộ đồ: “Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, em đi hâm nóng lại cho anh.”

Nó giống hệt như cái đêm mà bản thỏa thuận ly hôn được ký kết.

Mạc Thiệu Khiêm sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Đồng Kiệt không chớp mắt, mặc cho đối phương hành động.

Cái chạm rất thật. Như thể Đồng Kiệt đã thực sự trở lại.

Đồng Kiệt bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, “Mạc Thiệu Khiêm…?” 

Mạc Thiệu Khiêm vẻ mặt vừa bất ngờ vừa phức tạp. 

Đồng Kiệt rùng mình.

Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên lao tới ôm lấy người phụ nữ mà anh ngày đêm nhớ mong. 

Anh ôm cô thật chặt, như muốn hòa quyện cô vào máu thịt của chính mình. 

“Mạc Thiệu Khiêm!Anh bị sao vậy?”

Mạc Thiệu Khiêm thở phào nhẹ nhõm bên tai cô, mũi anh đau nhức và mắt anh đỏ hoe, anh thì thầm: “Đồng Kiệt, xin đừng rời xa anh.” 

Trở lại đêm đó ba năm trước. Đồng Kiệt còn chưa nhảy xuống biển tự sát, vẫn còn kịp.

Chẳng lẽ ông trời cảm thấy anh đáng thương, muốn cho anh cơ hội để sửa chữa lỗi lầm một lần nữa chăng?

Đồng Kiệt im lặng. 

Một lúc sau, giọng nói trong trẻo của cô chậm rãi vang lên bên tai anh: “Đồng Tinh Nguyệt lại bệnh rồi? Lần này anh cần tôi cho cô ta cái gì nữa ?”

Mạc Thiệu Khiêm nghẹn ngào trong cổ họng, run rẩy nói: “Cái gì…”

“Anh đột nhiên ôm tôi, có phải anh lại cần tôi giúp gì phải không?” Vẻ mặt của Đồng Kiệt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức thấm thía.

Cô cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm đối xử tốt với cô như vậy là vì anh có một số việc cần nhờ cô làm. 

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay, kìm nén cơn đau, nói: “Không, tôi không cần em phải làm gì hết.”

Làm sao anh có thể khiến cho Đồng Kiệt tin rằng hiện tại anh đang rất hối hận và muốn chuộc lỗi?

“Ồ, nhân tiện, tôi có quà cho anh.” Đồng Kiệt buông tay ra, mỉm cười đứng dưới ánh đèn, sắc mặt cô tái nhợt. “Ở trên bàn đằng kia, anh có thể tới xem—”

“Không! Tôi sẽ không xem nó.”

Mạc Thiệu Khiêm nghiến răng nghiến lợi, đó nhất định là bản thỏa thuận ly hôn chết tiệt… Lần này anh sẽ không ly hôn với cô nữa. 

Đồng Kiệt đi tới cầm lấy tờ giấy đưa cho Mạc Thiệu Khiêm.

“Đây là thỏa thuận ly hôn của chúng ta, Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta ly hôn đi.” 

Cô nói từng chữ một: “Tôi mệt mỏi rồi, anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi. Từ giờ trở đi, anh được tự do.” 

Câu nói đó giống như một cơn ác mộng, hoàn toàn kích thích Mạc Thiệu Khiêm. 

Anh trực tiếp cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn và xé nó thành ba mảnh.

30

Những mảnh giấy trắng nhỏ xíu rơi xuống sàn. 

“Không, tôi sẽ không ly hôn với em!”Anh gầm lên như một con thú hoang, “Em không thể ly hôn với tôi!”

“Tôi không thích anh nữa, Mạc Thiệu Khiêm.” Đồng Kiệt thở dài, “Anh đã như vậy trong ba năm rồi. Tôi không thể sưởi ấm trái tim của anh, có lẽ trái tim của anh đã được làm bằng sắt đá.”

“Đồng Kiệt, tôi biết tôi sai rồi, em đừng đi có được không? Tôi thề sẽ đối xử thật tốt với em, từ nay về sau nhất định sẽ đối xử thật tốt với em!” 

Đồng Kiệt cười nhạt, “Mạc Thiệu Khiêm, anh đừng xem tôi là con ngu nữa được không?Hôm qua anh còn chỉ thẳng mặt mắng tôi, nói tôi không so được với Đồng Tinh Nguyệt , hôm nay anh lại trở về nhà và nói với tôi rằng anh không muốn tôi rời đi.”

Mạc Thiệu Khiêm nắm lấy tay cô, sợ ngay giây tiếp theo cô sẽ biến mất, “Gọi tôi là Thiệu Khiêm, được không?Đừng gọi tôi là Mạc Thiệu Khiêm nữa., tôi muốn nghe em gọi tôi là Thiệu Khiêm.” 

“Mạc Thiệu Khiêm, tôi tưởng rằng anh sẽ nói, là tôi mang đơn ly hôn ra tức là lại bắt đầu dùng thủ đoạn gì đó trước mặt anh.” 

“Thật không ngờ rằng Mạc tiên sinh, cũng học cách giở trò rồi.”

“Mạc Thiệu Khiêm, bất kể lần này xảy ra chuyện gì, cho dù Đồng Tinh Nguyệt có chết vì bệnh ở bên ngoài, tôi cũng sẽ không giúp cô ta nữa, trừ khi anh giết tôi, tôi cũng sẽ không cứu cô ta.” 

Đồng Kiệt vừa mở cửa định ra ngoài, liền bị Mạc Thiệu Khiêm chặn lại.

“Đồng Kiệt, tôi là rất nghiêm túc muốn nói với em, chuyện này không liên quan gì đến Đồng Tinh Nguyệt, là tôi… tôi đã hối cải rồi. Em muốn giận tôi bao nhiêu cũng được, có thể trừng phạt tôi hoặc mắng tôi, nhưng đừng…đừng rời bỏ tôi. 

“Anh và tôi hiện tại không còn liên quan gì đến nhau nữa, anh quản tôi đi đâu à?

Thân hình cao lớn của Mạc Thiệu Khiêm trực tiếp chặn cửa lại, kiên quyết không nhượng bộ.

“Tôi sẽ không để em rời khỏi đây.”

Ngay khi em rời đi, em sẽ nhảy xuống biển.

Lần này, hãy để tôi bảo vệ em, cho dù tôi có phải dùng mọi cách đi chăng nữa. 

Mặc dù tính tình của Đồng Kiệt rất tốt, nhưng cô cũng cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm thật vô liêm sỉ. 

“Anh định nhốt tôi à?”

Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười và nói: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh em, tôi sẽ đi cùng em đến bất cứ nơi nào mà em muốn.”

Cô cau mày, quay về phòng lấy điện thoại di động và gọi điện cho công ty chuyển nhà. “Xin chào? Các anh có thể đến được rồi. Những thứ tôi nói trước đó không cần chuyển đi nữa, còn những thứ khác thì cứ chuyển đi.”

Mạc Thiệu Khiêm đóng cửa lại, bước tới ôm cô, “Sao em lại gọi công ty chuyển nhà? Đi ăn đi, em chắc cũng đói rồi.” 

“Mạc Thiệu Khiêm, ở đây không có ai cả, anh có thể ngừng giả vờ được không.” Đồng Kiệt muốn vùng vẫy nhưng cô không thể thoát khỏi sự kiềm chế như sắt của anh.

Cô tức giận nói: “Nếu tôi không rời khỏi đây, sao anh không cút ra khỏi đây và đến chỗ khác ở?Lát nữa tôi sẽ vứt đồ của anh ra ngoài.” 

Mạc Thiệu Khiêm cười khổ nói: “Đồng Kiệt, em có thể tha thứ cho tôi không? Ngày mai tôi sẽ nói với Đồng Tinh Nguyệt, tôi đã yêu em rồi, và để cô ấy rời đi, từ nay chúng ta sẽ sống cùng nhau và tôn trọng nhau, được không?

Đồng Kiệt kiên định nhìn anh, thấy ánh mắt anh kiên định và chân thành, như thể anh đã thực sự quyết định dành cả cuộc đời còn lại cho cô. 

Cô giật mình, không khỏi cảm thấy có chút run rẩy. Mạc Thiệu Khiêm chưa bao giờ thèm đối xử tốt với cô.

Nhưng lần này…

Đồng Kiệt nhanh chóng đè nén cảm xúc trong lòng. 

Vậy thì đã sao, ba năm nay cô đã phải chịu đựng như thế nào chứ, không phải dễ dàng có thể chữa lành được những tổn thương đó.

Cô sợ rằng đây sẽ lại là một ảo ảnh mong manh khác.

Hơn nữa, cô đã quyết định buông tay, trong lòng không còn chút tình yêu nào nữa rồi.

Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh nói: “Thật sao? Vậy anh cư xử cho tốt, tôi sẽ đợi.”

Mạc Thiệu Khiêm thở dài nhẹ nhõm.

Anh chạy đi hâm nóng đồ ăn, sau đó kéo tay Đồng Kiệt đi tới bàn ăn bắt đầu ăn. Anh không ngừng mang đồ ăn đến cho Đồng Kiệt, hỏi cô gần đây hàng ngày đã làm gì, cố gắng khơi gợi các chủ đề và trò chuyện với cô về một số câu chuyện thú vị, những câu chuyện phiếm trong giới thượng lưu và những thứ tương tự.

Hóa ra Mạc Thiệu Khiêm không thích buôn chuyện, nhưng lại nghe nói phụ nữ thích, nên cũng hỏi thăm. Đồng Kiệt im lặng ăn cơm, không nói một lời. Cả buổi chỉ có một mình Mạc Thiệu Khiêm tự nói tự trả lời.

31

Chuông cửa đột nhiên vang lên. 

Đồng Kiệt đứng dậy mở cửa. 

Ngoài cửa có mấy người công nhân: “Chào cô, chúng tôi tới dọn đồ.” 

“Được, anh đi theo tôi.”

Đồng Kiệt chỉ ra từng thứ thuộc về Mạc Thiệu Khiêm và yêu cầu người vận chuyển đóng gói và ném chúng ra ngoài. 

“Đồng Kiệt, em vẫn muốn đuổi tôi đi phải không?” Giọng điệu của Mạc Thiệu Khiêm rất nghiêm túc.

Người phụ nữ này hồi đó rất cứng rắn và bướng bỉnh, ai cũng biết cô yêu anh say đắm… Sao có thể nói hiện tại cô không yêu anh? Trong lòng cô không còn chút tình cảm nào với anh sao?

“Tôi đã nói rồi, anh được tự do. Đây không phải là điều anh vẫn luôn mong muốn sao?Và từ nay, xin hãy để tôi yên, xin hãy để tôi được tự do.”

Một lúc lâu sau, Mạc Thiệu Khiêm mới khàn giọng nói: “Được.”

Vết sẹo trên trái tim anh sắp lành lại bỗng nhiên rách ra, rỉ máu. Mất cô, giống như mất đi tình yêu của cô, khiến anh đau đớn đến mức khó thở.

Anh kéo một đống hành lý rồi chậm rãi tiến về phía cửa mà không rời đi. Anh nói: “Anh ở ngoài cửa trông chừng em, em nên đi ngủ sớm và nhớ uống sữa trước khi đi ngủ nhé.”

Mạc Thiệu Khiêm cong đôi chân dài của mình và ngồi trên bậc thang của hành lang, im lặng bảo vệ vợ mình.

Ngày hôm sau, Đồng Kiệt mở cửa, một bóng người ập xuống khiến cô giật mình lùi lại hai bước. Cằm của Mạc Thiệu Khiêm mọc đầy râu, đôi mắt xanh đen, tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, trông hốc hác và suy sụp.

Mạc Thiệu Khiêm đã thức suốt đêm và lo lắng. 

Cũng may Đồng Kiệt không làm chuyện gì ngu ngốc nữa, nhìn cô có vẻ ngu rất ngon giấc. Anh nhìn Đồng Kiệt với ánh mắt trìu mến sâu sắc, như muốn nhìn lại tất cả những gì anh đã bỏ lỡ trong ba năm qua, anh không thể mất cô lần nữa.

Đồng Kiệt hôm nay mặc một bộ vest ngắn và váy gọn gàng, để tóc lệch một bên, trông như một mỹ nhân thành thị. 

“Tránh ra, tôi phải đi ra ngoài.” Đồng Kiệt lạnh lùng nói.

“Đồng Kiệt, em đi đâu vậy?”Mạc Thiệu Khiêm lo lắng hỏi.

Đồng Kiệt không để ý tới anh, lên xe mà tại xế đang chờ sẵn.

Cô không ngờ Mạc Thiệu Khiêm lại trơ tráo đi theo phía sau. Tài xế nhìn thấy là cậu Mạc nên không dám cho anh lên xe. 

Đồng Kiệt nheo mắt, bình tĩnh nói: “Tới tập đoàn Vân Việt.” 

Với tư cách là chủ tịch tập đoàn Vân Việt, cô lại tập trung vào Mạc Thiệu Khiêm lâu như vậy, hiện tại cô cũng nên quay lại làm việc. 

Mạc Thiệu Khiêm im lặng đi theo cô.

“Cô Đồng!” Đôi mắt trợ lý của Đồng Kiệt sáng lên khi nhìn thấy cô, “Cô Đồng, cô đến rồi, đây là…” Khi nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm ở phía sau Đồng Kiệt, anh ta dừng lại, nghi ngờ hỏi “Mạc tiên sinh?” 

Đồng Kiệt nói, “Là anh ta, kệ anh ta đi, không sao đâu. Chúng ta từ từ nói về hoạt động gần đây của Tập đoàn đi.”

Trợ lý do dự không nói nên lời, cuối cùng cũng không nói gì, dẫn Đồng Kiệt đi vào phòng chủ tịch. 

Anh lẩm bẩm trong lòng, mặt trời hôm nay đang mọc ở hướng tây à? Cô Đồng lại không chán ghét Mạc tiên sinh như vậy. Chẳng lẽ cô ấy đã quyết định buông bỏ rồi sao?

Sẵn sàng buông bỏ là cũng một điều tốt.

Trợ lý nhìn thấy, lần này Mạc Thiệu Khiêm dán chặt vào Đồng Kiệt như thạch cao, Đồng Kiệt dù có cố gắng thế nào cũng chạy được.

Sau khi trò chuyện công việc xong, trợ lý lặng lẽ rời khỏi văn phòng. Trong văn phòng chỉ còn lại Mạc Thiệu Khiêm và Đồng Kiệt. Mạc Thiệu Khiêm đưa tay chỉ vào tài liệu trên bàn, “Cái này có thể thay đổi ở đây, như vậy sẽ chặt chẽ hơn…”

Anh vừa nghe cuộc trò chuyện công việc giữa Đồng Kiệt và trợ lý nên mở miệng cho cô lời khuyên. Nhìn Đồng Kiệt nghe xong liền sửa lại tài liệu, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Đồng Kiệt, anh pha cà phê cho em.”

32

Anh vội vàng đến tủ đựng đồ ăn của công ty, lấy hạt cà phê mà ai đó đã mua tối qua ra và bắt đầu tự pha cà phê.

Kỹ năng pha cà phê mà anh đã dày công học hỏi ở kiếp trước không chỉ để khoe khoang. Sau khi pha, một mùi cà phê đậm đà, thơm mát, thật sảng khoái. Anh cẩn thận mang tách cà phê đến văn phòng, đặt lên bàn của Đồng Kiệt.

Đồng Kiệt liếc nhìn tách cà phê, khóe môi nhếch lên không rõ ý tứ rồi cầm lên. 

Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của Mạc Thiệu Khiêm, cô đứng dậy và đổ tách cà phê vào thùng rác, chiếc cốc rơi xuống thảm.

Mạc Thiệu Khiêm cụp mắt xuống, lộ ra vẻ mặt tổn thương.

Nhưng anh vẫn nhanh chóng cầm cốc lên, gượng cười: “Anh đi rửa cốc, em không muốn uống cà phê thì sao không nói với anh? Anh có thể đổi sang thứ khác cho em. Trà sữa thì sao? hay em muốn uống gì khác không?

“Tôi không muốn uống gì cả, anh ra ngoài là được rồi.”

Đồng Kiệt gọi điện thoại, “Này, Tiểu Lý, mang một số tài liệu vào cho tôi, đặt ở…” 

Mạc Thiếu Khiêm nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Anh giúp em đi lấy, Đồng Kiệt.”

Nói xong anh chạy đến văn phòng mà Đồng Kiệt đã nhắc đến, lấy tài liệu từ trợ lý Tiểu Lý và nhanh chóng mang vào cho Đồng Kiệt.

Trên trán Đồng Kiệt nổi gân xanh, “Mạc tiên sinh, anh không có việc gì ở công ty sao? Đến chỗ tôi làm trợ lý?”

Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm tràn đầy dịu dàng khi nhìn cô, “Anh tự nguyện, Đồng Kiệt.” 

Anh ta có quyền có thế, lại không thể trực tiếp đuổi người đi, vì vậy Đồng Kiệt đành phải nhẫn nhịn lại. 

Mạc Thiệu Khiêm mang máy tính xách tay văn phòng của mình đến và làm việc trên bàn cạnh Đồng Kiệt.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh lại ngước lên nhìn cô, đôi mắt dính theo cô như một cái bóng, khiến Đồng Kiệt khó có thể phớt lờ. 

Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa.

Mạc Thiệu Khiêm nhìn thời gian, anh ngẩng đầu lên: “Đồng Kiệt, em có muốn cùng nhau đi ăn không?”

Đồng Kiệt lạnh lùng nói: “Không, tôi đặt đồ rồi.” 

“Lúc nào cũng ăn đồ bên ngoài làm sao mà được?Phải ăn đồ nóng hổi, ăn đồ ngoài không tốt cho sức khoẻ đâu, đồ ăn bên ngoài cũng không sạch sẽ. Chúng ta ra ngoài ăn đi, không phải lần trước em muốn anh hôn em ở nhà hàng kia sao, chúng ta đến nhà hàng đó ăn nhé.”

Đồng Kiệt không nhịn được nữa, cô ngắt lời anh: “Đủ rồi! Tôi không muốn ở cùng anh!”

Cô tức giận đá anh một cái, tự mình đi xuống lầu.

Mạc Thiệu Khiêm lo lắng đuổi theo cô, quyết tâm đi theo cô mọi lúc. 

Chỉ cần đem được vợ về thì cần gì mặt mũi cơ chứ?

Chỉ là không ngờ tới rằng, Mạc Thiệu Khiêm đuổi theo Đồng Kiệt ở phía sau, anh từ xa nhìn thấy Đồng Kiệt đã bị ai đó chặn lại. 

Đồng tử của anh co lại.

Đồng Tinh Nguyệt! 

Mạc Thiệu Khiêm dành cả buổi sáng để giải quyết một số việc với Đồng Gia.

Đầu tiên, anh đã nói với Đồng Tinh Nguyệt rằng, đừng đến tìm anh nữa, anh muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Đồng Kiệt, sau đó dứt khoát chặn tất cả mọi phương tức liên lạc của cô ta, WeChat, số điện thoại, email, v.v. đều được thêm vào danh sách đen.

Sau đó anh dùng thủ đoạn giống như kiếp trước để trấn áp Đồng Gia, càng ngày càng dồn ép khiến nhà họ Đồng vội vàng, hỗn loạn. 

Anh đã lường trước được rằng Đồng Tinh Nguyệt chắc chắn sẽ đến tìm anh.

Mạc Thiệu Khiêm lao tới, lặng lẽ bảo vệ Đồng Kiệt ở phía sau, chặn tầm nhìn của Đồng Tinh Nguyệt, sau đó khẽ mỉm cười, “Đồng Tinh Nguyệt, cô đang làm gì ở đây? Ở đây là tập đoàn Vân Việt.”

Đồng Tinh Nguyệt mở to mắt không thể tin được, bước lên hai bước, tiến về phía trước và nắm lấy cánh tay anh.

“Nghe nói anh đến Vân Việt tìm Đồng Kiệt, em muốn đến tìm anh nên mới đến đây.”

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, Đồng Tinh Nguyệt cắn chặt môi dưới, lộ ra vẻ mặt sắp khóc, đau lòng nói: “Thiệu Khiêm?Tại sao tự nhiên lại không muốn gặp em nữa? Rõ ràng là em là người mà anh yêu cơ mà, nhưng tại sao lại nói là anh đã yêu Đồng Kiệt, em không tin anh thật sự yêu cô ta. Chẳng lẽ anh bị cô ta tống tiền?”

“Đồng Kiệt vẫn luôn bắt nạt em, cô ta không muốn nhìn thấy em được sống dễ dàng!Ngay cả anh, cô ta cũng muốn cướp đi sao…”

33

Ở tầng dưới công ty, có rất nhiều người đang nhìn xung quanh, bàn tán về chuyện đang xảy ra ở đây.

Những người nhận ra Đồng Kiệt, đều nhìn cô bằng ánh mắt tôn trọng.

Đồng Kiệt khoanh tay, lạnh lùng nhìn Đồng Tinh Nguyệt đang cố tình gây sự, không hề có ý định giải thích.

Mạc Thiệu Khiêm cau mày, sốt ruột xua tay rồi đẩy cô ta sang một bên. “Tôi còn chưa nói rõ ràng hay sao? Người tôi yêu bây giờ là Đồng Kiệt, không phải là cô! Đừng quấy rầy tôi nữa, Đồng Tinh Nguyệt, cô có biết như vậy thật khó coi không?

Đồng Tinh Nguyệt loạng choạng, gần như ngã xuống.

Sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt, nước mắt rơi xuống, trông thật đáng thương.

Nhưng không ai thông cảm cho cô. Người qua đường nhìn cô với ánh mắt như muốn nói: “Cô đúng là đồ vô liêm sỉ”. 

Đồng Tinh Nguyệt cắn cắn đầu lưỡi, trong miệng mùi máu tanh lan tràn.

“Thiệu Khiêm, em đi rồi, nếu anh hối hận thì hãy đến tìm em nhé…” Cô ta cúi đầu, giọng nói run run, “Nhưng có lẽ em không thể đợi được nữa rồi, Đồng Gia bây giờ đang gặp nguy hiểm. bố em nói, em phải cưới được anh, mới có thể giữ bảo vệ gia đình…” 

Cô ta nói như vậy, với một tia hy vọng rằng, Mạc Thiệu Khiêm sẽ cưới cô ta, và giúp cho nhà họ Đồng vượt qua khó khăn.

Dù sao cô ta cũng đã đợi Mạc Thiệu Khiêm ba năm rồi! Và họ luôn không thể tách rời. Ngay cả khi Mạc Thiệu Khiêm kết hôn, tâm trí của anh cũng không hướng về Đồng Kiệt. 

Làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi chứ…

Đôi mắt sắc bén của Mạc Thiệu Khiêm nhìn thẳng vào suy nghĩ của Đồng Tinh Nguyệt, anh cười khẩy, “Đồng Tinh Nguyệt, xem ra cô không biết bản thân mình sẽ chết như thế nào —-chuyện của Đồng Gia, là do tôi làm.” 

Đồng Tinh Nguyệt ngẩng đầu lên, hít một hơi, “Cái gì? Tại sao anh lại đối xử như vậy với em?!”

Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn cô, thốt ra từng chữ dứt khoát, “Cô bắt nạt Đồng Kiệt, cô vu khống cô ấy, hủy hoại gia đình cô ấy!”

Đồng Tinh Nguyệt hét lên điên cuồng, với vẻ mặt giận giữ, “Gia đình nào bị hủy hoại? ?Gia đình của cô ta không phải vẫn yên ấm sao? Cô ta vẫn còn sống vui vẻ thoải mái cơ mà, chỉ vì lí do này thôi, anh muốn hại chết tôi sao?”

Mạc Thiệu Khiêm lười tranh cãi với Đồng Tinh Nguyệt và nhờ nhân viên bảo vệ kéo cô ta đi. 

Anh lo lắng nhìn Đồng Kiệt, sợ cô cho rằng anh tàn nhẫn.

Đây là tính cách của những người đang yêu, thích săn mồi và điên cuồng, nhưng tình yêu lại có tính bảo vệ và kiềm chế. Không muốn hình ảnh của mình bị tổn hại nặng nề trong tâm trí người khác. 

Đáng tiếc, Đồng Kiệt bàn đầu chỉ hơi ngạc nhiên một chút, xong cũng chẳng có bất cứ biểu hiện nào khác.

Cô đối với nhà họ Đồng sớm đã lạnh lòng rồi, chẳng buồn quan tâm đến sự sống chết của họ nữa.

Nếu Mạc Thiệu Khiêm muốn đấu với nhà họ Đồng , thì hãy để họ cứ thế mà cắn nhau đi.

Đồng Kiệt một mình đi đến căng tin công ty, dưới ánh mắt run rẩy của các nhân viên, cô đi lấy đồ ăn. 

Mạc Thiệu Khiêm lập tức vội vàng bưng đĩa cho cô: “Để anh làm, Đồng Kiệt, làm sao có thể để em mệt được?”

Đồng Kiệt: “Anh tự ăn một mình đi, tôi đi đây.”

Tuy rằng cô không mấy quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, nhưng Mạc Thiệu Khiêm suốt cả ngày khiến cho cô là trung tâm bàn tán của mọi người, cảm giác vô số ánh mắt đang lặng lẽ nhìn mình khiến da đầu cô tê dại. 

“Em đi đâu vậy? Anh đi cùng em.”

“Đủ rồi, anh có thôi đi không?!”

Đồng Kiệt giơ tay tát anh một cái! 

Bụp! 

Căn tin vốn nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng, mọi người ngơ ngác nhìn họ.

Mạc Thiệu Khiêm bị đánh mạnh đến mức đầu nghiêng sang một bên, anh máy móc từng chút một quay đầu lại, đối mặt với vết tát đỏ thẫm, trông cực kỳ buồn cười. 

Anh cẩn thận nắm lấy tay Đồng Kiệt, cười khổ nói: “Đồng Kiệt, em đánh anh như vậy, tay có đau không? Nếu có thể trút giận lên anh, nếu đánh anh khiến tâm tình em khá hơn, vậy em cứ đánh anh đi……”

Đồng Kiệt nhìn bộ dạng hèn mọn của anh, nhất thời không nói nên lời. 

Cô không nói gì, im lặng ăn cơm, để mặc Mạc Thiệu Khiêm ở đằng sau, lải nhau ở bên tai cô về những điều mà anh ta nghĩ rằng cô sẽ hứng thú.

Mà những điều Mạc Thiệu Khiêm nói, Đồng Kiệt quả thực có chút hứng thú. 

Dù sao trước đó anh cũng đã điên cuồng điều tra sở thích của Đồng Kiệt, hiện tại anh biết rất rõ thói quen sở thích của cô.


34

Mạc Thiệu Khiêm chuyển đến sống cạnh Đồng Kiệt. 

Anh quan sát cô hồi lâu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô tạm thời không có ý định tự tử. 

Chỉ khi đó anh mới có thể tập trung vào những thứ khác.

Ngày chuyển nhà, Dung Thần đến hiện trường với vẻ mặt khoa trương như phát hiện ra một Mạc Thiệu Khiêm mới, hắn ta nói đùa: “Này, Thiệu Khiêm, lần này cuối cùng cậu cũng hiểu được con tim của mình rồi à? Cậu quyết định đổi ý rồi sao?Hồi tâm chuyển ý và trở thành người tốt rồi chứ?”

Mạc Thiệu Khiêm vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: “Ừ, tôi yêu cô ấy, tôi muốn ổn định cuộc sống và dành phần còn lại của cuộc đời mình với cô ấy.”

“Không giống cậu chút nào! Trước đó cậu còn nói với tôi rằng cậu hy vọng Đồng Kiệt sẽ sớm biến mất để cậu và Đồng Tinh Nguyệt có thể ở bên nhau cơ mà.”

Còn chưa đợi Mạc Thiệu Khiêm cảnh báo, Dung Thần đã quay mặt về phía cửa, dường như hắn đã nhìn thấy một điều gì đó đáng sợ, đem những lời còn lại nuốt chửng vào trong miệng.

“Ừm…ừm, cô Hứa, cô Đồng, sao hai người lại tới đây?Thật trùng hợp.”

Đồng Kiệt và Hứa Nguyệt đứng ở cửa với vẻ mặt u ám.

Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng quay lại, lao về phía trước hai ba bước, ôm lấy Đồng Kiệt, “Em đừng nghe Dung Thần nói nhảm, lần này anh thật sự nghiêm túc.” 

“Ồ, Mạc tiên sinh, anh đây là có ý gì?”Hứa Nguyệt cười nhạt, mỉa mai nói: “Ba năm nay Đồng Kiệt có làm gì đi nữa thì anh cũng không động lòng, hiện tại lại đến muốn chơi đùa tình cảm sao?”

Mạc Thiệu Khiêm không hề bị những lời nói của Hứa Nguyệt ảnh hưởng chút nào. , cho nên anh đương nhiên sẽ không sợ sự xấu hổ này.

“Lát nữa tôi sẽ nấu bữa trưa. Hai người có thể ở lại ăn cùng nhau.”

Dung Thần mở to mắt ra nhìn Mạc Thiệu Khiêm: “Không phải chứ! Thiệu Khiêm, cậu mà cũng biết nấu ăn à? Cậu tự nấu à?!”

Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, “Bây giờ Đồng Kiệt không tha thứ cho tôi cũng không sao, tôi sống cạnh cô ấy và chăm sóc cô ấy hàng ngày cho đến khi cô ấy sẵn lòng tha thứ cho tôi và bắt đầu lại với tôi.”

Dung Thần tặc lưỡi hai lần, “Khó trách, tôi nghe nói cậu trực tiếp tiêu diệt Đồng Gia rồi? Cậu còn để cho Đồng Tinh Nguyệt ra ngoài đầu đường xó chợ như vậy nữa, cậu thật tàn nhẫn, xem ra lần này cậu rất nghiêm túc.”

Nghe vậy, Hứa Nguyệt trong lòng nảy sinh ý nghĩ, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Thiệu Khiêm.

Cô cũng biết mọi chuyện mấy ngày qua.

Hứa Nguyệt lúc đầu rất oán giận Mạc Thiệu Khiêm, cô cảm thấy thương người bạn tốt Đồng Kiệt của mình và cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm thực sự là một tên chẳng ra gì.

Nhưng bây giờ, từ khi Mặc Thiếu Khiêm hồi tâm chuyển ý, với những gì anh ta đã làm với Đồng Gia, ai cũng đều có thể thấy anh ta đang trút giận giúp Đồng Kiệt. Anh ta lại đối xử với Đồng Kiệt vô cùng tốt, ngay cả khi bị tát ở nơi công cộng cũng không tức giận … 

Bây giờ Hứa Nguyệt đột nhiên cảm thấy có một chút không chắc chắn.

Cô nhìn Đồng Kiệt, muốn biết thái độ của cậu ấy như thế nào.

Nếu cậu ấy vẫn một lòng một dạ với Mạc Thiệu Khiêm , thì lần này cũng có thể khiến cho Mạc Thiệu Khiêm bù đắp cho cậu ấy…

Đồng Kiệt, người bị mọi người nhìn chằm chằm, cười nhạt, “Ăn cơm đi.” 

Của đáng tội là không muốn thảo luận về chuyện này nữa. 

Mỗi người đều có những suy nghĩ của riêng mình.

Mạc Thiệu Khiêm bị đánh nhiều lần, nhưng anh đã quen và không quan tâm. 

“Được rồi, Đồng Kiệt, em ngồi xuống trước đi. Em có muốn ăn trái cây không? Anh gọt vỏ cho em nhé?”

Hứa Nguyệt và Dung Thần ngơ ngác ngồi trong phòng khách, kinh ngạc nhìn Mạc Thiệu Khiêm, nhân vật quyền lực ở Dung Thành, bận rộn bưng trà và nước cho Đồng Kiệt như một người hầu, còn hỏi cô ấy trời có nóng không, nước có nóng không, đã đủ ấm chưa. 

Dung Thần rót nước, uống một cách cay đắng: “Mạc Thiệu Khiêm, dù sao thì tôi cũng là anh em tốt của cậu, tại sao cậu lại đối xử với tôi khác như vậy?”

Mạc Thiệu Khiêm chăm chú nhìn Đồng Kiệt đang uống nước, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, “Cậu không có tay chân sao? Cậu muốn uống gì thì tự lấy đi, tôi đang bận chăm sóc vợ tôi.”

Một lúc sau, Mạc Thiệu Khiêm đặt tất cả bát đĩa lên bàn, kéo Đồng Kiệt vào bồn rửa và nói: “Đồng Kiệt, rửa tay rồi ăn cơm đi.”

Đồng Kiệt kéo tay cô ra, nói: “Tôi sẽ tự rửa, không cần phiền tới anh.”

Sau khi ngồi xuống, bọn họ phát hiện ra rằng, Mạc Thiệu Khiêm nấu ăn ngon đến không ngờ, thật sự rất chu đáo.

Hứa Nguyệt kìm nén vẻ mặt mỉa mai, cũng xem như là gật đầu hài lòng.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!