22
Mạc Thiệu Khiêm bản tính vốn cố chấp, bướng bỉnh. Cậu ta ghét những người khác xâm chiếm lãnh thổ của mình và âm mưu chống lại cậu ta.
Dung Thần biết rõ về Mạc Thiệu Khiêm.
Cho dù anh ta có không thích Đồng Tinh Nguyệt cũng sẽ không đối xử tốt với Đồng Kiệt.
Nhưng giao dịch ba năm trước hoàn toàn không phải là một âm mưu gì cả. Đồng Kiệt cũng không làm gì sai. Cô là người phải cho đi nhiều nhất trong cuộc trao đổi này.
Mạc Thiệu Khiêm có thể đã đoán ra từ lâu, nhưng thái độ của anh ta vẫn tệ như vậy. Anh ta đã cố gắng hết sức để ngược đãi và phớt lờ vợ nhưng không ngờ rằng nhiều năm sau mình lại phải chịu quả báo.
“Cậu đã bị Đồng Kiệt hấp dẫn từ lâu, nhưng lại không nhận ra điều đó.” Dung Thần bình tĩnh nói. Lần này hắn không dùng giọng điệu thắc mắc nữa.
Nghe xong lời này, Mạc Thiệu Khiêm có cảm giác như bị đánh vào đầu, trong lòng chấn động, suy nghĩ hỗn loạn như tê dại.
“Tôi…” Mạc Thiệu Khiêm chán nản nhắm mắt lại, thả mình ngã xuống ghế sofa.
“Dung Thần, tôi nhớ cô ấy quá.” Đây là lần đầu tiên anh nói với giọng điệu buồn bã như vậy.
Dung Thần thầm nghĩ, ta đã nói với câụ vô số lần rồi, cậu đều không nghe.
Hầu như tất cả mọi người xung quanh Mạc Thiệu Khiêm, ngoại trừ Đồng Tinh Nguyệt, hầu hết đều cố gắng khuyên nhủ anh, đáng tiếc là người vừa nghe thấy đã phản đối, và cuối cùng là chẳng một ai dám khuyên nữa.
“Nhưng, gia đình ruột thịt của Đồng Kiệt không có di vật gì của cô ấy sao?”
Sự việc đã đến nước này, có nói gì nữa cũng vô ích. Người cũng đã mất rồi.
Chỉ có thể tìm kiếm một số đồ để có thể nhìn vật nhớ người mà thôi.
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước tôi đã xem qua nhà của Đồng Gia, họ không có phòng nào cho Đồng Kiệt cả. Một mình Đồng Tinh Nguyệt có một phòng ngủ và một phòng thay đồ.”
Dung Thần hét lên đầy hoài nghi: “Cái gì?” Đồng Kiệt thậm chí còn không có chỗ đứng trong nhà họ Đồng?”
Vậy thì những gì Đồng Tinh Nguyệt nói trước đó thì sao, đó không phải là một cái tát vào mặt cô sao? !
Cô ta theo Mạc Thiệu Khiêm đến nhiều buổi họp mặt của giới thượng lưu, thường xuyên nói xấu sau lưng Đồng Kiệt rằng bị cô ấy tẩy chay vì cô là con ngoài giá thú và rơi vào hoàn cảnh khó khăn trong nhà họ Đồng.
Nhưng trên thực tế, Đồng Kiệt sao có thể ngay cả phòng cũng không có?
Mạc Thiệu Khiêm im lặng một lúc lâu rồi phát ra một tiếng “ừm” mơ hồ.
“Chuyện to rồi, Thiệu Khiêm.” Dung Thần nghiêm túc nói.
“Đồng Tinh Nguyệt đang nói dối. Cô ta không xinh đẹp và tốt bụng như những cậu nghĩ. Cô ta có thể rất độc ác. Cậu có bao giờ nghĩ tại sao chú và dì lại phản đối mối quan hệ của cậu với Đồng Tinh Nguyệt không?”
“Bọn họ đều là những người lớn, đã trải qua rất nhiều thăng trầm, ngay cả một cô gái cũng không nhìn rõ sao?” Dung Thần càng nói càng cảm thấy lạnh người.
Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay, cười khổ: “Tôi biết, tôi sẽ đưa ra lựa chọn.”
“Dung Trần, tôi muốn… học cách làm dầu thơm.”
Dung Thần nhanh chóng nghĩ tới Đồng Kiệt.
“Cậu đang nói loại dầu thơm mà Đồng Kiệt đặc biệt nhờ giáo viên người Pháp dạy cho cô ấy à? Được, tôi sẽ liên lạc giúp cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm bảo người làm đến hiệu thuốc mua thuốc ngủ đem tới.
Nhưng sau khi uống xong, hiệu quả không hề tốt chút nào, anh ngủ một giấc liền gặp ác mộng.
Anh mơ thấy khuôn mặt của Đồng Kiệt bị ngâm trong nước lạnh và trở nên trắng bệch. Anh mơ thấy cô vừa khóc lóc vừa nói: Tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa, và chúng ta sẽ không bao giờ liên quan gì đến nhau nữa.
Mạc Thiệu Khiêm ngủ chưa đầy hai tiếng đã bị ác mộng làm tỉnh dậy.
Dưới mắt anh có những đốm đen nặng trĩu, râu đã mọc nhiều, trông anh vô cùng hốc hác.
Chỉ có dầu thơm do Đồng Kiệt tạo ra mới có thể khiến anh ngủ yên.
Đồng Kiệt đã tác động đến cuộc sống của anh đến mức phải mất một thời gian dài anh mới nhận ra rằng mình không thể sống thiếu cô được.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể tái tạo được mùi thơm mà Đồng Kiệt đã làm ra.
Mạc Thiệu Khiêm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận điều đó. Anh đã nhờ một nhà trị liệu bằng hương thơm tạo ra một liệu pháp hương thơm nhân tạo.
23
Đồng Tinh Nguyệt mặc váy trắng, nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong gương thật trong sáng và ngọt ngào, nụ cười của cô ấy có thể dễ dàng thu hút sự thương hại của những người xung quanh.
Bố của cô khen ngợi: “Đúng như mong đợi, con gái tôi, nó thật xinh đẹp”.
“Bộ này được không ạ? Không phải quá đơn giản sao?” Đồng Tinh Nguyệt lo lắng.
“Không, bộ này rất đẹp rồi.”
Bố cô xua tay với vẻ mặt nghiêm nghị: “Lần này, con trai của tập đoàn Ngôn Thị mời con đi ăn tối. Mặc dù nói con phải cư xử cho tốt nhưng con phải tìm ra hướng đi đúng đắn! Một gia tộc giàu có hàng đầu như nhà họ Ngôn, muốn tìm một cô gái như thế nào?Chỉ có một đứa con gái thuần khiết như con mới có thể khiến Ngôn Thần sáng mắt!
“Bố đã điều tra rồi. Ngôn Thần chán ghét phụ nữ trang điểm đậm. Đừng trang điểm quá đậm nhé.”
Đồng Tinh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô lại bối rối: “Bố, phải làm sao với Mạc Thiệu ạ?”
Bố của cô ta muốn cô đến gần Ngôn Thần nên cô chỉ có thể đặt Mạc Thiệu Khiêm sang một bên.
Ông ta suy nghĩ một lúc, rồi đập tay một cái.
“Mặc dù gia thế của Mạc Thị có thể so sánh với Ngôn Thị, nhưng Ngôn Thị có thị trường rộng lớn và các mối quan hệ ở nước ngoài, điều này sẽ có lợi cho chúng ta. Và điều quan trọng nhất là Ngôn Thần chưa bao giờ có bất kỳ tin đồn nào, huống chi là bạn gái! Mạc Thiếu Khiêm đã kết hôn rồi, con còn muốn cưới một người đàn ông đã từng ly hôn vợ hay sao?”
“Dù nhìn thế nào đi nữa, Ngôn Thần vẫn là lựa chọn tốt hơn. Con chuẩn bị nhanh lên đi. Nếu con có thể gả vào nhà họ Ngôn, chúng ta có thể di cư sang Hoa Kỳ, sẽ không sợ bị Mạc Thiệu Khiêm trả thù.”
Đôi mắt của ông ta lóe lên. Ông là một doanh nhân, thậm chí hy sinh con gái mình vì lợi nhuận.
Nhưng không thể phủ nhận rằng ông thực sự yêu thương Đồng Tinh Nguyệt và muốn con gái mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trong quá khứ, ở Dung Thành không có người đàn ông nào tốt hơn Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng khi Ngôn Thần xuất hiện, thì không còn như trước nữa.
Đồng Tinh Nguyệt gật đầu như tỏi. “Con hiểu rồi.”
Cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xách túi đi đến địa điểm đã hẹn với Ngôn Thần, khách sạn Thiên Nhai.
Tuy đây là tài sản thuộc sở hữu của nhà họ Mạc nhưng cho dù bị phát hiện, Đồng Tinh Nguyệt vẫn có thể trốn tránh bằng cách nói rằng cô và Ngôn Thần chỉ là bạn bè.
Đồng Tinh Nguyệt lặng lẽ nở nụ cười quyết tâm giành chiến thắng.
“Cô Đồng, mời đi hướng này. Ngôn tiên sinh đã đợi cô lâu rồi.”
Thái độ của người phục vụ khiến Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy tự mãn.
Cô ngượng ngùng gật đầu rồi đi đến phòng riêng của Ngôn Thần.
Nhiều món ăn đắt tiền đã được bày lên bàn.
Ngôn Thần ngồi đó, anh mặc một bộ vest cao cấp được thiết kế bởi nhà thiết kế tư nhân hàng đầu thế giới.Anh ta có dáng người mảnh khảnh và khuôn mặt tuấn tú. Ngôn Thần mỉm cười với Đồng Tinh Nguyệt, khuôn mặt đẹp trai không tì vết đủ để hạ gục bất kỳ cô gái trẻ nào trong tích tắc.
“Đồng tiểu thư, cô đến rồi.”
Ngay cả Đồng Tinh Nguyệt, người đến thực hiện nhiệm vụ của bố đưa cho, cũng không khỏi từ tận đáy lòng muốn tiến một bước lại gần người đàn ông trước mặt. Đẹp trai và giàu có nhưng anh ấy vẫn độc thân…thật hài lòng với mơ ước về người chồng tương lai của mình!
Cô gật đầu và dè dặt nói: “Xin chào, Ngôn tiên sinh.”
Ngôn Thần gõ ngón tay lên bàn, sau đó tiến lại gần Đồng Tinh Nguyệt.
Hơi thở của người đàn ông phả vào mặt cô. Khi Đồng Tinh Nguyệt ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy hàng mi dài của người đàn ông, mặt cô đỏ bừng và tim của Đồng Tinh Nguyệt đang đập mạnh.
“Ngôn tiên sinh…?”
“Tinh Nguyệt, em biết không, tôi thực sự đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Ngôn Thần đặt tay lên vai cô và thì thầm vào tai cô.
Giọng nói của anh dịu dàng, dịu dàng đến mức Đồng Tinh Nguyệt thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Tuy nhiên, cô ta lại không nhìn thấy biểu hiện của Ngôn Thần, lạnh lùng, chán ghét.
“Ngôn tiên sinh, anh đang đùa đúng không…” Người phụ nữ cúi đầu, nhăn nhó nói.
“Không, Tinh Nguyệt, em là đang cự tuyệt trái tim của tôi sao?Tôi thật sự đau lòng đó.”
24
Đồng Tinh Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Không, không. Chỉ là một người quyền lực như Ngôn tiên sinh tại sao lại thích tôi…”
Thực ra trong lòng cô ta hiện tại đang rất hưng phấn!
Nếu như Ngôn Thần thực sự đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy thì mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Cô ta muốn Ngôn Thần hết lòng vì cô!
Để cho anh yêu cô đến mức không nhịn được, sẵn sàng cho cô toàn bộ tài sản của Ngôn Gia!
Đồng Tinh Nguyệt không giỏi quản lý biểu cảm của mình. Vẻ mặt tham lam và hơi thở nặng nề đã phản bội cô ta.
Ngôn Thần lặng lẽ nhìn cô gái ngu ngốc này, cười nói: “Đơn giản thôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đồng tiểu thư, tôi đã bị em cuốn hút rồi.”
Anh nhanh chóng bịa ra một câu chuyện tình yêu.
Đồng Tinh Nguyệt rất dễ bị lừa và nhanh chóng tin tưởng anh ta.
Sau đó, Ngôn Thần lại đổi chủ đề: “Nhưng, hiện tại tôi đang gặp phải một vấn đề, có lẽ tôi cần đến Tinh Nguyệt giúp đỡ.”
Anh thở dài, “Tuy hơi đột ngột nhưng xin hãy tha thứ cho sự thiếu suy nghĩ của tôi… Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp tặng cho em một công ty niêm yết coi như là quà theo đuổi em, nhưng hiện tại tôi đang gặp phải một số rắc rối.”
Đồng Tinh Nguyệt mở to mắt ra.
Công ty niêm yết!
Chỉ cần là lợi ích rỉ ra từ đầu ngón tay của vị thiếu gia này cũng đủ để người bình thường giàu có cả đời!
Lại còn là một công ty niêm yết!
Đôi mắt cô đỏ hoe vì phấn khích, cô vội vàng nói: “Ngôn tiên sinh, anh cứ nói đi! Nếu tôi có thể giúp được anh, tôi nhất định sẽ giúp anh!”
“Sau khi đến Trung Quốc, tôi vẫn luôn chịu sự chèn ép của Mạc Thiệu Khiêm, ngành công nghiệp tôi đầu tư vào Dung Thành cũng không được cải thiện. Vì vậy, tôi muốn nhờ em giúp tôi tiếp cận Mạc Thiệu Khiêm và từ Mạc Thiệu Khiêm có thể lấy được kế hoạch kinh doanh của công ty.”
“Bằng cách này, tôi có thể chuyển bại thành thắng, đồng thời tôi cũng có thể tận dụng cơ hội để chiếm lấy thị phần và thu được lợi nhuận khổng lồ.”
“Tinh Nguyệt, gia đình tôi vốn không đồng ý cho tôi lấy em, nhưng họ đã hứa với tôi, nếu lần này em có thể giúp tôi, họ sẽ đồng ý cho phép tôi được kết hôn với em.”
Ngôn Thần giả vờ bối rối.
Đồng Tinh Nguyệt rơi vào trầm tư.
Nếu cô ta giúp đỡ Ngôn Thần, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng… Mạc Thiệu Khiêm mạnh mẽ như vậy cơ mà. Chỉ là một cuộc cạnh tranh kinh doanh thôi, phải không? Mạc Thiệu Khiêm chỉ cần trả một cái giá nhỏ thôi nhưng mà cô có được lời hứa của Ngôn Thần…
Hơn nữa, Mạc Thiệu Khiêm lại thích cô ta như vậy, anh ta sẽ không nghi ngờ cô.
Về tương lai, đúng như những gì bố cô đã nói, bàn tay của Mạc Thiệu Khiêm sẽ không thể vươn xa đến thế khi cô di cư ra nước ngoài.
Mà, thái độ hiện tại của Mạc Thiệu Khiêm cũng khiến cho Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy khủng hoảng.
Đồng Tinh Nguyệt sợ Mạc Thiệu Khiêm sẽ yêu Đồng Kiệt. Dù sao thì hai người bọn họ cũng đã kết hôn được ba năm, nếu như thực sự là đã có tình cảm với nhau thì sao.
Ngôn Thần sẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Cho dù điều đó có nghĩa là cô phản bội Mạc Thiệu Khiêm.
Cô ta không có nhiều tình cảm với Mạc Thiệu Khiêm, đơn thuần chỉ vì anh ta đẹp trai, quyền lực và giàu có, và… cô ta coi anh như một phương tiện khoe khoang và là bước đệm để cô bước chân vào xã hội thượng lưu.
Và điều quan trọng nhất là, cô ta muốn cướp đi người đàn ông mà con khốn Đồng Kiệt thích, cô ta muốn nhìn thấy Đồng Kiệt phải đau khổ khi chiếm lấy được Mạc Thiệu Khiêm nhưng lại không lấy được trái tim của anh ta!
Gần đây Mạc Thiệu Khiêm đã làm cô xấu hổ mấy lần, trong lòng cô cảm thấy rất không vui.
Đồng Tinh Nguyệt ngập ngừng một lúc, liền đồng ý. “Ngôn tiên sinh, nói thật cho anh biết…”
Giọng cô nghẹn ngào nức nở: “Mạc Thiệu Khiêm thật sự rất độc đoán, anh ta lại muốn ép em ở bên anh ta! Dù anh ta đã kết hôn với chị gái của em rồi, nhưng anh ta vẫn thường xuyên đến gặp em. Nhưng do em quá yếu đuối, em không thể làm gì được, không đủ sức để chống cự lại anh ta…” Cô ta mím môi, hai mắt đỏ hoe, không cầm được nước mắt, nhìn bộ dạng rất đáng thương.
25
Mạc Thiệu Khiêm đến phòng riêng của khách sạn Thiên Gia theo thỏa thuận với Ngôn Thần. Tuy nhiên, tiếng trò chuyện bên trong làm cho anh sững lại, không kịp ngờ tới.
Đó là giọng nói của Đồng Tinh Nguyệt và Ngôn Thần?
Bọn họ đang làm gì trong đó?
Tuy nhiên, càng nghe thì cú sốc lúc đầu đã chuyển thành tức giận và trái tim anh như bị thắt lại.
Ngay từ ban đầu, Ngôn Thần đã dụ dỗ Đồng Tinh Nguyệt, đến việc Đồng Tinh Nguyệt khóc lóc sau đó thì buộc tội Mạc Thiệu Khiêm đã ép cô ta, cô ta cố gắng lừa dối để lấy được sự cảm thông và ưu ái của Ngôn Thần.
Bước chân của Mạc Thiệu Khiêm cố định tại chỗ, anh nắm chặt tay. Một luồng khí lạnh từ dưới chân bốc lên, bò lên sống lưng.
“Em sẽ giúp anh, chỉ là anh có nên cho em thấy được một chút chân thành của anh không?”
Sắc mặt của anh lạnh lùng đến đáng sợ, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, như thể ngay cả không khí cũng có thể đóng băng.
Đồng Tinh Nguyệt!
Lẽ ra anh phải nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ta sớm hơn! Đây là một người phụ nữ hai mặt, độc ác, không giống như vẻ bề ngoài…
Ngôn Thần không rõ ý cười, “Thành ý đúng không, đương nhiên là có— Mạc tiên sinh, anh đã nghe đủ chưa? Không bằng vào trong nghe cho rõ?”
Mạc Thiệu Khiêm đẩy cửa bước vào.
Đồng Tinh Nguyệt choáng váng khi nghe thấy ba chữ “Mạc Thiệu Khiêm”. Mãi đến giây tiếp theo nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm đi vào, cô ta mới ý thức được điều gì đó.
Ngôn Thần là đang tính bẫy cô sao? !
Thật ra thì ngay từ ban đầu Ngôn Thần đã bảo Mạc Thiệu Khiêm đợi ở đây từ lâu rồi, nếu không sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy! Tại sao Ngôn Thần lại làm như vậy! Cô và anh ta không hề có oán hận gì cơ mà! Mạc Thiệu Khiêm chắc chắn đã nghe được những gì cô nói, bây giờ phải làm sao?
Cô ta trông có vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, cắn môi dưới, “Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm rồi. Đây chỉ là những lời em cố ý nói với anh ta thôi, không phải là những lời thật lòng của em….”
Một tiếng cười chế nhạo thoát ra từ cổ họng Mạc Thiệu Khiêm .
“Đồng Tinh Nguyệt, cô cho rằng tôi sẽ tin những lời nói dối đó của cô sao?”
Ánh mắt anh lạnh lùng và tàn nhẫn: “Đừng đến chỗ tôi nữa, nhìn thấy cô tôi luôn cảm thấy ghê tởm.”
Cũng may anh và Đồng Tinh Nguyệt tiếp xúc không quá nhiều, cơ hội nắm tay cũng rất ít.
Nhưng nghĩ đến việc mình từng có cảm tình mơ hồ với người phụ nữ này, anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đồng Tinh Nguyệt ngã xuống, cơ thể cô vỡ vụn. Cô quay đầu nhìn Ngôn Thần đang khoanh tay xem kịch, mang theo một tia hy vọng hỏi: “Ngôn tiên sinh, những lời anh nói trước đó có làm được hay không?”
Ngôn Thần thậm chí còn không buồn nhìn cô, anh nhìn thẳng vào Mạc Thiệu Khiêm, “Mạc Thiệu Khiêm, anh có ngạc nhiên không? Đây là người phụ nữ anh thích ba năm, một lời hứa trống rỗng từ một người xa lạ, một lời nói dối vụng về đến mức vừa nhìn liền có thể bị biết, cũng có thể khiến cô ta phản bội lại anh.”
“Anh không biết anh đã mất đi cái gì. Loại phụ nữ này không xứng với cái gót giày của Đồng Kiệt.” Ngôn Thần nói xong, hắn rời khỏi phòng mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Đồng Tinh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, hai mắt sắp nổ tung, trên mặt tràn đầy oán hận. Đồng Kiệt? Đồng Kiệt? ! Hahaha, lại là cô ta! Lại là Đồng Kiệt! ! Con khốn dai như đỉa đó! Tại sao mọi người đều thích cô ta? Bất kể kinh nghiệm sống, nam nhân và sự giàu có của cô ta… Đồng Kiệt đều hơn cô.
Rõ ràng họ đều được sinh ra từ cùng một người bố cơ mà.
Đồng Tinh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu rằng mục đích của Ngôn Thần là trút giận cho Đồng Kiệt. Cô ta như điên cuồng lao tới dưới chân Mạc Thiệu Khiêm và khóc lóc.
“Thiệu Khiêm, em sai rồi, em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?Chúng ta hãy sống thật tốt cùng nhau và không bao giờ xa cách nữa…”
26
“Cút!”
Mạc Thiệu Khiêm đá cô ta một cái.
Anh nhìn biểu cảm gớm ghiếc của Đồng Tinh Nguyệt bây giờ, làm sao anh có thể còn nhìn thấy bóng dáng của ánh trăng sáng trong lòng mình ba năm trước nữa?
Tất cả đều là cô ta tạo dựng lên.
Anh nghiến răng nghiến lợi, “Đồng Tinh Nguyệt, tôi nói cho cô biết, hãy chuẩn bị nhận lấy sự trừng phạt của tôi đi.”
Những người đã bắt nạt Đồng Kiệt, Đồng gia, hay Đồng Tinh Nguyệt!Một người anh cũng không buông tha.
“Đồng Kiệt là chị gái của cô, cô cùng mẹ của cô đã bức chết mẹ của Đồng Kiệt khiến cho cô ấy có nhà cũng không thể về, lại còn có thể vu khống, loại trừ cô ấy như vậy.”
“Cô luôn nói rằng cô yêu tôi, nhưng khi tôi bị tai nạn trở thành một tên mù lòa thì lúc đó cô đang ở đâu?”
“Ngay vừa mới đây thôi, cô còn muốn phản bội lại tôi.”
“Cô là một con sói mắt trắng non nớt, một ác linh lòng rắn.”
“Điều buồn cười là hôm nay tôi mới nhìn rõ được con người cô và nhận ra rằng tôi đã yêu Đồng Kiệt từ rất lâu rồi.”
Mạc Thiệu Khiêm tự giễu cười, không để ý đến Đồng Tinh Nguyệt đang nằm bò trên mặt đất, anh quay người bỏ đi.
Càng cố gắng hiểu mọi chuyện, anh càng cảm thấy đau đớn, tự trách mình và hối hận.
Chính anh là người đã tự tay đẩy Đồng Kiệt ra xa hơn và không ngừng làm tổn thương cô.
Suốt đời này anh cũng không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.
Đồng Tinh Nguyệt ôm chặt lấy mình và co rúm lại. Lời nói của Mạc Thiệu Khiêm trước khi rời đi, cũng như lời nói của Ngôn Thần, khiến cô ta vô cùng hoảng loạn và sợ hãi! Nỗi sợ hãi lan rộng, và cơn điên loạn càn quét qua cô.
Một Mạc Thiệu Khiêm, chỉ một Mạc Thiệu Khiêm cũng có thể một tay che trời ở Dung Thành, cũng có thể khiến một người đang yên đang lành trở lên khổ sở. Ai muốn đọa địa ngục cũng không thể chống cự! Hơn nữa, bây giờ lại thêm Ngôn Thần nữa thì cô phải làm sao.
Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, máu trong cơ thể như đông lại. Cô ta từ nhỏ đã có một cuộc sống êm đềm, chỉ cần cô ta cử động ngón tay, đàn ông sẽ lần lượt đến với cô. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị lật nhào và bị công kích, cô ta không thể tin được!
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy hối hận.
Nếu phải làm lại lần nữa, cô sẽ không bao giờ chọc tức Đồng Kiệt!
………
Mạc Thiệu Khiêm gặp Ngôn Thần ở hành lang. Đối phương lười biếng dựa vào lan can, nghiêng đầu không biết rằng đang suy nghĩ điều gì.
“Lúc gặp Đồng Kiệt cậu cũng như thế này đúng không?”
Mạc Thiệu Khiêm bước tới, rút điếu thuốc ra và bắt đầu rít thuốc.
Càng ngày anh càng nghiện thuốc lá. Chỉ có thứ gây nghiện này mới có thể khiến anh quên đi nỗi đau trong thời gian ngắn.
“A, không, trước mặt chị ấy, tôi rất ngoan.” Ngôn Thần cong môi, trên mặt lộ ra hồi ức thâm trầm, “Lúc đầu, tính cách của tôi rất tệ, nhưng cô ấy nói rằng thích nhìn thấy tôi cười, cho nên tôi thường xuyên cười.”
Mạc Thiệu Khiêm không nói gì nữa.
Sự ghen tị bùng cháy trong anh. Đồng Kiệt là của anh, nhưng có lúc cô lại bị một người đàn ông khác thèm muốn.
Anh nhìn chằm chằm vào Ngôn Thần, muốn đấm một cái thật mạnh vào mặt hắn ta , nhưng anh ta đã kiềm chế lại.
“Cậu định làm gì? Muốn làm thế nào để đối phó với nhà họ Đồng và Đồng Tinh Nguyệt.”
“Không phải anh có cách rồi hay sao?Còn hỏi tôi làm gì? Tôi đương nhiên là sẽ trả thù bằng cách của mình, nhưng tôi sẽ không để anh can thiệp vào.”
Ngôn Thần nói xong, ném thứ gì đó về phía Mạc Thiệu Khiêm, một ánh sáng bạc lóe lên trong không trung.
Mạc Thiệu Khiêm bắt lấy vật đó, mở lòng bàn tay ra nhìn.
Đó là chiếc nhẫn cưới giữa anh và Đồng Kiệt.
Anh vô thức nhìn Ngôn Thần, chỉ thấy Ngôn Thần vẫy tay, đút tay vào túi, đi xuống cầu thang từng bước một và biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thiệu Khiêm.
Dù sao mục đích của hắn đã đạt được.
Khiến cho Mạc Thiệu Khiêm hối hận suốt đời.
27
“Đây là bức ảnh của Đồng Kiệt mà tôi có thể tìm được.”
Dung Thần đưa một xấp ảnh được chế tạo từ studio ảnh cho Mạc Thiệu Khiêm.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn từng bức ảnh một, tất cả đều tràn ngập khuôn mặt của Đồng Kiệt.
Có lúc vui, có lúc buồn, có lúc tức giận… Ngoài ra còn có ảnh chụp cùng người khác, nhưng những người không liên quan khác đều bị cắt bỏ, chỉ còn lại Đồng Kiệt.
“Đây là những bức ảnh tôi đặc biệt thuê hacker giúp khôi phục, đồng thời cũng lén lút ‘mượn’ Hứa Nguyệt đó.”
Dung Thần nằm ngửa trên ghế sô pha, xoa xoa lông mày.
Sau đó, hắn chính mắt nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm đang nhìn những bức ảnh này một cách dịu dàng trìu mến, dùng ngón tay xoa xoa các góc, cẩn thận lau đi lau lại bề mặt bức ảnh.
Dung Thần: “…”
“Gần đây tôi bận làm việc đó cho cậu quá, chân còn không chạm đất nữa!”
Hắn nổi khùng nói: “Mà này, cậu thật sự quyết tâm tiêu diệt Đồng gia sao?”
Mạc Thiệu Khiêm liếc hắn một cái, gật đầu, “Cậu nghĩ là tôi nói đùa sao? Đương nhiên là thật.”
“Bọn họ sẽ phải trả giá.”
Vẻ mặt của anh lạnh lùng như một tên ác quỷ.
Gần đây Mạc Thiệu Khiêm đã ra tay với Đồng Gia.
Từ thị trường chứng khoán, đặt hàng, đồng thời còn cho lan truyền một tin tức đến những người trong giới kinh doanh, đó là Đồng Gia và Đồng Tinh Nguyệt hiên là kẻ thù của Mạc Thiệu Khiêm.
Toàn bộ tầng lớp thượng lưu đều bị sốc. Suy cho cùng, ai lại không biết tình yêu đích thực của Mạc Thiệu Khiêm chính là Đồng Tinh Nguyệt? Nhưng bây giờ Mạc Thiệu Khiêm lại nói hắn yêu Đồng Kiệt! Trong thời gian này, hầu như mọi người đều nói về chuyện tầm phào này sau bữa tối.
Mạc Thiệu Khiêm đã đưa ra một tuyên bố công khai trên trang chủ của mình – [Đồng Kiệt, tôi xin lỗi, tôi yêu bạn. 】 Chỉ cần một dòng chữ cũng đủ để cáo già đánh hơi được cơn bão sắp tới. Không lâu sau đó, Ngôn Thần ngay lập tức tỏ ra tử tế và đe dọa những người trong giới doanh nghiệp, đề nghị họ hợp lực để loại trừ Đồng Gia.
Hơn nữa, vì nhà họ Ngôn có dính líu đến xã hội đen nên Ngôn Thần có thể lấy được một số giấy chứng nhận tội phạm của nhà họ Đồng thông qua các kênh đặc biệt như trốn thuế, tham nhũng và rửa tiền.
Các gia tộc quý tộc cho rằng, mặc dù không biết Đồng gia vì sao lại đắc tội với Ngôn Thần, nhưng có lẽ bọn họ có liên quan gì đó đến Đồng Kiệt! Gia đình họ Đồng bỗng trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Có bao nhiêu người từng vì Mạc Thiệu Khiêm mà nịnh nọt nhà họ Đồng, bây giờ có bao nhiêu người càng thêm nhục vào thương. Thị phần của Đồng Gia sụt giảm nhanh chóng, và chẳng bao lâu sau, công ty phải đối mặt với tình trạng phá sản và đến mức nợ nần chồng chất, với khoản nợ hàng tỷ đồng.
Ông Đồng đã phải bán Đồng Tinh Nguyệt cho Mạc Thiệu Khiêm để chuộc tội, sau đó trốn khỏi Trung Quốc bằng máy bay trong đêm cùng với số tiền.
Đồng Tinh Nguyệt rơi vào tay Mạc Thiệu Khiêm và bị ném vào một ngôi nhà và nhốt lại.
Sau đó Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng ra lệnh lấy tuỷ của Đồng Tinh Nguyệt ra.
Cô nợ cô ấy tủy thì phải trả lại cho cô ấy.
Đồng Tinh Nguyệt vùng vẫy như điên và cắn xé, nhưng vô ích. Những vệ sĩ do Mạc Thiệu Khiêm mang đến đều là những người cường tráng, cũng như những bác sĩ chuyên nghiệp.
Cuối cùng, khi Đồng Tinh Nguyệt la hét và rên rỉ, tủy xương của cô bị rút cạn, cô ngã xuống vũng máu.
Đồng Tinh Nguyệt rất muốn nhìn Mạc Thiệu Khiêm, hẹn mọn cầu nguyện anh có thể quay đầu nhìn cô ta một cái.
Thật đáng tiếc là Mạc Thiệu Khiêm sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Anh đã đem Đồng Tinh Nguyệt vào khu ổ chuột, để cô chỉ có thể sống bằng cách bán mình cho đàn ông.
Anh cũng cho người trông chừng cô ta, không để cô ta tìm đến cái chết, phải để cô ta sống trong thống khổ.
Đồng Tinh Nguyệt ban đầu đã đi từ tuyệt vọng, phản kháng sau đó đến sa đọa và khuất phục.
Dần dần, cô ta như cá gặp nước, quyến rũ như lụa dưới háng đàn ông, bị bán từ người này sang người khác, chấp nhận số phận của mình.
Mạc Thiệu Khiêm lấy tủy xương của Đồng Kiệt và rải nó xuống biển.
Anh thì thầm nhẹ nhàng và quỳ trên bãi biển suốt đêm.
28
Mạc Thiệu Khiêm vẫn chưa tìm được loại hương thích hợp có thể giúp anh ngủ yên.
Nhưng anh có ảnh của Đồng Kiệt.
Mỗi buổi tối anh đều ôm ảnh của Đồng Kiệt, anh bắt đầu không còn lo lắng nữa, đầu óc dần dần ổn định trở lại. Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.
Mỗi lần trước khi đi ngủ, anh đều hôn lên bức ảnh của Đồng Kiệt mà bản thân đang cầm trên tay rồi ôm thật chặt, nằm lên giường.
Nhưng ban ngày, anh lại càng ngày càng ngơ ngác, anh luôn nhớ tới cái đêm mà Đồng Kiệt đưa cho anh bản thỏa thuận ly hôn.
Nghĩ đến khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ hoe của cô ấy.
Họ chưa có thời gian để nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng.
Mạc Thiệu Khiêm vùi đầu vào công việc bận rộn và hiếm khi giao tiếp với người khác. Người bạn duy nhất anh thường liên lạc là Dung Thần.
Mạc Thiệu Khiêm đã viết ra ngày kỷ niệm ngày cưới của anh và Đồng Kiệt, sinh nhật của Đồng Kiệt…, và quyết định hàng năm sẽ đến bãi biển để thăm cô vào hai ngày này và mang cho cô những món quà mà anh đã chuẩn bị.
Anh bắt đầu học nấu ăn, anh luôn về nhà trước 12 giờ mỗi tối dù có bận đến đâu đi chăng nữa.
Khi về nhà, Anh sẽ dọn một bàn đầy đồ ăn, sau đó cầm đũa nói với không khí: “Đồng Kiệt, thức ăn có ngon không?”
Người làm Trần Mã bắt đầu sợ hãi nhìn anh, cho rằng ông chủ của mình bị điên.
Lúc đầu, đồ ăn do Mạc Thiệu Khiêm làm rất xấu và khó ăn, một mớ hỗn độn, một mớ đồ ăn đã bị cháy đen. Nhưng anh vẫn nhất quyết phải hoàn thành món ăn đó.
Dì Trần muốn giúp những việc đó nhưng Mạc Thiệu Khiêm bướng bỉnh và nhất quyết muốn tự mình học.
Sau khi ăn đồ ăn sẫm màu cả tuần, cuối cùng anh cũng có thể làm được đồ ăn có thể ăn được.
Sau một tháng, đồ ăn anh nấu trở nên ngon hơn. Mạc Thiệu Khiêm chất đầy bàn làm việc của mình những bức ảnh của Đồng Kiệt.
Khi làm việc mệt mỏi, anh sẽ ngước mắt lên nhìn chúng, ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Chỉ sau khi mất đi một ai đó, người đàn ông mạnh mẽ này mới học được cách yêu.
Ông bà Mạc đến thăm anh nhiều lần, ông Mặc lắc đầu thở dài. Không ai nghĩ con trai mình lại buồn đến vậy.
Nếu Mạc Thiệu Khiêm phát hiện ra cảm xúc thật của mình sớm hơn thì liệu có thể cứu vãn mọi chuyện được không?
Bà Mạc khóc đến mức trái tim tan nát nhưng lại không thể làm gì được.
“Mẹ nghe trợ lý của con nói rằng con không quen uống những loại cà phê khác, chỉ thích uống cà phê do Đồng Kiệt chuẩn bị phải không?”
Mạc Thiệu Khiêm sửng sốt, sau đó anh gật đầu.
Bà Mạc lấy ra một công thức, nghẹn ngào nói: “Chúng ta phát hiện ra, đã lâu lắm rồi, Đồng Kiệt đã cho chúng ta công thức làm hương thơm dịu nhẹ và cà phê đặc biệt. Bây giờ đưa cho con, con cần những thứ này hơn chúng ta.”
Mạc Thiệu Khiêm cầm lấy công thức với đôi tay run rẩy, anh chậm rãi nở một nụ cười đầu tiên trong những ngày qua.
“Những hạt cà phê mà Đồng Kiệt sử dụng trước đây đều do con bé đích thân lựa chọn. Con bé đã đàm phán với các thương nhân ở Blue Mountains của Jamaica, giao dịch với các thương gia buôn gia vị và cố gắng hết sức để mua được cà phê nhập khẩu chất lượng hàng đầu. Đồng thời, con bé cũng đã cho mẹ thông tin liên lạc của nhà cung cấp. Trước đây con bé đã nói với chúng ta rằng loại cà phê do nó tự pha là độc nhất trên thế giới.”
Ông Mạc xúc động nói: “Con bé đó vẫn luôn chu đáo như vậy.”
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bố mẹ, con sẽ giữ gìn thật tốt.”
Sau đó, Anh nhờ người mua hạt cà phê và bắt đầu học cách pha cà phê.
Anh muốn thử mọi thứ mà Đồng Kiệt đã từng làm.
Ngoài việc quản lý công ty riêng của mình, Mạc Thiệu Khiêm còn phải điều hành Tập đoàn Vân Việt do Đồng Kiệt để lại. Anh đã một tay đưa Tập đoàn Vân Việt lên một tầm cao hơn và trở thành công ty hàng đầu trong thành phố. Các quỹ hỗ trợ và đơn đặt hàng tiếp tục đến như những bông tuyết.
Mạc Thiệu Khiêm đã trải qua ba năm sống như vậy trong trầm cảm.
Giống như Đồng Kiệt ở trong nhà trống suốt đêm chờ đợi một người mà tâm trí người đó không ở đây.
Anh ta canh giữ ngôi nhà của mình và Đồng Kiệt và sống một mình trong ba năm.
Để lại một bình luận