22
Cố Dư Châu bị nhân viên bảo vệ bắt lại và đuổi ra khỏi công ty.
Sau khi nỗ lực này không thành công, cậu ta đã trực tiếp đến gặp phóng viên để tiết lộ thông tin bùng nổ của tôi.
Ngày hôm sau liền xuất hiện tin tức tôi là con gái của một kẻ sát nhân.
Nhìn vào những dòng tin tức, trong lòng tôi chẳng thấy có gì đặc biệt khó chịu cả.
Tôi chỉ cảm thấy buồn.
Tôi phải mất hơn hai mươi năm mới thấy rõ một người có thể tệ đến mức nào.
Đúng, mẹ tôi là một kẻ sát nhân, mẹ tôi đã gi.ết bố tôi.
Vì bạo lực gia đình, bố tôi suýt đánh tôi đến ch.ết.
Tôi không giấu giếm bất cư điều gì, trực tiếp kể lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, không phải để giải thích, mà chỉ là tôi không muốn khoảng thời gian này, tiếp tục đi theo dày vò tôi.
“Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, lựa chọn mình sẽ sinh ra trong một gia đình như thế nào, nhưng chúng ta có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình. Tôi rất biết ơn mẹ tôi, vì mẹ đã sinh ra tôi. Đối với tôi, trên thế giới này, bà ấy là người dũng cảm nhất.”
“Tôi vẫn luôn chờ đợi bà ấy ra ngoài.”
Cư dân mạng tốt bụng hơn tôi nghĩ.
Họ không đổ lỗi cho gia đình tôi, thay vào đó họ ủng hộ tôi và cảm thấy có lỗi với tôi.
Tất nhiên, cũng có những cư dân mạng nghi ngờ tính xác thực của những điều này. Họ đã đến nơi tôi sinh ra để điều tra và sự thật họ tìm ra cũng giống như những gì tôi đã nói.
Một số cư dân mạng có thiện chí đã trực tiếp tìm ra nhà tù nơi mẹ tôi đang ở và ký đơn thỉnh nguyện kêu gọi một bản án mới, nói rằng những người như mẹ tôi không nên bị kết án nặng như vậy, họ vô tội.
Đương nhiên không thể là vô tội. Dù sao cũng là mạng người, cho dù là có là cặn bã.
Nhưng chính nhờ lời kêu gọi của những cư dân mạng chân chính này, cộng thêm việc cải tạo tốt của mẹ tôi trong tù mà án của mẹ tôi đã được giảm nhẹ.
Thật tốt, ngày được gặp mẹ đang đến gần hơn.
23
Thời gian trôi qua, thời gian tôi và Phó Diên Niên kết thúc hợp đồng ba năm ngày càng gần hơn.
Vẫn còn một năm nữa là đến thời điểm chúng tôi dừng lại, cậu ấy đã đáp ứng được kỳ vọng và giành được Giải Oscar có ảnh hưởng nhất cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Ngày nhận giải, cậu ấy đã nói trước mặt mọi người rằng người mà cậu ấy biết ơn nhất chính là tôi.
“Thật ra việc tôi bước chân vào làng giải trí là một sự tình cờ, nhớ lại hôm đó đoàn phim đang quay phim, tôi chỉ là đi sang lớp bên cạnh để tìm bạn cùng lớp. Lại không ngờ rằng, tôi được kéo vào đoàn phim để quay phim. Sau khi quay xong bộ phim đó. Tôi cảm thấy diễn xuất khá thú vị , lúc tôi còn đang suy nghĩ cách để thử tham gia diễn xuất, thì Tiểu Ngư đã tìm đến tôi.”
“Tiểu Ngư là người quản lý chân thành và tốt nhất mà tôi từng thấy, đồng thời cô ấy cũng là người sếp tốt nhất đối với các nghệ sĩ. Tất nhiên, cô ấy cũng là người vợ hoàn hảo nhất.”
“Vì vậy chiếc cúp này, tôi muốn trao cho cô ấy. Hy vọng sau này cố ấy sẽ luôn vui vẻ, nếu như có thể, tôi muốn bảo vệ cô ấy bằng cả cuộc đời mình!”Cậu ấy vừa nói xong, dưới khán đài, khán giả vỗ tay như sấm.
Đối với hầu hết các nghệ sĩ, sự nghiệp của họ sẽ bị ảnh hưởng sau khi kết hôn. Phó Diên Niên lại là một ngoại lệ.
Cậu ấy bắt đầu bằng việc kết hôn, nhưng sự nghiệp diễn xuất của cậu ấy lại phát triển mạnh mẽ.
Tôi rất mừng cho cậu ấy. Tôi không biết trong lời nói của cậu ấy có yếu tố diễn xuất nào hay không. Dù chỉ là diễn xuất nhưng tôi rất cảm động.
Dưới ánh nhìn của mọi người, tôi từng bước đi về phía Phó Diên Niên, nhận lấy chiếc cúp từ tay cậu ấy và ôm lấy cậu ấy.
“Chị Tiểu Ngư, mọi điều tôi nói đều xuất phát từ trái tim.”
Sau ngày hôm đó, giá trị thương hiệu của cậu ấy tăng lên hàng chục lần, các thương hiệu lớn xếp hàng dài để muốn được hợp tác với Phó Diên Niên.
Những lời mời tham gia các bộ phim điện ảnh, phim truyền hình kinh phí lớn và các chương trình tạp kỹ nổi tiếng liên tục tìm đến mời. Dù cho cậu ta có không ăn, không uống, không ngủ đi chăng nữa thì cũng không nhân hết được.
Ngoài công việc, mối quan hệ của tôi với cậu ấy dường như đã thay đổi rất nhiều.
Mỗi lần Phó Diên Niên đến phim trường, nếu tôi không thể đi cùng, cậu ấy sẽ gọi video hoặc gọi điện để trò chuyện với tôi miễn là cậu ấy có thời gian nghỉ ngơi sau khi quay.
Nếu có cảnh thân mật với nữ nghệ sĩ thì cậu ấy sẽ hỏi mượn đóng thế. Thực sự nếu như không có cách nào có thể mượn đóng thế, cậu ấy sẽ giải thích rõ ràng với tôi ngay sau đó.
Thực sự thì tôi không quan tâm đến điều này chút nào.
Nhưng câụ ấy ngày càng dính người, thường xuyên đòi nghỉ nơi, nhưng mỗi lần xin nghỉ, cậu ấy lại không làm gì mà nhất quyết đòi tôi ở nhà cùng.
Thực sự, chúng tôi ở nhà rất chán.
Phó Diên Niên không cho phép tôi xử lý công việc. Tôi chỉ có thể cùng cậu ấy đi dạo trong công viên cộng đồng hoặc đi xem phim.
Phó Diên Niên nói rằng cậu ấy không muốn tôi trở thành một người máy làm việc, hy vọng rằng tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái và tận hưởng cuộc sống.
Tôi phải nói rằng, những ngày như thế này thực sự rất đẹp. Đó là một ngày thư giãn và hạnh phúc mà tôi chưa từng trải qua khi ở bên Cố Dư Châu.
Một lần khác, Phó Diên Niên nói muốn đi mua sắm và xem phim như một cặp đôi bình thường. Kết quả là cậu ấy đã bị một người hâm mộ nhận ra ngay khi bước vào trung tâm thương mại. Tôi đã kéo cậu ấy và chạy điên cuồng.
Trong xe thở hổn hển, Phó Diên Niên chợt thở dài, “Thì ra làm ngôi sao nổi tiếng mệt mỏi quá, phải làm sao đây chị? Giờ tôi hơi nhớ cuộc sống bình thường một chút.”
“Kể từ ngày mà tôi nhìn trúng cậu, cậu đã được định sẵn là không thể sống một cuộc sống bình thường rồi.”Tôi đùa giỡn nói.
“Dù sao thì chị cũng phải ở lại bên tôi. Chỉ cần có chị ở bên, tôi cũng không cần phải ra ngoài mỗi ngày.”
Nói xong, Phó Diên Niên nắm lấy tay tôi, khoảnh khắc này, tôi có cảm giác như chúng tôi thật sự là một cặp vợ chồng bình thường.
Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy khi ở bên Cố Dư Châu…
Đôi lúc tôi nghĩ, việc thích Cố Dư Châu đối với tôi dường như đã là một thói quen, tôi đã quen chú ý đến cậu ta, đã quen đối xử tốt với cậu ta, đã quen theo dõi cậu ta, đã quen chăm sóc cho cậu ta, giống như chăm sóc em trai của mình…
Nhưng khi ở bên Phó Diên Niên, tôi giống như đang được tận hưởng cuộc sống vậy.
Cậu ấy chăm sóc tôi, quan tâm tới cuộc sống và cảm xúc của tôi…
Điều đó khiến tôi cảm thấy mình cũng là một cô bé có thể được yêu thương.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, những ngày này sẽ kết thúc.
Ba năm trôi qua trong chớp mắt.
Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải nói với Phó Diên Niên về việc ly hôn.
Vào ngày này, tôi tan làm sớm, tìm được một nhà hàng có không khí vui vẻ, hy vọng có thể cùng cậu ấy ăn một bữa tối ngon miệng.
Tôi đợi đến 11 giờ, điều tôi chờ đợi được không phải là đợi được cậu ấy tới, mà là cuộc gọi từ bệnh viện.
Tôi không ngờ rằng, Cố Dư Châu lại không bỏ cuộc, trực tiếp tới trút giận lên Phó Diên Niên.
Trong lúc hai người giằng co, Cố Dư Châu đã nhặt một mảnh thủy tinh vỡ, trực tiếp đâm Phó Diên Niên.
Cũng may đó là một mảnh kính vỡ chứ không phải một con dao, nếu không thì Phó Diên Niên có thể sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
Tôi vội vàng đến bệnh viện, nhìn thấy bố mẹ của Phó Diên Niên đang ở trước giường cậu ấy, mẹ của Phó Diên Niên vẫn đang lau nước mắt vì đau lòng, còn bố của cậu ấy thì đang nhẹ nhàng an ủi.
Phó Diên Niên chưa bao giờ kể cho tôi nghe về gia đình của cậu ấy.
Tôi luôn nghĩ Phó Diên Niên là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường. Ai có thể ngờ rằng gia đình cậu ấy lại là người giàu nhất nổi tiếng ở Giang Thành.
Con trai của gia đình giàu có hàng đầu đã từ bỏ khối tài sản hàng nghìn tỷ để trở thành ngôi sao trong làng giải trí…
Chẳng trách sau khi tôi và Cố Dư Châu chia tay, nguồn tài nguyên của cậu ta lại bị cắt hoàn toàn như vậy.
Tôi còn thực sự nghĩ rằng bản thân đã có những mối quan hệ lợi hại cơ, thì ra là Phó Diên Niên đứng đằng sau bỏ ra không ít sức lực.
Thấy tôi bước vào, bố mẹ của Phó Diên Niên liếc nhìn tôi một cái, cuối cùng nhường chỗ cho tôi và Phó Diên Niên với lý do đi vệ sinh.
“Thực xin lỗi…” Phó Diên Niên yếu ớt cụp mắt xuống xin lỗi.
“Tôi mới là người phải nói lời xin lỗi.”
Nhìn vết thương lờ mờ được băng bó trên cổ của Phó Diên Niên, tôi cảm thấy có chút đau lòng.
“May là cậu không sao, nếu không, tôi sẽ sống với mặc cảm tội lỗi suốt đời.”
“Còn đau không?” Tôi vô thức muốn đưa tay chạm vào vết thương của cậu ấy, nhưng nhận ra mối quan hệ giữa Phó Diên Niên và tôi sắp kết thúc nên tôi đã nhanh chóng rút tay lại.
Phó Diên Niên lúc này đã nắm lấy tay tôi, ngước đôi mắt sáng lên nhìn tôi, “Tôi không trách chị, chị không làm gì sai cả. Người sai chính là tên cặn bã đó.”
“Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, vốn là muốn ở bên cạnh chị…”Phó Diên Niên với vẻ mặt áy náy, “Chị không giận là tốt rồi.”
“Làm sao tôi có thể tức giận được chứ? Chỉ cần cậu ổn là tốt rồi.”
“Tôi còn chuẩn bị quà cho chị đây.”Cậu ấy nói rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ ở bên cạnh đưa cho tôi.
Trước đôi mắt mong chờ của Phó Diên Niên, tôi mở hộp ra và thấy bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi đã nhìn thấy chiếc nhẫn này trên một tạp chí. Nó được cho là tác phẩm được thiết kế bởi một bậc thầy đã nghỉ hưu từ lâu.
Đây là chiếc nhẫn rất độc đáo và vô giá.
“Lần trước đến Nam Phi, tôi đã nhìn thoáng qua viên kim cương này. Lúc đó tôi nghĩ, mình nhất định phải chế tác viên kim cương này thành một chiếc nhẫn và tặng nó cho người mà mình yêu thương nhất”.
Người mình yêu nhất…Người mà Phó Diên Niên đang nói, là tôi sao?
“Chiếc nhẫn này quá giá trị, tôi không thể nhận được.’ Tôi lập tức cất lại và đặt nó sang một bên.
“So với những gì chị đã làm cho tôi trong ba năm qua, thứ này chẳng có giá trị gì cả.”
Phó Diên Niên lại lấy nó ra, đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.
Tôi rút tay lại nói, “Bây giờ, trước tiên chưa đeo, sau khi cậu xuất viện tôi sẽ đeo.”
“Được rồi.”Phó Diên Niên cho răng tôi đã đồng ý nhận, trên mặt cậu ấy hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Nụ cười của Phó Diên Niên thật đẹp, giống như ánh nắng ban mai, ấm áp và tươi sáng rực rỡ.
Tôi đột nhiên hỏi, “Sao lúc đó cậu không nói cho tôi biết thân phận thật sự của cậu…”
Phó Diên Niên nhìn tôi với ánh mắt nóng rực hỏi, “Nếu tôi nói cho chị biết, chú rể của chị ngày hôm đó sẽ không phải là tôi phải không?”
Bị cậu ấy nhìn chằm chằm khiến tôi cảm thấy có chút áy náy, nên tôi nhanh chóng đưa ánh mắt nhìn sang nơi khác, “Dựa vào xuất thân của cậu, còn cần tới tôi cung cấp tài nguyên cho sao?”
Phó gia là một gia tộc giàu có hàng đầu, tham gia vào vô số ngành nghề, chú ruột của cậu ấy còn nắm giữ lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
“Tôi không có ý định dựa vào gia đình… Khi ra mắt, tôi đã thỏa thuận với gia đình rằng tôi sẽ tự mình đạt được thành tích lớn mà không cần phải dựa vào họ.”
“Dù có như vậy, cậu cũng nên cho tôi biết thân phận thật sự của mình chứ.”Để công tử giàu có hàng đầu mỗi ngày đều phục vụ tôi… Nghĩ đến điều đó tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bố mẹ của cậu ấy nói không chừng có thể nghĩ rằng tôi cố ý đến tìm cậu ấy, là muốn bước chân vào gia tộc giàu có.
“Chị Tiểu Ngư, chị đã từng nói, con người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình. Đồ trong nhà là do bố mẹ cho tôi, nhưng những gì mà tôi tự dùng chính sực lực của mình mà có được, là những điều mà tôi mong muốn sau này.” Phó Diên Niên nói xong còn không quên bổ sung thêm, “Trong đó có chị.”
Phó Diên Niên gần đây luôn nói ra một số điều làm người ta không biết phải trả lời như thế nào.
“Chị không chuẩn bị quà cho tôi à?”Cậu ấy đột nhiên lại nhìn tôi, nghiêng đầu như một con thú cưng nhỏ xin ăn.
Trước đây, mỗi lần Phó Diên Niên nói chuyện với tôi như thế này, tôi đều xoa đầu cậu ấy, nói rằng cậu ấy thật là một người đứa em trai ngoan.
Bây giờ tôi lại có chút khó xử.
Món quà mà tôi chuẩn bị cho cậu ấy là bản thỏa thuận ly hôn, bây giờ cậu ấy bị thương như vậy, lấy ra cũng không thích hợp.
“Không có.”
Sau khi tôi nói xong, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, y tá mang thuốc vào.
Tôi nhìn thấy bố mẹ của Phó Diên Niên đang đứng ở cửa, không biết họ đã nghe thấy bao nhiêu, điều đó càng khiến tôi xấu hổ hơn.
Tôi đi ra ngoài với lí do đi vệ sinh để hít thở không khí.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, Phó phu nhân đã nói với tôi,“Cô Tống, chúng ta hãy nói chuyện một lát nhé.”
Bây giờ mới tìm tôi nói chuyện, Phó phu nhân thật sự là người rất bình tĩnh.
Cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Diên Niên, đã gây ra ồn ào lớn như vậy trong giới giải trí. Dựa trên sự hiểu biết của tôi về gia đình giàu có, không phải là sẽ sớm tìm đến cửa nhà tôi, khiến tôi rời xa Phó Diên Niên càng xa càng tốt sao?
Phó Phu Nhân quả nhiên là một phu nhân của gia tốc giàu có, với nụ cười hiền lành và phóng khoáng, Người ở độ tuổi năm mươi mà có thể bảo dưỡng như ba mươi tuổi.
Bà ấy quan sát tôi, một lúc sau mới lên tiếng, “Chuyện giữa cô và Tiểu Niên, ban đầu tôi không có ý định phản đối… nhưng gần đây, gia cảnh của cô đã bị lộ ra ngoài.”
Bà ấy có thể nói ra những điều này, thật sự đã nể mặt tôi lắm rồi.
“Phó phu nhân, bác đừng lo lắng, chuyện giữa con trai bác và cháu không phải như bác nghĩ đâu. Mặc dù chúng cháu đã đăng ký kết hôn…Thật xin lỗi. Lúc đó cháu không biết cậu ấy là quý công tử.”
“Đợi chuyện này giải quyết xong, chuyện giữa cháu và cậu ấy cũng sẽ kết thúc ạ. Về việc cậu ấy muốn tiếp tục ở lại giới giải trí hay trở về gia đình phát triển, cháu chắc chắn sẽ không có quyền can thiệp vào đâu ạ.”
Phó phu nhân khá hài lòng với những gì tôi nói, cũng không làm khó tôi. Thậm chí còn khen ngợi tôi, nói tôi là một doanh nhân giỏi.
Ừm…. tôi là một doanh nhân, tôi biết hậu quả của việc xúc phạm đến Phó gia, sẽ có kết cục như thế nào.
24
Cố Dư Châu có lẽ không ngờ rằng, người cậu ta làm cho bị thương lại chính là thiếu gia được sủng ái nhất nhà Phó gia.
Lúc giải quyết vấn đề với Cố Dư Châu, Phó gia có hỏi ý kiến của tôi, tôi nói, “Toàn quyền giao cho Phó gia, tôi sẽ không can thiệp vào việc này.”
“Được.”Phó gia bày tỏ rất hài lòng.
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại Cố Dư Châu nữa, có người nói cậu ta vào tù rồi, còn có người nói, cậu ta bị Phó gia đưa vào vùng tối rồi thủ tiêu.
Tôi cũng không hỏi nhiều, cũng không thể hỏi thêm.
Ngày Phó Diên Niên xuất viện, tôi không đến đón cậu ta mà thay vào đó tôi đã nhờ người gửi cho cậu ấy bản thỏa thuận ly hôn đã ký và chiếc nhẫn kim cương.
Tôi biết rất rõ rằng, tôi và cậu ấy không đến từ cùng một thế giới.
Nếu tôi là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, hoặc nếu gia đình cậu ấy bình thường hơn, tôi có thể cân nhắc việc tiếp tục mối quan hệ với Phó Diên Niên, nhưng cả hai chúng tôi đều không phải như vậy.
Sau khi trở lại công ty, Phó Diên Niên đã gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, tôi cũng không bắt máy, cậu ấy lại nhắn tin cho tôi, cậu ấy nói không muốn ly hôn, nói rằng cậu ấy thực sự yêu tôi và muốn cùng tôi đi hết quãng đời còn lại…
Phó Diên Niên nghĩ rằng, là do bố mẹ cậu ấy đã nói với tôi điều gì đó khiến tôi đưa ra quyết định này.
Thực ra điều đó không phải sự thật, tôi đã nói thật với cậu ấy, cho dù Phó Diên Niên không phải là thiếu gia của Phó gia, tôi cũng không có ý định tiếp tục ở bên cậu ấy.
Hợp đồng là hợp đồng, khi làm kinh doanh phải có tinh thần hợp đồng.
Sau khi nói rõ ràng với Phó Diên Niên, tôi tắt điện thoại và lái xe xuyên quốc gia để đi du lịch.
Tôi về thăm lại nơi cũ, đi Nội Mông, Tây Tạng và Tân Cương, nhìn lại sông núi bao la của quê hương…
Phó Diên Niên, cậu ấy vẫn còn trẻ, cậu ấy có một thanh xuân tuyệt vời, cậu ấy có thể có nhiều sự lựa chọn, và chúng tôi không có cùng một con đường.
Tôi đã không còn trẻ nữa rồi, tôi không đủ khả năng nữa rồi, và cũng không muốn gánh chịu tuổi thanh xuân của bất kỳ chàng trai nào nữa.
Phó Diên Niên, tôi chỉ có thể chúc cậu Niên Niên Hữu Dư.
Thật đáng tiếc.
Tôi không phải là con cá đó.
[hoàn.]
*Niên Niên Hữu Dư: Một câu chúc tốt lành cho ngày tết, có nghĩa là chúc cho năm mới có nhiều lương thực, mà trong tiếng Trung thì 余 ( Dư) phiên âm là yú, phiên âm của 鱼 ( Ngư, con cá) cũng là yú.
Nói đến đây mọi người cũng hiểu ý của chị Tiểu Ngư rồi ha.
Để lại một bình luận