Mọi người lưu ý nhận pass đọc truyện nhé~

CẢM XÚC CHƯA ĐƯỢC THỔ LỘ- Chương 4

16.

Chỗ của Đường Thanh, rất gần với công ty tôi, đó là một căn hộ có ba phòng ngủ. 

Đây là lần đầu tiên tôi tới. 

Nhà rất rộng nhưng lại trống, không có nhiều đồ. 

Vật vã cả một buổi tối, cả hai người không hẹn mà cùng nhau đói.

Trong lúc Đường Thanh nói chuyện điện thoại, tôi đã mở tủ lạnh nhà anh ra, kết quả là ngoại trừ có một vài quả trứng và một gói mì khô, còn lại thì không có gì hết. 

Tôi vừa bắc nồi lên đun nước, thì anh cũng gọi điện thoại xong rồi. 

“Bình thường anh đều hít không khí để sống hả?” Tôi vừa đập trứng vừa cười, “Tủ lạnh chẳng có gì hết.”

Anh cười cười, đi tới bên cạnh tôi, “Anh cũng không biết nên nấu cái gì, lúc ở bên Mỹ, anh ở cùng với Luke, bọn anh đều đặt đồ bên ngoài về ăn, rất ít khi vào bếp.”

“Không phải là anh biết nấu ăn sao, tại sao không tự nấu chứ?”, tôi không khỏi nghi ngờ, trước đây vào cuối tuần, trong nhà chỉ có tôi và anh, đều là Đường Thành làm cơm cơ mà.

“Anh mới chỉ nấu qua cho em.” 

Bàn tay đang khuấy trứng dừng lại, giây tiếp theo, một đôi tay mảnh khảnh đưa ra lấy đi bát và đũa trên tay tôi. 

Anh khéo léo khuấy trứng trong bát, “Vẫn còn thích ăn mì tôm trứng à?”

Tôi sững sờ một lúc, quay đầu đi ậm ừ một tiếng. 

Cắn cắn môi, tôi quay đầu cười đáp: “Anh ở Mỹ còn tốt chán, ở bên Anh cơm thật sợ rất khó ăn, trước kì thi đều không có thời gian nấu ăn, em đều nấu một nồi cơm đầy, ăn với mì tôm, ăn cả tuần mà vẫn còn thơm.”

Đường Thanh dừng đôi tay đang khuấy trứng lại, quay sang nhìn tôi. 

“Chẳng trách mà giờ lại gầy thế này.” Lúc sau, anh nhẹ nhàng nói. 

“Dạ?” Tôi nhìn vào mình, “Cũng không gầy lắm mà, đây là dáng người chuẩn đó ạ, về nước còn béo lên một chút rồi đó.”

“Ừm,” Anh gật đầu, đi tới bật bếp, “Như bây giờ mới tốt.”

Tôi sững người một lúc, rồi lập tức hỏi anh: “Anh ăn cay không? Thêm giấm nhé?”

“Mà thôi, ăn thanh đạm một chút,” Tôi nhìn anh, “Bây giờ anh không ăn cay được nhỉ.”

Tay anh đông cứng lại, “Sao?”

“Nhìn anh như vậy, chắc gần đây thức khuya đúng không, dự án lần này sắp kết thúc rồi, vất vả lắm nhỉ?” Tôi vớt mì ra, “Không phải trước đây anh cũng vậy sao ạ? nếu thức khuya, mà còn ăn cay vào, cổ họng sẽ bị đau đó.”

Tôi cầm đũa lên, gắp mì trong nồi, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra anh đã cầm bát và đũa từ lúc nào rồi, đứng như bất động, chỉ ngơ ngác nhìn tôi. 

Dưới ánh đèn lờ mờ trong bếp, đôi mắt đen láy ấy phản chiếu hình dáng của tôi. 

Tim tôi đột nhiên đập dữ dội, tôi thất kinh xấu hổ quay người lại, “Có muối không?Em…..a!”

Tôi lỡ tay vung vào cái nắp nồi vừa đậy, hơi nóng phả vào người tôi, theo bản năng lùi lại hai bước, lại đụng phải một nồng ngực rắn chắc. 

Hơi thở quen thuộc lập tức ám ảnh lấy tôi, tôi ngã vào lòng anh, anh nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi: “Bị bỏng chỗ nào rồi, để anh xem.”

“Không,Không sao…”

Anh không nói lời nào kéo tôi đến bồn rửa bên cạnh, dội nước lạnh lên chỗ bị bỏng cho tôi, tôi nhìn hàng mi đang rũ xuống của anh, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc kì lạ, 

Đường Mật, mày rốt cuộc….đang làm gì thế này?

Tôi không biết điều gì đang trào dâng trong lồng ngực của mình, nhưng bất luận dù có là thứ gì đi chăng nữa, Tôi cũng không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.

“Anh,” Tôi rụt tay về, “Tự nhiên em nhớ ra, em vẫn còn một chìa khóa dự phòng ở công ty. Mấy ngày này anh vất vả rồi, em vẫn là không nên làm phiền anh, bây giờ tàu điện vẫn còn chạy, em đi tàu điện về là được ạ.”

Cầm túi lên tay, chạy vội vàng ra cửa, tôi giả vờ bình tĩnh quay đầu lại nhìn anh, gượng nở một nụ cười, anh vẫn vậy, vẫn đứng ở phòng bếp. 

“Anh, em về nhé, anh nhớ ăn hết mì đó, rồi nghỉ ngơi sớm nha.”

Quay đầu lại, tôi hít một hơi thật sâu. 

Ổn rồi, ổn rồi. 

Ngay khi tay tôi sắp chạm vào tay nắm cửa, cánh tay trái của tôi đã bị kéo lại từ phía sau, tôi quay đầu lại, và bị anh kéo thẳng vào lòng. 

“Đừng đi.” Anh nói.

“Anh trai, em….”

“Anh thì được xem là anh trai gì của em chứ? Anh ngắt lời tôi, khoé miệng cay đắng, 

“Anh trai cùng bố cùng mẹ sao?”

“Sao ạ?”

Tôi sửng sốt nhìn anh. 

Đầu óc tôi trống rỗng, thậm chí còn không biết mình đang hỏi cái gì, tôi cũng không biết là mình muốn nghe được đáp án gì nữa, thậm chí tôi còn chẳng biết, mình đang hỏi anh, hay đang tự mình hỏi chính mình. 

Tay anh đưa lên, nhẹ nhàng đặt lên hai bên má tôi. 

Đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên một tia sáng, từ xa truyền đến một tiếng sấm rất lớn. 

Rõ ràng trời hôm nay rất đẹp, lại còn có thể ngắm được các vì sao cơ mà, nhưng giờ đây lại chuyển thành cơn giông. 

“Tại sao?” Tôi lẩm bẩm. 

“Bởi vì, anh không thể chịu đựng được nữa, anh chỉ muốn ích kỷ một lần thôi.”

“Sao ạ….”Lời còn chưa nói xong, mặt của tôi đã bị hai tay của anh nâng lên, anh cúi đầu, trong chốc lát đã hôn xuống môi tôi. 

Ngay lập tức, não bộ của tôi như đang nổ tung, thời gian và không gian như đang ngừng lại, giống như làm cho tôi đang quay trở lại đêm hôm đó, cũng trời mưa như thế này. 

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét hoà lẫn với tiếng gió, cửa sổ đung đưa không ngừng, mọi thứ giống y hệt như đêm hôm đó. 

Điều khác biệt duy nhất là, lần này, tôi nghe thấy anh nói với tôi ba chữ 

Giống như một giấc mơ, nhưng ba chữ đó lại rất rõ ràng. 

Anh nói, Mật Mật, ANH THÍCH EM.

Tôi không biết má tôi đã ướt từ lúc nào, và tôi không biết làm thế nào mà đôi tay run rẩy của tôi đã ôm lấy anh từ lúc nào không hay. 

Nhưng tôi biết, mây đen đè nén đã lâu bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng trút xuống, tạo thành cơn mưa xối xả. 

Trận mưa của tối hôm nay, năm ấy chưa từng có.

17.

Đêm nay, tôi ở lại.

Tôi nằm trong vòng tay của Đường Thanh, nhìn từng bức ảnh anh lấy ra. 

Chúng đều là những bức ảnh mà tôi đã đăng lên mạng xã hội khi còn du học ở bên Anh. 

Đại đa số đều là những bức ảnh chụp nửa mặt. 

Đường Mật, năm nhất, bên bờ sông Thames 

Đường Mật, năm hai, ở hoa viên. 

……………..

Những bức ảnh mà tôi từng đăng qua, thậm chí là cả những bức ảnh tôi đã đăng rồi xóa đi, mỗi một bức ảnh đều được anh lưu lại, cẩn thận tạo thành Album. 

“Sau khi em đi, anh mới nhận ra bản thân không thể nào ở một mình được. Vì vậy, anh đã đăng ký sang Mỹ trao đổi sinh, năm ba anh tới Mỹ. Lúc đi, ma xui quỷ khiến, anh đã cầm theo quả bóng nảy mà anh đã mua cho em.”

“Sau khi tới Mỹ, anh đã quen được Luke, lúc đó Luke chỉ thích ở nhà học hành, cậu ta đã bị một nhóm người bắt nạt, nói cậu ta là con mọt sách, làm xấu hổ người Trung Quốc.”

“Có lẽ một phần là vì muốn giúp đỡ cậu ta, một phần cũng là vì muốn được phát tiết, anh đã đánh nhau với bọn họ, kết quả là gây ra một mớ hỗn độn.”

“Thỉnh thoảng bọn họ sẽ tới gây rắc rối cho anh và Luke, nếu là người bình thường chắc sẽ không trốn được, nhưng anh lại cảm thấy phấn khích, bởi vì mỗi một trận đánh nhau, đều giống như là một nơi được phát tiết.”

“Sau đó thì sao ạ?” Tôi hỏi. 

“Sau này, anh vắng tiết càng ngày càng nhiều, có một ngày, bên cạnh nhà có một bé gái, từ nhỏ đã bị bệnh tim, đột nhiên phát bệnh trên đường. Anh chạy tới muốn cứu em ấy, nhưng lại phát hiện, bản thân đã không học hành tử tế, thậm chí là không biết làm thế nào để cứu cô bé ấy.”

“Cô bé đó cuối cùng cũng không qua khỏi, anh bàng hoàng trở về lật sách ra, mới phát hiện, nếu như học kì này anh chăm chỉ đến lớp, có thể cũng biết làm cách nào có thể cứu lấy em ấy…….nhưng trong giây phút ấy, cái gì anh cũng không biết, vì vậy, cô bé đó đã ra đi mãi mãi.”

Tôi nhớ lại những lời của Luke trước đây, “Vì vậy, anh vì tai nạn đó, mới ngừng việc viết sách?”

Anh lắc đầu, “Là vì anh cảm thấy mình không xứng.”

“Ban đầu anh đăng kí học Y, cũng không phải với tâm cứu người chữa bệnh, cứu người còn không cứu được thì làm sao xứng đáng viết sách, lại còn muốn dạy người khác cách cứu người sao?”

“Tại sao lại không xứng chứ,” Tôi cầm tay anh, “Bây giờ anh làm nghiên cứu, không phải về điều trị bệnh tim đó sao?Nhờ nghiên cứu của anh, mà có rất nhiều người đã được cứu sống, và tương lai cũng sẽ cứu được rất nhiều người mắc bệnh. Miễn là anh cố gắng hết sức, không có gì là không xứng đáng cả.”

Anh ôm tôi vào lòng, “Mật Mật, bây giờ, anh thật sự muốn cố gắng hết mình, cũng không muốn cảm thấy bất lực khi không thể cứu được người nữa.”

Tôi gật đầu.

“Thật ra, em cũng phần nào hiểu được cảm giác ban đầu của anh, lúc em vừa mới qua Anh du học, cũng đã sống một khoảng thời gian vô tri vô giác.”

“Lúc đó cũng có vài người tới ức hiếp em, chỉ có một thân một mình, vì vậy phải nhờ đến sự trợ giúp của một số đàn chị có vẻ ngoài hung dữ, luôn đi cạnh em.”

“Lúc đầu cũng chỉ là vì bảo vệ bản thân, nhưng sau đó em cũng cảm thấy rằng cuộc sống tự do như này rất tuyệt, không phải nghĩ về quá khứ hay tương lai, không cần phải mắc kẹt về những kí ức trong quá khứ, giống như một niềm đam mê nổi loạn.”

“Sau đó thì sao?” Anh xoa trán tôi và hỏi. 

“Nhưng chỉ được vài tháng, chị ấy phải về nước, chị ấy nói với em, chị ấy nhìn ra được, em chỉ là đang muốn cố gắng thoát ra khỏi điều gì đó, mới lựa chọn làm những điều này, chị ấy đã vất hết những món đồ, những chiếc váy hở hang, để em nghĩ cho kĩ, bản thân mình thật sự muốn làm gì.”

“Em đã ôm lấy quả bóng nảy màu xanh kia, nghĩ rất lâu, nghĩ về anh, em nghĩ anh nhất định sẽ không hy vọng em sống với dáng vẻ như vậy. Vì vậy, em lại cầm sách lên, học bù các môn học còn nợ, và cuối cùng cũng được nhận vào chuyên ngành văn học mà em yêu thích.”

Anh cười dịu dàng, “Mật Mật, em biết không, bất luận là trước đây hay bây giờ, em đều là ánh sáng của anh.”

“Em?” Tôi lắc đầu, “Không phải, luôn luôn là anh chăm sóc cho em.”

Dù là trong bóng tối hay trong ánh sáng, anh vẫn luôn là người tiếp sức mạnh cho tôi. 

“Em không biết,” Anh lắc đầu, “Sau sự việc hôm đó, anh đã bị trầm cảm một thời gian dài, cho đến khi anh nhìn thấy những hình ảnh của em trên mạng xã hội.”

Tôi sững người một lúc.

Anh lấy ra tấm hình mà tôi đã chụp bên bờ sông Thames, “Khi nhìn được tấm hình này, dáng vẻ của em khi vào đại học, anh đã không tham gia đánh nhau nữa, cùng với Luke đăng ký học cao học. Thật sự lúc đó anh nhớ em, rất nhớ em, nhưng mà anh lại không biết làm thế nào để đối mặt với em.”

“Vì vậy, anh đã nghĩ, dù cho có không gặp được nhau, nhưng biết em sống tốt, đối với anh như vậy cũng đủ rồi.”

“Cho đến một năm trước, anh nghe được chuyện của Đường gia qua lời của anh họ, bởi vì anh học Y, lại đang ở Mỹ, họ hàng của Đường gia lại đang trông chờ để chia chiếc bánh to đùng đó, bởi do công ty vẫn áp dụng cách quản lý kiểu cũ, các vị trí quan trọng đều do người thân nắm giữ nên hoạt động của công ty rất hỗn loạn.”

“Mà bố anh vẫn luôn tin cậy vào các chú của anh, khi anh làm rõ vấn đề với ông ấy, ông ấy cũng không chịu nghe, thậm chí còn không cho anh can thiệp vào, việc anh không tham gia vào quản lý công ty, các vị kia cũng rất đồng lòng.”

“Vậy….vậy tại sao anh còn…”

“Bời vì em,” Anh nhìn tôi, “Bởi vì họ gọi em về nước, anh nghe được họ bắt em tham gia các buổi xem mắt kia, anh lo lắng nên đã vội vàng trở về.”

“Vì thế, anh, anh là vì em mà trở về sao?” Tôi bàng hoàng hỏi.

Anh gật đầu. 

Nước mắt tôi bỗng dưng dâng trào, tôi run rẩy. 

“Nhưng mà, anh, khi nào anh bắt đầu thích em?”

Anh xoa đầu tôi. 

“Đêm trước ngày em đi ra nước ngoài, anh đã uống say, và mơ một giấc mơ.”

“Mơ?”Tôi ngây ngốc nhìn anh.

“Ừm,”Lông mi anh rũ xuống, “Sau khi tỉnh giấc khỏi giấc mơ đó, em cũng đã đi rồi, sau đó anh cũng đã nhận ra, cũng đã biết được lòng mình, Mật Mật…..”Anh quay đầu sang, nhưng bỗng nhiên khựng lại. 

“Sao vậy?”Anh đưa tay giúp tôi lau nước mắt.

“Đó không phải là mơ.”Nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi, “Đêm hôm đó, không phải là mơ.”

Anh sững sở một lúc rồi ôm chặt tôi vào trong lòng, “Anh xin lỗi, Mật Mật, xin lỗi, tại sao anh lại ngốc thế cơ chứ, anh vẫn cứ tưởng tất cả chỉ là mộng tưởng, vẫn cứ nghĩ đó chỉ là mộng tưởng của anh mà thôi.”

“Tại sao anh lại đần như thế chứ.” Anh thờ dài.

“Nhưng mà quả bóng nảy màu xanh kia bị em ném đi rồi.” Tôi ngẩng đầu, vừa khóc vừa thở yếu ớt. 

Quả bóng nảy màu xanh mà tôi mang theo qua Anh, đã bị tôi vứt đi mấy lần rồi, vứt rồi lại nhặt, nhặt rồi lại vứt. Mỗi lần tôi đều nghĩ, lần này vứt đi rồi sẽ không nhặt lại nữa, cuối cùng không chịu được đành nhặt lại. 

Cho đến kì nghỉ hè của năm cuối, tôi quyết định ở lại Anh làm việc, tôi đã mang quả bóng đó ra bãi biển và ném đi. 

Tôi đã nghĩ rằng, ngày hôm đó coi như là ngày tạm biệt thật sự.

Tạm biệt đi mối tình đơn phương của tôi.

“Điều đó không còn quan trọng nữa.”Đường Thanh xoa đầu tôi. 

“Em trở về, là đủ rồi.”

18.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi và Đường Thanh quay lại gặp Đường Trung và mẹ tôi. 

Ban đầu tôi định đi lên cùng anh, nhưng anh không đồng ý. 

“Trước đây để em một mình tự gánh hết trách nhiệm bao năm rồi,”Anh xoa đầu tôi, “Lần này, giao hết cho anh đi.”

Ngồi đợi trong xe một hồi, tôi nghĩ ngợi, vẫn là đi lên xem thế nào. 

Vừa mở cửa, tôi đã nghe được giọng nói tức giận của Đường Trung và tiếng khóc khe khẽ của mẹ tôi. 

Tôi vội vã đi vào trong, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đường Thanh. 

“Mật Mật từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động, đều là con, bất luận trước đây hay bây giờ, đều là con làm phiền em ấy, em ấy luôn né tránh, là con đã chặn đường rút lui của em ấy, là con cầu xin em ấy đừng rời đi.”

“Sự việc này, nếu thật sự là điều sai trái trong mắt tất cả mọi người, thì đó cũng là lỗi của con, kẻ đáng chết cũng là con.”

“Không phải như vậy.” Tôi mở cửa bước vào, đập vào mắt tôi là bóng lưng của Đường Thanh. 

“Là tôi, người thích anh trước cũng là tôi.” 

“Mật Mật.” Đường Thanh sửng sốt, anh bước nhanh về phía tôi, “Không phải nói em đợi ở bên ngoài sao?”

Tôi lắc đầu, “Em nghĩ rồi, em muốn đi cùng anh.”

Năm đó là do tôi không có đủ dũng khí, không dám phản kháng, sợ hãi khi nói ra những lời đó, nhưng bây giờ vì anh, tôi không còn cảm thấy sợ nữa. 

Đường Thanh nắm chặt lấy tay tôi, đưa tôi tới trước mặt hai người họ.

“Như con vừa nói, Mật Mật không thể vì cứu Đường Gia mà cưới Ninh Vũ được, mà hai chúng con, bất kể người khác có nói gì, nhìn thế nào, cũng sẽ không rời xa nhau.”Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Nếu như sự việc này mang đến phiền phức cho hai người, chúng con ở đây hai người sẽ bị chỉ trích, chúng con sẽ sắp xếp ổn thoả rồi rời khỏi đây ngay.”

“Rời khỏi nơi này?”Mẹ tôi mở to mắt ra, “Hai đứa vừa mới trở về, còn muốn đi đâu nữa?”

“Con không biết,” Đường Thanh quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng, “Mật Mật muốn đi đâu, trong nước hay dù cho là nước ngoài, con sẽ đi cùng em ấy.”

Đường Trung liếc Đường Thanh, lại nhìn sang tôi, ông ta thở dài thườn thượt. 

“Trên đời này có nhiều người như vậy, hai đứa mày có nhất thiết phải như vậy không?”

“Chú Đường, trên thế giới này có thể có nhiều người, nhưng đây cũng không phải là lựa chọn hàng hoá.” Tôi từng câu từng chữ nói, “Sau nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ thích một mình Đường Thanh.”

Ngàn nước ngàn núi, ngàn vạn năm mới có một người.

“Nói đúng ra, hộ khẩu của Mật Mật luôn ở quê cùng với bà ngoại. Trước đêm qua, nhà họ Đường chưa bao giờ công nhận em ấy, bất kể là trên phương diện pháp luật, quan hệ huyết thống hay thậm chí là về đạo đức, hai người nghĩ xem, em ấy được tính là em gái gì của con chứ?”

Ngay khi những lời này được nói ra, Đường Trung và mẹ tôi đều sững sờ, như chết chân tại chỗ. 

Không gian chìm trong im lặng, Đường Trung đột nhiên lên tiếng. 

“Hai đứa mày giờ đã trưởng thành rồi, lại muốn ở bên nhau, quả thật, bố và mẹ của hai đứa mày cũng không thể ngăn cản được nữa.”Ông ta gẩy tàn thuốc, “Nhưng hai đứa cũng biết hiện tại công ty của Đường gia đang gặp khó khăn, vì hành động tuỳ tiện tối hôm qua của hai đứa mà phía Ninh gia không vui, mà bây giờ cũng chỉ có Ninh gia là sẵn sàng bỏ tiền ra giúp đỡ chúng ta.”

“Hai đứa mày nghĩ là tao bằng lòng lựa chọn phương án kết thông gia sao? Đường gia ngã xuống rồi, chúng ta đều chết đói?

“Để cho mày, cái thằng bác sĩ y khoa,” Ông ta nhìn Đường Thanh, rồi lại nhìn sang tôi, “Hay là để cho mày cái đứa nhân viên của toà xuất bản, để cho hai đứa mày cứu công ty qua khỏi khủng hoảng?Hả?Nếu hai đứa mày có cái khả năng này, nếu hai đứa mày muốn ở bên nhau, tao cũng không có gì để nói.”

Đường Thanh và tôi nhìn nhau, rồi quay đầu về phía hai người họ. 

“Đây là lý do thứ hai mà con và Mật Mật hôm nay tới đây, đó là về chuyện của công ty.”


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!