6
Mấy hôm sau, sau khi tan làm tôi đi siêu thị mua đồ, vừa về tới nhà liền gặp Lăng Cận đang đứng dưới lầu.
Trời thu cuối tháng mười, trong tiết trời se lạnh, cậu ta mặc áo khoác màu đen, dáng người cao thằng, trên tay cầm ly cà phê, nhìn thấy tôi môi có hơi mím lại.
Tôi để ý thấy đốt tay của cậu ta có hơi đỏ, khu dân cư không cho phép ô tô bên ngoài vào, chắc hẳn cậu ta đã đứng đợi khá lâu.
Trước đây, mối quan hệ giữa chúng tôi chưa bao giờ bình đẳng cả, tôi nghĩ rằng sau chuyện xảy ra hôm đó, với lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của Lăng Cận, cậu ta sẽ chẳng bao giờ chủ động liên lạc với tôi trước.
Nhìn thấy tôi, cậu ta liền đi tới, ánh mắt mệt mỏi.
“Tiểu Niên, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, đoán chắc đêm qua cậu ta lại say khướt.
Trước đây, cậu ta thường xuyên đi quán rượu,chơi bài. Khi đó Tống Vân Niên đang ở nước ngoài, cậu ta sống một cuộc sống buông thả, không màng tới sức khoẻ của bản thân. Uống nhiều tới mức ảnh hưởng tới dạ dày. Bác sĩ cảnh báo cậu ta mới dần dần kiềm chế lại.
Tôi thoáng thấy được đôi môi nhợt nhạt của cậu ta, hiện tại cậu ta đang uống cà phê, có lẽ để làm giảm cơn đau dạ dày.
Nếu như là trước đây, tôi sẽ theo thói quen mà cằn nhằn cậu ta mấy câu, sau đó từ trong túi lấy ra một miếng bánh quy để cho cậu ta lót dạ.
Tôi cử động ngón tay, mới nhớ ra mình đã đổi túi mới, những loại thuốc và đồ ăn khẩn cấp liên quan tới bệnh dạ dày của cậu ta, hiện tại tôi đều không mang theo.
Tôi im lặng vài giây, sau đó đồng ý.
Sau khi lên nhà, tôi rót cho cậu ta một ly nước ấm.
Cậu ta nắm lấy tay tôi, mở miệng muốn nói điều gì đó.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa , tôi khẽ nhìn Lăng Cận, sau đó đi ra mở cửa.
Tống Chí Hoành mặc đồ ngủ, tóc hơi rối, đôi mắt lim dim tiến tới ôm eo tôi.
“Mấy hôm nay bận quá, anh vừa mới dậy, không kịp tới đón em.”
Mấy hôm nay Tống Chí Hoành bận thiết kế cả đêm, vì vậy tôi cũng không quấy rầy cậu ấy.
Phía sau, Lăng Cận từ sofa đứng dậy, nhìn thẳng vào Tống Chí Hoành.
Lúc này, Tống Chí Hoành mới phát giác được trong nhà còn có sự xuất hiện của một người khác.
Trong nháy mắt đã chỉnh lại tư thế, cười cười
“ Anh Lăng qua chơi ạ.”
Tôi nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của cậu ấy, sợ Tống Chí Hoành nghĩ nhiều, liền nắm tay cậu ta kéo vào trong.
“Anh vào đi.”
Tống Chí Hoành tiến tới chiếc túi tôi tiện tay đặt trên bàn, lấy mọi thứ từ bên trong ra, trong đó có một hộp bao cao su.
“Mua loại này rồi à? Loại lần trước chật quá, làm anh không thoải mái.”
Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Lăng Cận đã vung nắm đấm hướng tới Tống Chí Hoành rồi.
Khóe miệng Tống Chí Hoành bắt đầu chảy máu, hơi hơi bầm tím.
Cậu ta lau lau khoé miệng rồi cười
“Anh Lăng, Tiểu Niên là bạn gái của tôi.”
Cậu ta nói tiếp, “Lúc trước anh giới thiệu cô ấy cho tôi, không nghĩ tới ngày hôm nay sao?”
Lăng Cận cúi đầu nhìn tôi, sắc mặt cậu ta nhợt nhạt, hai mắt đỏ hoe từ lúc nào.
Tôi nghe thấy giọng nói của bản thân, “Cậu về đi.”
………..
Khoảng thời gian sau đó, Lăng Cận thường xuyên xuất hiện xung quanh tôi.
Cậu ta không cố ý che giấu đi sự hiện diện của bản thân, chỉ đứng xa xa quan sát chúng tôi. Lúc tôi cùng với Tống Chí Hoành đi dạo phố, đi ăn, đi xem phim, và cả những lúc chúng tôi đi dạo quanh khu dân cư sau bữa ăn nữa.
Tống Chí Hoành cũng không mù, có lúc cậu ta nhìn thấy được ánh mắt quan sát của Lăng Cận, cậu ta sẽ cố ý vòng tay qua eo tôi, rồi hôn tôi. Sau đó sẽ quay đầu lại nhìn Lăng Cận, thì Lăng Cận cũng đã biến mất rồi.
Tôi rất thích một quán canh nằm trên đường Kinh Khai, canh vừa đậm đà, vừa ngon. Do khoảng cách quá xa, vì vậy không thể đặt ship được. Lúc tôi cùng Tống Chí Hoành hẹn hò tại quán ăn không nhịn được mà tiếc nuối một chút.
Nhưng dạo gần đây cứ tới tầm trưa là sẽ có người đóng hộp canh nóng, gửi tới quầy lễ tân của công ty, gọi tôi xuống lấy.
Ban đầu tôi cứ nghĩ là Tống Chí Hoành tạo bất ngờ cho tôi, cũng bóng gió hỏi cậu ta, nhưng Tống Chí Hoành nói, cậu ta bận tới mức chân còn không thể chạm đất, dù muốn nhưng cũng bất lực.
Vì thế, sau này tôi cố tình đợi ở quầy lễ tân, muốn xem xem là ai gửi tới, thì phát hiện ra đó là tài xế của Lăng Cận.
Tôi nói với anh ta tôi đã ăn tới mức phát ngán rồi, sau này đừng đem tới nữa.
Anh ta gật gật đầu, thở dài một cái.
Buổi tối, Lăng Cận gọi điện thoại cho tôi.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở nhè nhẹ của Lăng Cận, sau đó một hồi không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tôi nói: “Cuối tuần này, Tống Chi Hoành sẽ tới nhà tôi ra mắt bố mẹ.”
Một lúc sau cậu ta mới lên tiếng, “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hai người sẽ nghiêm túc tiến xa như vậy.”
“Tiểu Niên.” giọng nói Lăng Cận trầm xuống, “…..Tôi sai rồi, nếu như tôi nói, tới khoảnh khắc này tôi mới nhận ra bản thân mình đã sai, chúng ta còn có cơ hội nữa không?”
“Cậu thật sự có thể buông được Tống Vân Niên?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Sáu năm theo đuổi, Sáu năm vướng mắc, sao mà có thể dễ dàng buông bỏ cơ chứ.
“Vậy cậu thì sao?” Lăng Cận đột nhiên hỏi tôi, “Tình cảm của cậu đối với tôi thì sao?”
Tôi trầm mặc, không nói câu nào.
Giây phút này làm tôi nhớ tới hai năm trước, lúc tôi từ Thanh Hải trở về, đối mặt với sự đoàn tụ của Tống Vân Niên và Lăng Cận, Tôi cũng cười trong vô vọng, cũng hỏi cậu ta rằng “Vậy còn tôi thì sao?Tôi được tính là cái gì?Cậu xem tôi là gì?”
Lúc đó cậu ta cũng im lặng nhìn tôi, lặng thinh không nói lời nào.
“Tôi cũng không biết tôi bị làm sao nữa.” giọng cậu ta khàn khàn, đột nhiên cười, một nụ cười như tự giễu bản thân.
“Tiểu Niên, cậu biết không? Vừa nghĩ tới cậu sẽ gả cho Tống Chí Hoành, cùng cậu ta lên giường, hôn môi, kết hôn sinh con, cuộc sống sau này của cậu đều sẽ không có sự góp mặt của tôi. Trái tim của tôi như thể bị cắt ra từng mảnh, đau tới mức cả thân thể tôi như bị co lại.
Cậu ta lẩm bẩm, “ Rõ ràng khi Tống Vân Niên kết hôn, tôi cũng không có cảm giác đau đớn như vậy.”
“Vương Chấn nói sau khi tôi uống say, trong miệng đều lặp đi lặp lại cái tên Tiểu Niên, cậu ta cứ nghĩ rằng, người tôi gọi là Tống Vân Niên, thậm chí còn gọi điện thoại cho Tống Vân Niên, cho tới khi nghe thấy tôi đọc ra tên của cậu.”
“Kể từ giây phút đó, tôi biết mình xong rồi.”
“Tiểu Niên, đây là năm thứ 16 chúng ta quen nhau.” Cậu ta hạ giọng nói, “Tôi yêu cậu.”
7
Ba từ này được phát ra từ miệng của Lăng Cận, tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ vì thế mà trằn trọc, mất ngủ cả đêm. Nhưng sự thật là đêm hôm đó tôi ngủ rất ngon lành, rất yên bình.
Do dự và dao động, là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Sau khi bạn tôi biết được, bọn họ định tới đánh thức tôi, làm cho tôi nhìn rõ được thực tế. Nhưng kết quả, họ đã bị sự bình tĩnh của tôi làm cho bất ngờ. Họ không nghĩ rằng tôi có thể bình tĩnh được như thế. Có đứa còn ngập ngừng hỏi tôi, có phải tôi vẫn chưa phản ứng kịp Lăng Cận đang nói gì hay không.
Lúc tôi nói với bố mẹ rằng sẽ mang bạn trai về nhà ra mắt, thật sự họ có chút do dự.
Những năm này, họ chứng kiến được tình cảm của tôi dành cho Lăng Cận, nhìn thấy được những cảm xúc của tôi. Trong ánh mắt của họ, tôi thấy được những sự lo lắng, những nỗi sợ hãi.
Thật không dễ dàng có thể buông bỏ được một người. Cuối cùng cũng có ngày Lăng Cận quay đầu lại nhìn về phía tôi, nhưng bây giờ tôi đã không cần nữa rồi. Tôi đã bắt đầu đón nhận một tình yêu mới.
Đặc biệt nhất,người đó còn là em trai của Tống Vân Niên.
Thật khó để không làm mọi người nghĩ rằng, tôi là đang cố ý trả thù bọn họ, là do tôi đố kỵ.
“Niên Niên, cậu thật sự có thể trong một thời gian ngắn như vậy yêu được người khác sao?”, hôm trước bạn của tôi cũng hỏi tôi như vậy.
Thật sự thì không phải như vậy.
Sự thất vọng của tôi đối với Lăng Cận đã tích tụ trong một khoảng thời gian dài, tôi chỉ mất một khoảnh khắc để yêu cậu ta, nhưng tôi đã mất mười mấy năm để chữa lành những vết thương mà cậu ta đã gây ra cho tôi.
Tống Chí Hoành xuất hiện, cậu ta đã cắt đi mảnh tình cuối cùng mà tôi dành cho Lăng Cận, để tôi rút lui không luyến tiếc, để tôi phát hiện ra rằng mình vẫn có khả năng yêu một người con trai khác.
“Nếu như ai đó có được tình cảm của em, nhất định sẽ là người may mắn nhất trên thế giới này.”
Đó là câu nói mà trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, Tống Chí Hoành với ánh mắt đầy dịu dàng nói.
Bởi vì cậu ta là em trai của Tống Vân Niên, những vướng mắc giữa ba người chúng tôi, tất cả những điều đã xảy ra trong quá khứ. Cậu ta chứng kiến tất cả.
Trong âm thanh ồn ào của bữa tiệc, Tống Chí Hoành hướng Lăng Cận, hơi nhếch môi nói
“Vẫn là phải cảm ơn anh Lăng đã giúp tôi có được phúc phận này.”
Lăng Cận nhìn Tống Chí Hoành, không nói lời nào, bàn tay buông thõng bên hông siết thành nắm đấm.
Sau đó là thời gian nhận quà của mọi người.
Trước đây, mỗi lần tới sinh nhật của Lăng Cận, tôi đều mất vài ngày để suy nghĩ nên tặng cậu ta món quà gì. Nhưng tới sinh nhật của tôi, Lăng Cận sẽ nói chúc mừng sinh nhật sau đó sẽ tặng tôi một con búp bê lật đật váy đỏ.
Con búp bê lật đật váy đỏ, tới nay tôi đã được nhận 15 con rồi.
Năm nay có lẽ cũng không ngoại lệ, tôi mỉm cười nhận lấy món quà của cậu ta rồi đặt qua một bên.
Chỉ là hôm nay Lăng Cận có chút gì đó là lạ, kỳ quái.
Từ lúc tặng quà cho tôi, cậu ta vẫn cứ luôn nhìn tôi chằm chằm không rời, cảm giác như cậu ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ngay đến cả Tống Vân Niên nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không chú ý lắng nghe.
Lặng Cận nhìn tôi, sau đó tiến về hướng quầy bar, nơi tôi đang đứng. Nhưng Tống Chí Hoành đã nhanh chân, tiến tới, kéo tôi lại, hôn thật mạnh xuống môi của tôi.
Tôi có chút hoảng, hỏi cậu ta đang làm gì.
Tống Chí Hoành vô tội “ Mạo hiểm hôn quý cô trước mặt tôi đây, ngoài bạn trai của cô ta ra , còn có ai có thể liều lĩnh như vậy sao?”
Tôi sờ vào gương mặt nóng ran của mình, chỉ muốn tìm một góc nào đó tránh đi cho bớt ngại.
Tôi cất hộp quà của Lăng Cận ở một góc, mấy ngày sau mới nhớ đến, liền mở ra xem. Mở ra mới biết Lăng Cận tặng là dây chuyền đồng tâm ngọc bích.
Tôi nhớ lại, lần đầu tiên bày tỏ tâm ý với Lăng Cận, tôi cũng tặng cậu ta cái này. Lúc đó còn đang học cấp 3. Sau khi xem vài tập phim thanh xuân vườn trường, tôi cũng học theo trong phim, tự tay mình làm quà, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn. Vào ngày sinh nhật của Lăng Cận, tôi đã tặng cho cậu ta nút thắt đồng tâm làm quà.
Sau này, có mấy lần tôi hỏi về nó thì Lăng Cận nói rằng cậu ta không biết đã làm mất nó ở đâu rồi.
Cái sợi này chắc hẳn là mới làm, nút thắt còn lỏng lẻo, vừa nhìn đã biết ngay là tự tay cậu ta làm.
“Ai tặng món đồ này đây?”Tống Chí Hoành cười cười hỏi tôi.
Nhìn thấy tên trên hộp quà, ngay lập tức nụ cười vụt tắt.
Tôi nhìn liền biết cậu ta đang ghen, bất lực nói: “Em cũng không biết được cậu ta sẽ tặng cái này mà.”
“Nếu em không thích, thì cho anh nhé.” Cậu ta đưa tay ra lấy.
Một tiếng sau, lúc tôi đang lướt vòng bạn bè, thì thấy Tống Chí Hoành đăng một bức ảnh, trong bức ảnh là hình ảnh chú chó, trên cổ đang đeo đồng tâm ngọc bích.
Không thể không nói, Tống Chí Hoành thật sự có lúc rất xấu xa.
Tôi chỉ biết bất lực cười.
(Hết!)
Để lại một bình luận